Sau một lúc lâu, ta nôn đến mức toàn thân vô lực, yếu ớt dựa vào một thân cây. Ta rút khăn tay ra lau miệng, ánh mắt lại lần nữa rơi trên người gã phu xe nằm trong vũng máu.
Thủ pháp giết người cực kỳ tàn nhẫn, cơ thể của phu xe bị cắt thành ba đoạn, máu đỏ chảy ra từ hai mắt, giống như đã nhìn thấy điều kinh khủng nào đó.
Ta định bước lên nhìn kĩ thì Liễu Dự đã chắn trước người ta.
“Công chúa, đối phương xem ra là nhắm về phía nàng. Chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi đây thôi.”
Thủ pháp giết người như thế không thường gặp lắm, ta dám khẳng định là đang hướng về phía ta và Liễu Dự, hơn nữa lại quang minh chính đại sát hại người của ta, nhất định có liên quan đến gã Phạm Văn giả.
Nếu lần này ta bắt được Phạm Văn, ta nhất định sẽ ngũ mã phân thây hắn ta!
Nhưng đúng như Liễu Dự nói, cái chết của phu xe là điều không ngờ, bây giờ vẫn nên rời đi càng sớm càng tốt, có thể tưởng tượng ra, tên sát thủ này quyết giết bằng được bọn ta, có lẽ bây giờ còn mai phụ ở đâu đó, nếu tùy tiện đi ra ngoài, nguy hiểm cũng không biết mấy phần.
Ta bỗng dưng nhớ đến đám phi trùng lần trước, trong rừng tuy có trận pháp cơ quan, nhưng chưa chắc đã đỡ được mấy phần, nếu chỉ lưu lại tiểu xá của Ôn Diễn, thế thì đích thị ngay cả con đường sống duy nhất cũng bị chặt đứt.
Ta gật đầu với Liễu Dự, bây giờ cũng bất chấp việc xe ngựa nằm trên vũng máu, cứ thế mà nhảy lên.
Liễu Dự nhặt chiếc roi từ vũng máu dưới đất lên, “cha” một tiếng, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía chân núi.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên xe ngựa lắc lư liên tục, chỉ nghe Liễu Dự “xuy” một tiếng, xe ngựa dừng lại, ta đưa đàu ra nhìn, đằng trước xe ngựa có mười tên hắc y nhân đằng đằng sát khí, ánh mắt của chúng lạnh băng, giống như có trận gió rét buốt tháng chạp thổi qua vậy.
Nếu như tìm một câu thích hợp để diễn tả, ta thật sự muốn cảm thán một câu: trời muốn diệt ta.
Hôm nay vô cùng vô cùng không may, ta vốn tưởng đợi ở chỗ Ôn Diễn một lát thì sẽ không nguy hiểm lắm, nên cũng không đưa ám vệ theo. Không ngờ mới buông lỏng một lát, sát thủ đã tìm đến cửa rồi.
Tuy nói lúc này chạy trốn không giống với tác phong của ta, nhưng bây giờ hai chọi một, chưa nói đến Liễu Dự còn đang bệnh, một mình ta tự bảo vệ còn chẳng xong. Thế là, ta nắm chắc thời cơ, hét to lên: Chạy!
Liễu Dự rất biết phối hợp với ta, lập tức quay đầu bỏ chạy, xe ngựa xiên qua xẹo về chạy lên núi, mười tên hắc y nhân theo sát phía sau, nếu không phải không hợp, ta thật sự muốn nhìn lui xem, rốt cuộc là có bao nhiêu cảnh tượng buồn cười.
Chỉ tiếc không như ta muốn, tốc độ của mười hắc y nhân rõ ràng còn nhanh hơn cả xe ngựa, chỉ là trong giây lát ta đột nhiên nghiêng người, cùng lúc nghe thấy Liễu Dự hét lớn “Nương tử cẩn thận”, ngay sau đó có một mũi tên sáng loáng xuyên qua cửa sổ cắm phập vào. May mà ta nhanh chóng trốn đi, bằng không ngày này năm sau đã là ngày giỗ của Thường Ninh ta.
