Hoạ Trung Hoan

Chương 38



Editor: Qin Zồ

Minh Nhuận hỏi ta muốn xử trí Ôn Phàm như thế nào.

Lần này ta quả quyết không tha cho hắn, nhưng cũng không thể giết hắn, chỉ với việc hắn là a đệ của Ôn Diễn, ta đã không thể giết hắn. Ta suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không biết Minh Nhuận công tử có cao kiến gì?”

Minh Nhuận trầm ngâm: “Trong Thúy Minh Sơn Trang có mật thất, cực kỳ bí ẩn, ngoài có trận pháp canh giữ, dù là người khác thường cũng khó mà thoát khỏi.”

Ta biết mật thất đó, lần trước Ôn Diễn đã dẫn ta vào, hơn nữa lần đó Ôn Phàm cũng ở đấy. Chuyện cách nhau nhiều tháng, Ôn Phàm lại trở lại mật thất, chỉ có thể nói là mệnh trung chú định.

Ta gật đầu nói “được”, Minh Nhuận liền tự mình áp Ôn Phàm quay về Thúy Minh Sơn Trang.

Trong lòng ta tò mò, không biết Minh Nhuận rốt cuộc là đã dùng cách gì, bèn gọi ám vệ của ta đến, từng người hỏi qua, không ngờ bọn họ cũng chẳng hay biết gì.

Bỗng dưng ta thấy con người Minh Nhuận sao thần bí quá, trong đầu không khỏi đoán hay là Minh Nhuận cũng là người có dị năng? Nhưng dù cuối cùng Minh Nhuận có tâm tư gì, lúc này y giúp ta là thật, ta nợ y một chuyện.

Về phần báo đáp như thế nào, ta tạm thời không nghĩ đến.

Đầu tháng mười hai, kinh thành đón trận tuyết đầu tiên, tuyết rơi rất dày, chỉ sau một đêm, kinh thành như được bọc bởi lớp áo trắng. Ta đẩy cửa sổ ra thì tuyết vù vù thổi vào. Gió lạnh thổi đến, ta lo Liễu Dự sẽ bị lạnh nên vội vàng đóng cửa sổ lại.

Lần trước Liễu Dự bị đâm một dao, hôn mê mấy ngày liền, sau một tháng dưỡng thương thì đã có thể xuống giường đi lại, nhưng lúc này cơ thể hắn vẫn vô cùng yếu, gió lạnh như thế, hắn chẳng thể nào chịu nổi.

Liễu Dự khoác áo lông cáo nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, Vân Vũ vẫn đang hầu hạ thuốc thang, sau khi uống hết một chén thuốc, Liễu Dự mở miệng nói: “Nương tử, ta muốn đi ra ngoài một lát.”

Vân Vũ lui ra một bên, ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn, khẽ nói: “Bên ngoài trời lạnh lắm, cơ thể chàng không chịu nổi đâu, đợi khi nào thời tiết ấm lên rồi ra ngoài sau. Ta ở trong phòng với chàng mà chàng vẫn thấy buồn sao? Nếu không ta sai người đem vài cuốn sách tới cho chàng nhé?”

Từ trước tới nay Liễu Dự chưa bao giờ phản bác lại lời ta, lần này cũng không ngoại lệ, hắn gật đầu thuận theo, “Không cần, nương tử nói chuyện với ta là đủ rồi.”

Vân Vũ đem nhuyễn y đến, rồi trải lên trên một tấm đệm gấm hoa văn hình mây, sau khi ta ngồi xuống liền uống chén trà ấm, lúc ấy mới nói với Liễu Dự: “Chúng ta nói gì đây? Ừm? Nói những chuyện xảy ra trong triều đình tháng này nhé?”

Liễu Dự trầm ngâm nhìn ta, nơi khóe môi mang theo nụ cười nhạt: “Nương tử nói gì cũng được.”

Ta thoáng trầm ngâm, rồi sau đó tìm chuyện thú vị nói với Liễu Dự, Liễu Dự nghe mà giữa chân mày toàn ý cười. Sau đó không biết sao mà Liễu Dự lại hỏi về Minh Nhuận.

Ta đem từng chuyện mình biết ra nói với Liễu Dự, sa khi Liễu Dự nghe xong, thần sắc có chút kì lạ, hắn nói: “Người này quái lạ quá, nương tử vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Ta gật đầu, “Ta biết chừng mực mà.”

Một lát sau Liễu Dự lại nói: “Lần trước ta tìm trong kho được vài cuốn sách.” Hắn dừng lại nhìn ta. Trong lòng ta biết rõ, liền cười nói: “Chàng cứ liệt kê ra, để ta sai người vào cung lấy.”

Liễu Dự nói “Được”.

