Hoa Tối Liễu Sáng

Chương 16



Gương mặt của Trương Sùng Huyền chỉ chợt lóe lên, sau đó lại không thấy nữa, Lâm Khỏa Văn đang vội tìm, Đàm Tinh lại kéo cô men theo hướng khác để thoát khỏi đám đông, mắt của các khán giả đứng phía sau đều sáng rực nhìn các cô.

Bức tranh 《 Thiên thần gãy cánh 》 đã khiến toàn trường náo động, vì có dính dáng, Lâm Khỏa Văn cũng trở thành nhân vật tạo nên náo động của toàn trường, hầu như mỗi khi tan học, có vài học sinh sẽ đến cửa lớp cô để nhìn bản gốc, dĩ nhiên đa số đều là vui vẻ mà đến, mất hứng mà về, dù sao tranh vẽ cũng là tranh vẽ, có nhiều yếu tố đã được chỉnh sửa và nhấn nhá, để nó đẹp hơn, mê hoặc hơn.

Thế nhưng cũng có nhiều người, nhất là nam sinh, sau khi thấy người thật lại bắt đầu theo đuổi rất điên cuồng, từ chồng chồng lớp lớp thư tình đặt trên bàn Lâm Khỏa Văn cũng biết bây giờ cô đã nổi tiếng thế nào, ngay cả cô nàng hoa khôi giảng đường cũng không có giá bằng một phần mười cô lúc này. Lâm Khỏa Văn sầu não đặt thư tình vào hộp giấy, đó là hộp giấy cô dùng thu gom những bức thư này, mắt thấy hộp giấy lại sắp đầy, không biết cô có cần thay một hộp giấy khác không đây.

Đàm Tinh cười nói: “Cậu bây giờ có phải xem là trong họa có phúc không?”

Lâm Khỏa Văn cười khổ: “Cái gì họa, cái gì phúc?”

Đàm Tinh vừa cười vừa lấy ra một bức thư, nói: “Chỉ có bức này tớ mới chính tay đưa cho cậu, vô cùng quan trọng với cậu nha, bên trong còn có hình của cậu ta nữa, tin tớ đi, cái này tuyệt đối là phúc của cậu?”

Trái tim Lâm Khỏa Văn khẽ đập mạnh, chẳng lẽ Trương Sùng Huyền nhờ Đàm Tinh đưa giúp? Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Ai lại khiến cậu hao tâm tổn trí như vậy?”

Cô cầm bức thư, nhìn chữ viết lạ lẫm, mở bì thư lấy bức ảnh ra, suýt chút nữa đã cười lăn xuống đất, cô thật sự bái phục Đàm Tinh.

Vẻ mặt Đàm Tinh lại ngạc nhiên: “Sao thế? Đây không phải là hình mẫu của cậu ư? Không phải cậu nói thích người vừa đen vừa cao vừa đô vừa béo lại để tóc húi cua sao, còn là nam sinh có thể dùng một tay nhấc nổi cậu, lúc nhìn thấy bức ảnh này, cậu không biết tớ đã kích động thế nào đâu, trời ạ, lại có người có thể phù hợp với điều kiện của cậu, hơn nữa người này lại là bạn thân của Á Uy!”

Lâm Khỏa Văn suy nghĩ một lát, hình như người này chính là người cô đã va ở cổng trường, cô khó khăn nhịn cười: “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu lại thật sự tìm được người như vậy đến gặp tớ, chị hai à, chuyện tình cảm phải có duyên phận, thật ra bây giờ tớ không có hứng thú gì với nam sinh cả, đợi đến khi học đại học, không cần phải học hành căng thẳng như bây giờ nữa, tớ sẽ tính đến chuyện yêu đương, nếu không tớ sẽ nhờ người nhà an bài, nói chung, cậu không cần phí sức vì tớ thế đâu. Còn về người này…” Cô nhìn ảnh chụp, bĩu môi, “Hẳn là có thể từ chối!”

Gương mặt Đàm Tinh thất vọng, nhưng cô lại nhanh chóng cười nói: “Tình cảm của cậu đúng là trì trệ! Quên đi, lúc nào cậu có bạn trai, nhất định phải dẫn đến cho tớ xem đấy, tớ sẽ giúp cậu coi chừng.”

Lâm Khỏa Văn cười nói: “Đương nhiên rồi!”

Gương mặt Đàm Tinh lại đột nhiên suy sụp: “Khoả Văn, một tháng nữa là học kì này kết thúc rồi, năm hai sẽ phân lớp tự nhiên và lớp xã hội, cậu định chọn lớp tự nhiên hay lớp xã hội thế?”