Ta buông tiếng thở dài, lấy từ trong thùng gỗ trên xe ngựa ra một thanh nhuyễn kiếm, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không dùng đến, không ngờ lúc này vẫn bị ta nắm trong tay. Nhuyễn kiếm này cực kỳ sắc, có thể nói là chém sắt như bùn, chính là của Yến Thanh mấy năm đầu tặng ta.
Vừa hay ta cũng có vài phần bản lĩnh, lấy một chọi ba tuyệt đối là chuyện không thành vấn đề. Xem ra bây giờ nếu ta không đem nửa cái mạng này ra thì khó mà thoát khỏi đây.
Tiếp đó ta lấy khí thế sét đánh không kịp che tại đẩy Liễu Dự đang ngồi ở ngoài vào trong xe ngựa, nhân tiện một kiếm đâm xuyên qua yết hầu một gã hắc y nhân, mấy động tác như mây bay nước chảy được ta hoàn thành một cách nhanh chóng.
Ta dùng sức vung lên, xe ngựa chạy trốn càng lúc càng nhanh hơn.
Khụ, nói thật, đây là lần đầu tiên ta đánh xe, khó tránh có chút không thuần thục, nhưng mà không có gì đáng lo, ở thời khắc nguy hiểm, tiềm năng của con người là vô hạn. Liễu Dự thò đầu ra ngoài, hắn còn chưa lên tiếng đã bị ta quát: “Trốn vào trong xe ngựa cho ta, không được phép đi ra!”
Liễu Dự vẫn rất thức thời, biết mình vướng tay vướng chân nên ngoan ngoãn vào trong xe ngựa.
Mắt thấy mấy tên hắc y nhân vẫn đuổi theo, ta cắn chặt răng, dứt khoát rút cây trâm phượng trên búi tóc xuống đâm mạnh vào mông ngựa, hay con ngựa hoa tuyết hí vang một tiếng rồi lập tức chạy như điên, khoảng cách càng lúc càng xa đám hắc y nhân.
Nhưng dù ta giật dây cương thế nào đi nữa thì hay con ngựa hoa tuyết này đã không còn khống chế được, chúng chạy lên đỉnh núi, cứ hướng về vách núi ghồ ghề mà chạy điên cuồng.
Lòng bàn tay ta lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Ta thầm nghĩ bất kể như thế nào, ta cũng phải sống sót quay về, ta còn muốn thấy a đệ nhà ta cưới vợ sinh con, ta còn muốn thấy đứa bé đáng yêu mà Quán Quán hạ sinh, ta còn muốn nói với Ôn Diễn ta thích hắn!
Thường Ninh ta dù chết cũng không phải chết ở đây!
Không thể chết một cách mù mờ như vậy được!
Ta dùng hết sức mình kéo chặt dây cương, năm ngón tay với trong lòng bàn tay đau đến nỗi không còn cảm giác, đột nhiên Liễu Dự từ trong xe chạy ra, cũng dùng hết sức ghì dây cương lại với ta.
Ta nhanh chóng đưa mắt nhìn hắn, hắn nói: “Nương tử, để ta giúp nàng.”
Ta phát hiện trên trán Liễu Dự nổi một khối u, sắc mặt tái nhợt vô cùng thê thảm, nhưng hắn vẫn cắn răng gắng gượng.
May mà trời không phụ lòng người, khi chiếc xe cách vách núi đúng một thước thì dừng lại, ta nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện hai tay mình loang lổ vết máu.
Nhưng ta không có thời gian để lo cho cái tay đau đớn ruột gan, ta vội vàng kéo Liễu Dự nhảy xuống xe ngựa.