Mấy hôm sau, đại tuyết đã ngừng. Ta khoác áo choàng ngồi trong đình thưởng tuyết, trên bàn đá là một vò rượu ngon, thêm mấy món ăn nhẹ tinh tế, thị nữ rót cho ta chén rượu, ta ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, trong cổ họng nóng ấm, thật là khoan khoái.

Sau khi ta uống hết mấy chén, trong lòng có chút buồn.

Ta nhớ đến những lần đông chí đã qua, ta cùng Quán Quán lại thêm cả Thừa Văn ở trong cung thưởng tuyết uống rượu, cảnh kia sao mà đẹp thay. Ta cảm thán một tiếng, lại uống tiếp một ly. Sau khi một vò rượu ngon đã vào bụng, chợt có thị nữ vội vàng chạy đến, đưa cho ta một tấm thiệp mời.

Ta nấc một cái, không thèmd dể ý mà sai Vân Vũ cất kỹ, đợi sau khi tâm tình ta tốt lên sẽ xem sau.

Không ngờ thị nữ lại đưa cho ta thêm một tín vật, là một miếng ngọc bội xanh biếc, một bên có khắc hình tiên hạc đưa đào, bên kia là một chữ Quán nho nhỏ. Nhất thời cảm giác say trong ta biến mất, ta đứng bật dậy, nắm chặt ngọc bội trong tay, vội hỏi: “Người đưa thiệp đâu rồi?”

Thị nữ đáp: “Bẩm công chúa, người đưa thiệp đã rời đi rồi.”

Trong lòng ta căng thẳng, vội vàng lấy tấm thiệp trong tay Vân Vũ, tự thể quen thuộc như thế, từng câu từng chữ đều toát lên vẻ thân thiết, chữ Quán nơi lạc khoản càng gợi lên suy nghĩ trong ta, giờ phút này ta cực kỳ vui mừng.

Quán Quán, tri kỷ tốt nhất của ta, là cô nương ta toàn tâm toàn ý đối đãi đã đến kinh thành.

Vân Vũ hỏi: “Công chúa, có việc gì vui thế ạ?”

Ta lại cười nói: “Là việc rất vui.”

Thoạt nhìn Vân Vũ có vẻ tò mò, chỉ tiếc ta không thể nói với nàng. Quán Quán đến kinh thành, việc này ngoại trừ bản thân biết được ra, ai cũng không thể nói, cả Thừa Văn cũng không thể.

Năm đó Quán Quán phóng hỏa thiêu cung, cả Đại Vinh đã biết được thái hậu đã qua đời, nếu lúc này Quán Quán bị người ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ khơi ra không ít lời ra tiếng vào. Huống hồ ta biết Quán Quán đã nhận lời Thừa Văn, không xuất hiện trước mặt hắn, lúc này ta phải thay Quán Quán giữ bí mật.

Ta cúi đầu nhìn tấm thiệp, sau đó đem nó ném vào chậu thán, cháy sạch không còn một mảnh.

Quán Quán mời ta đến Sướng Hí viên nghe diễn, ngay tối nay.

Trời còn chưa tối, Liễu Dự đã đi ngủ, ta sai Vân Vũ cùng một thị nữ khác chăm sóc hắn. Đợi khi đèn sáng lên thì ta mới lặng lẽ rời khỏi phủ công chúa vui vẻ đến nơi hẹn.

Để tránh cho người khác nhận ra ta, ta còn đội thêm mũ. Lúc đến Sướng Hí viên, còn chưa nhấc chân bước vào thì một gã tiểu tư lạ mặt chạy đến bên cạnh ta, dáng vẻ thành thật, chỉ thấy hắn đè giọng nói: “Công chúa điện hạ, thỉnh đi cùng tiểu nhân, công tử nhà ta cùng phu nhân ở trong chờ người.” Dứt lời, hắn liền lôi trong tay áo ra một tín vật.

Ta nhận ra đó là của Quán Quán, liền yên tâm đi theo hắn vào một gian sương phòng.

Cửa khẽ đóng, ta mới vừa đứng vững thì một bóng đen đã nhào vào ta, ta biết đó là Quán Quán nên liền dang rộng hai tay ôm lấy nàng, ta khẽ kêu một tiếng “Quán Quán”.

Quán Quán cũng ôm chặt lấy ta, qua một lúc sau, Quán Quán mới buông ta ra, nàng nhìn ta từ trên xuống dưới, sắc mặt nghiêm túc nói: “Thường Ninh, ngươi gầy đi rồi, có phải tân phò mã bắt nạt ngươi không?”

Ta cười nói: “Hắn nào dám bắt nạt ta, ta không bắt nạt hắn đã là tốt rồi.” Khi nói chuyện, ta cũng đánh giá Quán Quán, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, thần thái phi dương, trong lòng lấy làm vui mừng, xem ra Ninh Hằng đã chăm sóc nàng rất tốt, “Sao lại đột nhiên đến kinh thành thế này? Cũng không báo trước cho ta một tiếng.”

