Hoa Tối Liễu Sáng

Chương 41



Lâm Khỏa Văn nghĩ trái tim của mình đang bị người ta tàn nhẫn gõ một cái.

Trương Sùng Huyền duỗi một cánh tay ra, dùng sức ôm lấy hông cô, anh đột nhiên nhìn lướt qua chỗ Vương Nhân Cường, người vẫn đang bị các cô gái vây quanh ở cách đó không xa.

Dĩ nhiên Vương Nhân Cường cũng nhìn thấy anh, anh ta cười giễu một tiếng.

Trương Sùng Huyền cũng cười đáp trả, nhưng là một nụ cười bí hiểm. Trương Sùng Huyền quay đầu đi, nói với cô gái có gương mặt xinh đẹp kia: “À, Trương Sùng Huyền đúng không, tôi có quen.”

Lâm Khỏa Văn hơi cau mày, cô đột nhiên rất muốn rời khỏi chỗ này, chỉ tiếc rằng Trương Sùng Huyền đang ôm cô rất chặt.

Cô bạn xinh đẹp đó liền vui mừng hỏi: “Anh ấy đang ở kí túc xá nào?”

Trương Sùng Huyền nói: “Cô có thể hỏi bản thân cậu ta, ở trường chúng tôi Trương Sùng Huyền rất có duyên với các bạn nữ, này, thấy người đó không, người đang được rất nhiều cô gái vây quanh, cậu ta chính là Trương Sùng Huyền.”

Lâm Khỏa Văn không thể tin được, nhìn anh nói dối mà không thay đổi sắc mặt.

Cô bạn xinh đẹp hơi nghi ngờ, nói: “Nhưng mà lúc tôi tới gặp anh ta, thái độ của anh ta rất lạnh nhạt, còn nói không biết.”

Trương Sùng Huyền thở dài thật sâu: “Đương nhiên là cậu ta không nỡ từ bỏ oanh oanh yến yến bên cạnh mình.”

“Nhưng, nhưng mà…”

“Đừng nhưng mà nữa, nhanh tới tìm cậu ta đi, chúc cô gặp nhiều may mắn!” Trương Sùng Huyền nói xong, liền ôm Lâm Khỏa Văn bước nhanh ra ngoài.

Lâm Khỏa Văn đuổi theo bước chân anh, trong lòng không khỏi thầm than: Quả nhiên, vị đại gia bên cạnh cô mới người người nham hiểm nhất.

Cô đứng từ xa nhìn nữ sinh đang chạy tới tìm Vương Nhân Cường, chưa phát hiện mình đã mở miệng nói: “Cậu tránh được một lúc, nhưng không thể tránh được cả đời.”

Cơ thể Trương Sùng Huyền khẽ khựng lại, rồi đột ngột sãi bước kéo cô tới một lùm cây nhỏ gần đó, anh đặt hai tay lên vai cô: “Đương nhiên tớ biết, nhưng trước khi ngả bài với cô ta, tớ phải nói rõ với cậu trước. Nếu cô ta đã có thể tìm được tới đây, thì lúc cô ta ở đây, tớ sợ cô ta sẽ nói bậy bạ.”

Trong lòng Lâm Khỏa Văn là ngũ vị tạp trần*, chỉ có thể gật đầu.

(Ngũ vị tạp trần: ngọt, chua, cay, đắng, mặn)

Trương Sùng Huyền nói tiếp: “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, cô ta là đối tượng hẹn hò mà mẹ đã tìm ở Nam Kinh cho tớ. Nhưng cậu cũng thấy đấy, cô ta cũng đã nói là hai chúng tớ chưa từng gặp mặt, lúc đó tớ đã từ chối người trong nhà, cứ tưởng bố mẹ đã nói rõ ràng với gia đình người ta mới phải, nếu không sao cô ta có thể tìm tới?”

Lâm Khỏa Văn nhìn dáng vẻ cau mày của anh, không phát hiện lòng mình đã dần bình tĩnh lại, cô cười nói: “Chứng minh mị lực của cậu quá lớn.”

Trương Sùng Huyền giơ tay búng trán cô: “Nói cái gì đó, ngay cả dáng dấp của tớ ra sao cô ta cũng không biết, tớ thấy trăm phần trăm là người giàu có không có chuyện gì làm, chỉ muốn gây sự để giải trí.”