Lúc này trăng đã treo trên cao, ta cùng Liễu Dự trốn vào trong cánh rừng đen mịt. Chỉ cần có thể qua được đêm nay, ta với Liễu Dự sẽ an toàn, buổi tối Ôn Diễn sẽ quay về, hắn nhìn thấy thi thể phu xe ngoài khu rừng chắc chắn sẽ biết đã có chuyện gì xảy ra, cũng nhất định đến tìm ta.
Đợi sau khi ta an toàn trở lại kinh thành, ta nhất định phải đem lũ hắc y nhân đấy nghiền xương thành tro!
Trong khu rừng cực kỳ yên ắng, thi thoảng có tiếng côn trùng vang lên.
Trong lòng ta lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì ngọn núi này mấy năm trước có con hổ quấy nhiễu dân chúng, Thừa Văn liền hạ lệnh sai Ngự Lâm quân bao vây mấy ngày đêm, đuổi hết các loài mãnh thú đi, đến dân làng trên núi cũng không còn ai, lúc ấy đuổi đến hang hổ ác lang mãng xà đợi quái, thật khiến người ta phải than thở.
Nếu không bây giờ ta hẳn là nên lo lắng vừa mới thoát hang sói lại tiến vào miệng hổ.
Đi được một lúc lâu, ta đoán đã đi vào sâu trong rừng, quay đầu nhìn Liễu Dự, nhìn hắn như chỉ cần có cơn gió thổi qua thì cũng bay theo ấy. Ta tiếp tục nhìn lần nữa, phát hiện ra môi hắn không có chút huyết sắc nào, hai má lại ửng hồng lên.
Trong lòng ta thất kinh, bất chấp tất cả, đưa tay lên lần sờ. Quả nhiên, Liễu Dự sốt rồi! Người hắn nóng đến mức có thể nấu chín trứng chim rồi!
Lúc này trái không thái y phải không thị nữ, trước không biết gì sau có sát thủ, lúc này mà sốt thì thật là không ổn thật là không ổn!
Liễu Dự nhẹ nói: “Nương tử, không cần phải lo lắng cho ta, ta không sao, chúng ta đi tiếp đi.”
Tại lúc quan trọng này, ta cũng không muốn tính toán chuyện xưng hô với hắn, chỉ bất đắc dĩ nói: “Không, chúng ta không đi nữa, dừng ở đây nghỉ ngơi thôi.” Thật ra cho dù Liễu Dự không sốt, ta cũng tính sẽ ở lại qua đêm trong cánh rừng này.
Chỉ có hai cách xuống khỏi ngọn núi này, một là đi dọc theo con đường đã đi lên đây, hai là xuyên qua khu rừng này. Những hắc y nhân kia bây giờ chắc chắn đang phòng thủ ở ngoài khu rừng, lúc này đi ra chính là tự tìm đường chết.
Hôm nay ta mặc bộ váy cao sát ngực màu xanh thêu hình hoa ngọc lan, ở ngoài còn mặc thêm áo nửa tay gấm xanh nhạt*, tất cả đều là loại vải mỏng, bây giờ gió thổi qua, khiến ta lạnh run người.
Với cơ thể bệnh tật của Liễu Dự, không cần hắn mở miệng, ta cũng biết hắn lạnh. Nghĩ đến hắn còn đang lên cơn sốt, nếu chết trên đỉnh núi này, chắc chắn lương tâm ta sẽ bất an, vả lại người Ôn Diễn cần bồi thường là Liễu Dự, nếu Liễu Dự chết thật, đích thị đó không phải điều hắn muốn.
Ta không muốn Ôn Diễn mất hứng, cũng không để cho bản thân bất an, trong lòng thầm than một tiếng, cởi áo ngoài ra phủ lên trên người Liễu Dự.
Hắn không muốn, đẩy thẳng về lại chỗ ta.
Ta khép hờ mắt, nói: “Mặc vào.”
Hắn cố chấp nói: “Không cần đâu, ta không lạnh. Ta phát sốt cũng thành quen rồi.”