Lâm Khỏa Văn hơi bối rối: “Điểm của tớ khá đồng đều, các môn xã hội và tự nhiên không chênh lệch lắm. Nhưng phần nhiều tớ sẽ đăng kí vào lớp tự nhiên, vì điểm vật lý của tớ khá hơn một chút, nhưng chỉ sợ điểm hóa sẽ kéo xuống. Còn cậu?” Cô chọn lớp tự nhiên chủ yếu vì một nguyên nhân, Trương Sùng Huyền giỏi các môn tự nhiên hơn xã hội, cậu ấy nhất định sẽ chọn lớp tự nhiên.

Đàm Tinh rầu rĩ nói: “Tớ sẽ chọn lớp xã hội. ”

Lâm Khỏa Văn không nói gì, hai cô bé không khỏi đau lòng.

Đàm Tinh lấy lại tinh thần trước: “Ây da, hai chúng ta ở đây khổ sở làm gì chứ, còn đến một tháng cơ mà, hơn nữa dù không chung lớp, cậu cũng có thể đến tìm tớ thường xuyên.”

Lâm Khỏa Văn cuời: “Ừ!”

Cuối cùng Lâm Khỏa Văn đã chọn lớp tự nhiên, tuy điểm thi lịch sử của cô chưa từng cao như bây giờ ——99 điểm, thế nhưng cô đã dứt khoát chọn lớp tự nhiên, nhưng lại không như mong muốn có thể cùng lớp với Trương Sùng Huyền, lẽ nào bọn họ đã không còn duyên phận?

Có bảy lớp khoa tự nhiên, tám lớp khoa xã hội, Trương Sùng Huyền được phân đến lớp hai của khoa tự nhiên, Lâm Khỏa Văn lại học lớp sáu, hai người vẫn phải học khác lầu.

Nữ sinh trong lớp sáu rất ít, Lâm Khỏa Văn là một trong tám nữ sinh, tỉ lệ nam nữ 1: 10, bạn học xa lạ, thành tích của Lâm Khỏa Văn lại không phải cao nhất, chỉ đứng thứ bảy trong lớp, môn hóa còn kéo điểm của cô, nhưng may mắn Lý thẳng thắn vẫn là chủ nhiệm lớp của cô, điều này khiến Lâm Khỏa Văn rất vui mừng.

Vào thời điểm chia lớp, tất cả mọi người đều nói nhân tài của lớp hai khoa tự nhiên nhiều như mây, không chỉ có hoa khôi và hoa vương, ngay cả quán quân cuộc thi vẽ tranh năm nhất —— Chu Lập Bình cũng học cùng một lớp.

“Thầy ơi, có thể cho em ngồi cùng bàn với bạn Trương Sùng Huyền không ạ?” Người nói chuyện chính là lớp trưởng vừa nhận chức — Chu Lập Bình, cả lớp thấp giọng to nhỏ, cậu lại tiếp tục cao giọng nói, “Cậu ấy học hóa rất giỏi, môn hóa lại là môn em yếu nhất, em muốn nhờ cậu ấy giúp đỡ ạ.”

Thầy chủ nhiệm nhìn gương mặt chân thành của Chu Lập Bình, cuối cùng gật đầu nói: “Được rồi, chỉ một lần này thôi đấy, không ai được xin đổi chỗ nữa!”

Chu Lập Bình lịch sự thu gom sách vở của mình, ngoan ngoãn dời đến bên cạnh Trương Sùng Huyền.

Trương Sùng Huyền lạnh lùng liếc cậu một cái: Tên này có bệnh!

Mắt Chu Lập Bình hiện lên ý cười, nói: “Cậu có ác cảm với tớ à?”

Trương Sùng Huyền giả vờ không nghe thấy, nửa ngày mới nói: “Không có, nhưng tại sao cậu lại muốn ngồi cạnh tôi? Hình như tôi với cậu đâu biết nhau.”

Chu Lập Bình chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Tớ biết cậu mà, tớ thấy rất hứng thú với cậu, nên mới chủ động xin đổi chỗ ngồi.”

Đột nhiên Trương Sùng Huyền có cảm giác muốn nôn, tên này, chẳng lẽ có sở thích đặc biệt? Cậu âm thầm dịch xa một chút.

Chu Lập Bình cười nhìn động tác của cậu, nói: “Cậu và chị họ Đàm Tinh của cậu đều như nhau, vừa thấy mặt tớ đã có ác cảm. Nhưng mà tớ nghĩ, nguyên nhân cậu khó chịu với tớ là vì Lâm Khỏa Văn phải không?”