“Nhà cô ấy rất có tiền?” Lâm Khỏa Văn cũng không phát hiện mình đang tò mò hỏi.

“Ừ.” Trương Sùng Huyền gật đầu, “Nghe mẹ tớ nói, là con gái nhà giàu nhất ở thành phố N, không biết làm sao mẹ tớ có thể quen biết những kẻ có tiền này.”

Lâm Khỏa Văn hơi khó mở miệng: “Thật ra, tuy nhà tớ không phải là gia đình giàu có nhất, nhưng cũng không tệ.”

“Cậu đang nói gì thế?” Trương Sùng Huyền lắc lắc cô, “Đã nói là không được suy nghĩ lung tung rồi.”

Lâm Khỏa Văn vội nói: “Đừng lắc nữa, cậu nghe tớ nói này, tớ chỉ muốn… nếu như mẹ cậu muốn tìm một cô gái có gia thế tốt, uhm, hẳn là tớ cũng không tệ.”

“Cô bé ngốc, đương nhiên là cậu không tệ.” Trương Sùng Huyền ôm cô, “Đời này tớ cũng chỉ chấp nhận một mình cậu. Hơn nữa, bố tớ cũng rất tán thành chuyện hai chúng ta quen nhau.”

“Chú Trương? Tại sao chú ấy phải tán thành?” Trong đầu Lâm Khỏa Văn hiện lên vô số suy đoán, lẽ nào anh đã sớm nói với ba mình là anh có tình cảm với cô? Có lẽ là lúc bọn cô xác định quan hệ, anh gọi điện về nói với người nhà?

“Không có gì, không nói tới chuyện này nữa, vấn đề được giải quyết rồi, hôn một cái!” Anh vừa nói vừa làm vẻ đưa môi tới gần, thật ra anh không dám nói là vì trong phòng anh có treo bức “Thiên thần gãy cánh”, bị ba tra hỏi mới phải thú nhận.

“Đừng, bụng tớ đói lắm rồi.” Lâm Khỏa Văn xoay mặt đi.

“Hôn một cái, rồi dẫn cậu đi ăn.” Trương Sùng Huyền giữ mặt cô lại.

“Đừng mà!” Cô cười vùng thoát khỏi tay anh, chạy chậm ra khỏi lùm cây.

“Nếu bắt được cậu, tớ không chỉ hôn một cái đâu.” Anh cũng cười đuổi theo.

Ở lối đi bộ bên cạnh lùm cây, anh đuổi theo ôm lấy cô, cười nói: “Thật không ngờ, hai cái chân nhỏ của cậu lại chạy nhanh như vậy.”

“Thật khéo quá, Trương Sùng Huyền.” Lâm Khỏa Văn còn chưa mở miệng, lại bỗng nghe thấy một giọng nói êm tai nhưng rất lạnh lùng truyền đến, hai cô cậu Lâm Trương nhìn nhau cười khổ một cái, bọn họ cũng biết đó là giọng của ai – một người không hiểu tại sao mình lại bị ép làm Trương Sùng Huyền.

Trương Sùng Huyền ra vẻ không đứng đắn xoay đầu qua hướng đó, cười ha ha nói: “Đúng vậy, thật… khéo.” Anh không cười được nữa, bởi vì bây giờ, cô gái có gương mặt xinh đẹp kia đang đứng bên cạnh Vương Nhân Cường.

Cô ta nửa cười nửa không nhìn anh: “Trương Sùng Huyền?”

Gương mặt Trương Sùng Huyền nhanh chóng đổi thành vẻ không có biểu cảm: “Nếu có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Nhưng tôi nói trước, đừng lấy danh nghĩa vợ chưa cưới của tôi để tự gán cho mình, chúng ta không có quan hệ gì cả.”

Cô ta liền cười nói: “Đương nhiên là giữa chúng ta không có quan hệ gì, ngày ngày trôi qua quá nhàm chán, tôi chỉ bỗng nhớ hình như mình từng có một đối tượng xem mắt, cho nên mới đến đây trêu chọc cậu một chút, nhưng không ngờ, ngược lại bị cậu trêu chọc.”

Trương Sùng Huyền cũng không có bất kì lời xin lỗi nào, chỉ nói: “Lời đã nói hết, tôi cũng không rãnh để chơi với cô, thời gian của tôi đều phải dành cho vợ mình.” Anh vừa nói vừa ôm Lâm Khỏa Văn vào lòng.