“Ngươi cũng biết trước kia ta thích nhất là xem diễn trong Sướng Hi viên, bây giờ ở Giang Nam xa xôi, muốn xem cũng không được. Vả lại hôm nay tuồng kịch chỉ diễn có một lần, thế là ta đến đây thôi.” Quán Quán cười nói, kéo ta đến ngồi xuống trước bàn, Ninh Hằng vẫn rất quy củ cúi người thi lễ với ta, gọi ta một tiếng “Công chúa điện hạ”. Ta để hắn đứng dậy, nói với Quán Quán: “Đầu gỗ nhà ngươi sao vẫn cứng nhắc vậy chứ?”

Kỳ thật có đôi khi ta không hiểu Quán Quán coi trọng điểm nào ở Ninh Hằng, a đệ của ta muôn vàn điều tốt, làm sao lại không so nổi với Ninh Hằng trước mắt? Năm trước hắn vẫn là một tướng quân ăn nói cứng nhắc nghiêm túc với ta, là trung thần của Thừa Văn, trong chớp mắt đã biến thành tình địch của Thừa Văn. Nhưng chuyện tình cảm này, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết, ta tôn trọng lựa chọn của Quán Quán.

Quán Quán nhanh chóng đưa mắt nhìn Ninh Hằng rồi khẽ cười: “Chàng ta vừa đến kinh thành thì thế rồi, chứ bình thường ở nhà không thế đâu.” Quán Quán nhỏ giọng nói ở bên tai ta: “Sau khi tắt đèn, chàng cứ như lang sói ý.”

Mấy lời của Quán Quán còn chưa nói xong, bên tai Ninh Hằng đã đỏ lựng lên.

Ta cười híp mắt nói: “Thật khó có thể tưởng tượng.”

Sau đó ta cùng Quán Quán nói sang chuyện thường ngày, bên dưới cũng chuẩn bị diễn. Sương phòng của chúng ta ở vị trí đối diện sân khấu, chỉ cần hơi ghé mắt nhìn một chút là đã thấy rõ. Bỗng dưng ta nhớ lại việc ngốc nghếch trước kia của mình, vì có thể có được bức họa của Ôn Diễn mà ta đã bao toàn bộ Sướng Hí viên này, lúc ấy hình như cũng ở trong sương phòng này chờ Ôn Diễn, không ngờ cuối cùng lại bị bộ ấm Tử Sa của Ôn Diễn thu hút đi xuống.

Ta thầm nghĩ, có lẽ tình cảm của ta với Ôn Diễn trong lúc lơ đãng đã bắt đầu nảy mầm.

“Hình như gánh hát này đổi vai chính rồi.”

Ta lấy lại tinh thần, đáp một tiếng, “Đúng thế, đổi từ mấy tháng trước rồi.”

“Vẫn là người trước dễ nhìn hơn.” Bỗng dưng Quán Quán mỉm cười nói, “Aiz, Đầu Gỗ chàng xem, trước kia thiếp có nói đào kép ở gánh hát này có người giống chàng, chàng xem có giống không? Chính là cái người cầm đại đao ở trong góc kia kìa.”

Ta nhìn theo hướng của Quán Quán, thật là có bốn năm phàn giống, khi ánh mắt thu về, ta nhìn thấy Ninh Hằng nở nụ cười với Quán Quán: “Ừm, giống lắm.”

Lúc này ta rất muốn nói với người khác rằng, Ninh đại tướng quân bình sinh không thích xem kịch. Mà bây giờ Quán Quán chuyên tâm xem kịch, trên mặt Ninh Hằng lại không có chút mất kiên nhẫn nào, ngược lại còn bồi Quán Quán từ ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, chốc chốc còn mỉm cười nhìn Quán Quán. Ta nghĩ có lẽ Ninh Hằng rất yêu Quán Quán, bằng không ngay cả những nơi Quán Quán thích thì cũng thích luôn rồi? Cái này có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi rồi.

Quán Quán nói đúng, những gì Ninh Hằng có thể cho nàng, Thừa Văn chưa chắc có thể cho.

“A, Thường Ninh, có một người cứ nhìn ngươi chằm chằm đấy.” Quán Quán tiến đến bên tai ta, “Người này nhìn thật là lạ mắt, Thường Ninh, là diện thủ mà ngươi thu ở bên ngoài sao?”

Khóe miệng ta giật giật, “Ta đã không nạp diện thủ nữa rồi, đâu năm nay đã tha cho bọn họ rồi, bây giờ ta chỉ có một phò mã mà thôi.” Ta quét xuống dưới một vòng, “Ở đâu cơ?”

Quán Quán nói: “Ở sương phòng đối diện chúng ta.”

Ta giương mắt nhìn sang, không khỏi sửng sốt, là Minh Nhuận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.