Trương Sùng Huyền hờ hững nâng mắt nhìn cậu, nói: “Đừng có nói lung tung!”

Chu Lập Bình thu tầm mắt, vừa lật vở bài tập vừa nói: “Mỗi lần cậu đến tìm Đàm Tinh, ra vẻ là tìm cô ấy, nhưng thật ra người cậu tìm là Lâm Khỏa Văn, hơn nữa từ khi《 Thiên thần gãy cánh 》được trưng bày, mỗi lần chúng ta gặp nhau, cậu lại luôn lạnh lùng nhìn tớ. Có phải vậy không?”

Trương Sùng Huyền ngầm thừa nhận, nhưng lại không giải thích: “Sao cậu lại quan sát tôi cẩn thận như vậy?”

Chu Lập Bình cười ha ha: “Tớ nói rồi, tớ cảm thấy rất hứng thú với cậu. Từ lúc cậu được gọi là hoa vương, tớ đã thấy hứng thú, khi nào có cơ hội, để tớ tặng cậu một bức tranh, được chứ?”

Trương Sùng Huyền thật sự buồn nôn: “Cậu… phương diện kia của cậu không có vấn đề gì chứ?”

Chu Lập Bình giật mình, cười khan một tiếng: “Không có vấn đề gì đâu, tớ chỉ thích cái đẹp thôi, hễ thấy gì xinh đẹp tớ lại muốn vẽ một bức, con người cũng không ngoại lệ, cậu rất có tiềm năng đấy!”

Trương Sùng Huyền âm thầm lau mồ hôi lạnh, hù chết cậu, nhưng nét mặt cậu vẫn bình tĩnh, nói: “Tớ không có hứng thú.”

Chu Lập Bình cười gian xảo: “Lấy chuyện đời tư của Lâm Khỏa Văn trao đổi?”

Trương Sùng Huyền chẳng thèm nhận lễ vật của cậu: “Tôi có thể tự hỏi Đàm Tinh!”

“Cậu sẽ không làm vậy đâu!” Chu Lập Bình nói chắc chắn, “Không phải cậu đã sớm thể hiện với Lâm Khỏa Văn sao, nhưng nói cũng lạ, thích cô ấy sao lại không nói thẳng cho cô ấy biết?”

“Cậu có thích cô ấy không?” Trương Sùng Huyền trả lời một nẻo.

Chu Lập Bình gật đầu: “Thích, nhưng thích vì thưởng thức, không phải yêu đương. Cậu nên thổ lộ với cô ấy đi, không chừng cô ấy sẽ đồng ý.”

Trương Sùng Huyền: “Cô ấy nói trước mười tám tuổi sẽ không nói đến chuyện yêu đương, hơn nữa cậu từng thấy nam sinh nào thổ lộ với cô ấy mà thành công chưa? Tôi sẽ chờ.”

Chu Lập Bình tấm tắc nói: “Cậu kiên trì thật đấy, tuổi của Lâm Khỏa Văn nhỏ hơn chúng ta, đến khi cô ấy mười tám tuổi, cũng phải qua nhiều năm nữa, cậu dám chắc mấy năm này cô ấy sẽ không phải lòng người khác chứ?”

“Không có đâu!”

Chu Lập Bình bất đắc dĩ nói: “Coi như mười tám tuổi cô ấy mới nói đến chuyện yêu đương, nhưng khi đó cô ấy cũng phải năm nhất hay năm hai đại học rồi, để học chung một trường rất khó, cậu khẳng định lúc ấy sẽ không bị người khác nhanh chân đến trước à?”

Trương Sùng Huyền cười: “Đó là chuyện của tôi, cậu không cần bận tâm đâu.”

Chu Lập Bình nhún vai nói: “Cũng phải, hai người đàn ông ngồi đây bàn chuyện tình cảm, thật là buồn nôn. Cậu cứ cân nhắc đề nghị của tớ, có gì tớ sẽ cùng cậu gánh vác.”

Trương Sùng Huyền học dáng vẻ của cậu nhún vai: “Hai người đàn ông cùng gánh vác vấn đề, còn buồn nôn hơn!”

Chu Lập Bình cười: “Đột nhiên tớ cảm thấy cậu cũng không tệ lắm, là người có thể kết bạn.”

Trương Sùng Huyền cười không nói, cậu cũng cảm thấy thế, nhưng đánh chết cậu cũng không nói ra đâu, vẫn là câu nói kia, hai người đàn ông ngồi thảo luận chuyện kết bạn, buồn nôn muốn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.