Vương Nhân Cường lạnh lùng lườm anh một cái, nói: “Vấn đề của các người, thì tự mình giải quyết, đừng kéo tôi vào cuộc nữa.” Anh ta cảnh cáo xong, muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị một người kéo lại.

Ngươi kéo anh ta đương nhiên không thể là Lâm Khỏa Văn, càng không thể là Trương Sùng Huyền, mà là người không có khả năng nhất – cô gái có gương mặt xinh đẹp. Ngoại trừ bạn của cô ta, ba người còn lại, với sáu đôi mắt trợn to nhìn cô, đây là tình huống gì?

“Này, thả tay ra!” Vương Nhân Cường lạnh nhạt hất tay cô ra.

Nhưng tay cô lại tiếp tục nắm lấy tay anh, vẻ mặt không vui nói: “Cái gì chứ, em còn chưa nói cho anh biết, em họ Ngụy, tên là Ngụy Lưu Ly.”

“Được, cô Ngụy, xin buông tay ra, chúng ta không quen biết nhau.” Vương Nhân Cường cũng rất nhẫn nại hất tay cô ra, mắt lại nhìn về phía Lâm Khỏa Văn.

“Một lần thì lạ, hai lần thì quen, em nói thật, anh chàng Trương Sùng Huyền kia đã có bạn gái, em cũng không thấy hứng thú với người đã có chủ. Hơn nữa, em đối với anh là nhất kiến chung tình!” Ngụy Lưu Ly cười rực rỡ.

“Hả?” Lần đầu tiên, hai anh chàng vốn không hợp nhau lại có thể đồng thanh như vậy.

Khóe miệng Lâm Khỏa Văn cũng co rút, cái cô Ngụy Lưu Ly này, quả thật rất can đảm, vừa rồi còn rêu rao muốn tìm chồng chưa cưới, bây giờ lại không chút thẹn thùng nói mình nhất kiến chung tình với người con trai khác, đổi lại là cô, đánh chết cũng không dám.

Vương Nhân Cường nhắm mắt lại, cuối cùng chọn cách phớt lờ cô nàng Ngụy Lưu Ly này, và cả những lời cô ta vừa nói: “Không phải cô muốn trêu chọc Trương Sùng Huyền sao, bây giờ lại chuyển sang trêu chọc tôi?”

Tâm trạng Trương Sùng Huyền rất tốt, anh nhếch miệng cười nói: “Tối lắm! Đối với cậu ta nhất kiến chung tình, chậc, không quấy rầy hai vị nữa, chúng tôi còn phải đi ăn.” Anh nói xong thì ôm Lâm Khỏa Văn rời đi. Chân mày Lâm Khỏa Văn liên tục nảy lên: Nham hiểm, anh chàng này quả nhiên quá nham hiểm.

Ngụy Lưu Ly lại không để ý tới bọn họ, chỉ lôi lôi kéo kéo Vương Nhân Cường, cười vui vẻ: “Anh nghĩ em thế nào?”

Vương Nhân Cường tức giận đến mức nắm chặt tay, Trương Sùng Huyền, cứ chờ đó! Phiền phức tự mình rước lấy, lại bắt người khác giải quyết giúp. Anh ta lạnh lùng hất tay cô ra: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Nhưng em có hứng thú.” Gương mặt Ngụy Lưu Ly vẫn cười tươi như hoa.

Vương Nhân Cường thản nhiên nói: “Tôi thích người khác rồi.”

“Em biết, là bạn gái của Trương Sùng Huyền đúng không?” Cô đã sớm phát hiện, ánh mắt mà anh nhìn cô gái kia không bình thường.

Vương Nhân Cường nhíu mày nhìn cô một cái.

“Cô gái kia đã có chủ, cho nên em không ngại, hơn nữa, em rất rãnh rỗi, có rất nhiều thời gian để tới cảm hóa anh.” Ngụy Lưu Ly nhìn gương mặt điển trai không kiên nhẫn của anh ta, tấm tắc cảm thán, tuy là Trương Sùng Huyền cũng rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc, đã có chủ rồi, cô cũng không thích chuyện tranh giành với người khác, cho nên, mới chấp nhận người trước mặt này.

Tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không nói được. Anh ta thôi tranh chấp, thản nhiên nói: “Tùy cô.” Nói rồi liền rời đi, cũng không quan tâm cô có đi theo hay vẫn đứng tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.