Con người ta vẫn rất mạnh mẽ, ta lạnh nhạt nói: “Người đang bệnh không có tư cách nói chuyện! Bổn công chúa ra lệnh cho ngươi choàng áo vào! Ngươi không choàng ta sẽ ném ngươi xuống!”
Lúc này Liễu Dự mới thôi cự tuyệt.
Gió lạnh trên núi tiếp tục thổi, trong bóng đêm ta liên tục xoa xoa hai tay, nhưng cơn lạnh vẫn cứ lạnh như cũ, ta im lặng ghi nhớ sau khi trở về sẽ đem những kẻ mưu hại người của ta ngũ mã phân thây nghiền nát thành tro, dùng ý nghĩ này khích lệ chính mình.
Nhưng hết lần này tới lần khác ông trời chẳng chịu lòng người, bọn hắc y nhân cũng không phải kẻ ngốc như trong thoại bản, mà làm một đám hắc y nhân vô cùng thông minh.
Đương lúc ta vừa lạnh vừa đói bụng đến độ sắp ngất đi thì bọn hắn cầm trong tay trường kiếm chói lọi xuất hiện, hơn nữa còn rất đúng lúc, ta vừa mở mắt đã đón nhận lấy ánh mắt âm u tàn ác của bọn chúng.
Ta nghĩ thầm nếu lúc này có anh hùng xuất hiện thì thật là tốt biết bao…
Chỉ tiếc ở tình cảnh này, chỉ có thể để ta làm anh hùng.
Ta nhặt lấy nhuyễn kiếm ở trên mặt đất, đang định nói với Liễu Dự “ngươi chạy đi”, nhưng lời còn chưa thốt ra hắn đã ngu ngốc vọt tới trước mặt ta, “Nương tử, nàng chạy mai đi, ta sẽ giữ bọn chúng!”
Kỳ thật dù nhiều hay ít ta vẫn có chút cảm động, chẳng qua ta có thể cảm thấy được Liễu Dự còn đang choáng váng, anh hùng gì mà không có khả năng đảm đương được chuyện chứ, nếu hắn có thể ngăn được chín gã hắc y nhân này, ta chắc chắn sẽ không để ý đến thể diện mà nhanh chân bỏ chạy, chỉ tiếc hắn chỉ là một tú tài thư sinh đang đổ bệnh. Tuy nói có tâm là một chuyện, nhưng cuối cùng cũng phải là tự mình ta kết thúc.
Ta không thương hoa tiếc ngọc đẩy Liễu Dự sang một bên, buông ra một câu tàn nhẫn, “Liễu Dự, ngươi chạy đi cho ta, chạy được bao nhiêu thì hay bất nhiêu, ta không muốn có một kẻ phiền toái làm vướng bận mình.”
Có lẽ Liễu Dự đã bị ta đả kích, im lặng lùi bước. Ta cầm kiếm nghênh đón, không biết cuối cùng hắn có chạy hay không, dù sao ta cũng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Hơu đao múa kiếm với đám người kia một lúc lâu, ta lúc này ngoại trừ sảng khoái ra thì vẫn là sảng khoái… Nếu không phải là thân nữ nhi, ta cũng nguyện dấn thân vì nước, ở trên sa trường làm một nữ tướng quân.
Vung kiếm, xông thẳng, xoay người, né tránh… Ta đem võ nghệ học được trong mười mấy năm ra phát huy, chỉ là trong tình huống một chọi chín nàymưu mẹo của ta so với khả năng tính toán của Ôn Diễn ta một mực mến mộ thì chẳng là gì.
Tay với đùi ta đã bị thương, ta bắt đầu cảm thấy uể oải.
Đúng lúc đó, Liễu Dự mà ta tưởng đã rời đi lại vọt lên, ta không hiểu hắn né được đao quang kiếm ảnh đó như thế nào, chỉ cảm thấy hắn ôm chặt lấy ta, thay ta chặn một đường trường kiếm sắp đâm vào lòng ta.