Họa Tình 1 - Ánh Bình Minh

Chương 84: Tôi Chơi Chết Cô Ta Rồi Phi Tang Là Xong





Bây giờ phải làm thế nào để trả cô ta về cũng khó.

Hắn rời khỏi căn phòng bí mật, lếch thếch ra ngoài, đứng bên cửa sổ nhìn
xuống dưới, mặt cắt không còn giọt máu khi thấy người của Hải Phong bao vây cả dinh thự.

Lũ người kia hôm qua đã đánh đám người của hắn không thương tiếc.

Sợ hãi nên hắn lên cơn nghiện, nằm vật ra sàn, giãy đành đạch, mắt dại đi, đồng tử giãn ra, hắn muốn chích thuốc.

Nhìn thấy chiếc xi lanh còn m@ túy trong gầm giường mà lúc tối hắn vứt đi, mắt hắn sáng rực, bò lại gần, chui vào trong, với lấy nó trực tiếp đâm vào mạch rồi dần bơm hết.

Cảm giác phế thuốc khiến cho hắn dễ chịu hơn.

Hắn tiến lại bên giường, nhìn cô gái thèm muốn, lướt bàn tay trên làn da mềm mại kia mà chẳng còn sợ hãi nữa "Tôi không cần sợ anh làm gì? Tôi chơi chết cô ta rồi phi tang là xong."
Hắn nhếch miệng, thèm khát, xé toạc chiếc váy trên người Âu Lan.


Mắt hắn dại đi, đè lên người kia ngấu nghiến, mút lấy từng tấc da thịt mịn màng đẹp đẽ kia.

Hắn hung hãn tháo tung bộ đồ lót cuối cùng, càng lúc hắn càng mê muội mà quên hẳn đi ánh mắt đáng sợ cùng sự hung ác của người anh họ.

Hắn mặc sức mà thưởng thức cô gái đẹp bên dưới.

Cái giá mà Hải Phong phải trả là mất đi người phụ nữ này.

Dù giết cô, hắn rất tiếc nhưng lại không thể mạo hiểm tính mạng mà giữ bên mình.

Tiếng cửa đạp cái rầm, một đám người bước vào, kẻ đang nằm trong gầm giường choàng tỉnh giấc mộng, miệng hắn còn chảy dãi, dưới hạ thân đã ướt từ bao giờ? Hóa ra, hắn phế thuốc mà tự tưởng tượng ra đang được lên đỉnh cùng cô gái trong căn phòng bí mật kia.

Hắn tự rủa thầm mình, cái của nợ căng đến đau buốt.

- Lục soát căn phòng này.

Hắn nghe thấy tiếng người ngay bên cạnh, nhìn thấy lố nhố chân mà không thấy mặt nhưng đã khiến hắn sợ đến run rẩy, toàn thân lạnh toát.

Hắn sợ hãi nằm im không dám thở mạnh.

Nhưng...!hắn chợt nhớ ra cái giá sách che cửa vào phòng bí mật chưa kéo lại.

Lần này thì hắn chắc là chết rồi...hắn nằm bất động như xác chết, mồ hôi càng lúc càng túa ra nhưng cơ thể hắn lạnh ngắt.

Hắn thầm rủa chính mình, lại thấy thật may mắn vì cơn động tình vừa nãy chỉ là mơ...!bây giờ tỉnh cơn phê thuốc, khuôn mặt Hải Phong hiện lên làm hắn lạnh buốt cả người.

Hắn nghe thấy tiếng mẹ hắn hét lên.

- Các người không được lục soát phòng Con trai tôi.

Nó không thèm giấu con yêu nữ ấy đâu mà tìm.

Hắn nhìn thấy mẹ mình bị đẩy ngã lăn dưới đất.

- Đây là căn phòng duy nhất chưa tìm, tìm kĩ vào.

Thằng đó nghiện thì không biết đâu được.

Hắn nghe thấy họ nói mà sống lưng lạnh toát.

Mẹ hắn sốc, hét lên điên loạn.

- Mấy người nói vớ vẩn gì thế? Con tôi nghiện bao giờ? Cút khỏi nhà tôi ngay.

Lúc này, bà ta bị hai người xách hai tay lôi ra khỏi phòng.

Hải Triều cũng muốn ra lắm.

nhưng gan hắn nhỏ quá! Không dám ra, nằm trong đây mà hắn đã sợ muốn tè cả ra quần rồi.

- Mấy thằng vô học kia, ai cho chúng mày bảo con tao nghiện hả?
- Con trai bà nghiện m@ túy nặng vậy mà bà làm mẹ còn không biết gì, sao còn mặt mũi mà lớn tiếng.

Để chúng tôi gào hộ bà cho mọi người dưới kia nghe thấy nhé!
Bà Hoa sợ hãi, chưa biết thực hư như nào nhưng bây giờ bọn họ gào lên, mẹ bà biết thì Hải Triều sẽ mất phần trong gia sản nhà họ.

Bà không dám mở miệng nữa mà lếch thích đi xuống dưới.

Nằm im nín thở muốn bung cả não, Hải Triều không dám động đậy dù là một ngón tay.

- Không tìm thấy chị dâu đâu cả, chắc không ở đây rồi.

Một người chép miệng thở dài.

- Đi tìm tiếp đi, xuống hỏi đại ca xem nhà này có hầm bí mật hay phòng bí mật không? Kiểm tra ngoài vườn, hồ nước, mà nhà này không có camera à?
- Camera đã bị ai đó ngắt rồi ạ.

Em đi xuống gọi đại ca.


- Còn mấy đứa đi tìm tiếp cho anh, không thấy chị dâu thì ăn đòn cả lũ đấy.

Để ý xem có ai khả nghi thì bắt lại, đập cho tan xác mà khai ra.

- Vâng ạ.

Hải Triều thấy họ rục rịch rời đi mới dám thở bình thường, cả người ướt sũng, lăn ra ngoài nằm thở hồng hộc.

- Ông trời vẫn thương xót con rồi.

Chắc phải diệt khẩu và phi tang xác cô ta để Hải Phong không tìm ra được.

Cô đừng trách tôi ác, ai bảo bạn trai cô ác nên tôi phải ác mới đấu với anh ta được.

Hết mồ hôi, hắn lấy con dao trong ngăn kéo, lặng lẽ đến bên giá sách, ấn mã số mở cửa, bước vào căn phòng bí mật.

Nhưng...!trên giường không có người.

Hắn dụi dụi đến mòn cả con người, đập đập đầu vì nghĩ mình còn phế thuốc.

Lao đến giường, hắn lật chăn gối, chẳng lẽ hắn ảo tưởng, mơ cô ta ở trong phòng.

Hắn bắt đầu lảm nhảm, đứng lại nghĩ ngợi một lúc xem có phải đã đưa cô gái kia lên đây không?
Chắc chắn...hắn đã mang cô gái ấy lên đây.

Hắn thấy rờn rợn, nghĩ đến lúc nãy mình trốn dưới gầm giường nên từ từ cúi xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.