Ta không ngờ người thổi tiêu lại là Minh Nhuận, càng không nghĩ tới trên người Minh nhuận nồng nặc mùi rượu, nhất thời không khỏi giật mình. Nhưng ta nhanh chóng phục hồi tinh thần, nở nụ cười che dấu sự kinh ngạc “Chợt nghe tiếng tiêu vào lúc nửa đêm, vốn định đến xem tiếng tiêu từ nơi nào truyền đến, không ngờ lại chính là huynh.”
“Tối nay ta không ngủ được nên muốn ra hóng gió, không ngờ lại quấy rầy giấc ngủ của công chúa.” Minh Nhuận thu hồi ngọc tiêu, nói: “Đây là lỗi của ta, ta xin ghi nhớ, sẽ không lặp lại chuyện này thêm lần nữa.”
Ta khoát tay nói: “Không sao, tiếng tiêu của huynh thật dễ nghe, ta rất thích.”
Minh Nhuận cười ôn hòa, xoay người nói nói: “Mời công chúa ngồi.” Ta cười cười theo lời mời của y ngồi xuống chiếc ghế đá, ta nhìn y, nói: “Thúy Minh Sơn Trang cách nơi này khá xa, sao Minh Nhuận công tử lại có mặt ở đây lúc này? ”
“Bây giờ tuy là đầu xuân, nhưng trên núi ban đêm gió lạnh, cồn chúa uống chén rượu để làm ấm cơ thể đã.” Minh Nhuận rót cho ta chén rượu rồi đi tới chỗ đối diện ngồi xuống, “Nơi này phong cảnh không tệ, trên có thể ngắm trăng, dưới lại được ngắm cảnh, bên trái có dòng sông trong vắt, êm đềm, bên phải lại có rừng trúc xanh như ngọc, thật sự là phong cảnh hữu tình.” Nói đến đó, y bỗng dừng lại, nhấp một ngụm rượu, hàm chứa ý cười nhìn ta “Vả lại hiện giờ có thêm mỹ nhân nữa.”
Trong lòng ta nhảy dựng lên, Minh Nhuận khi nói lời này, ánh mắt như có như không, so với chân trời, ánh trăng còn dịu dàng hơn. Ta hơi cúi đầu, khẽ hớp một ngụm rượu, ra vẻ như không có chuyện gì, khẽ cười nói: “Khúc ngươi vừa thổi lúc nãy là khúc gì vậy, nghe ra có chút xa lạ, không biết là xuất phát từ đâu?”
Minh Nhuận nói: “Không biết công chúa đã từng biết đến một tiểu quốc có tên là Khương quốc chưa, khúc tiêu này xuất phát từ chỗ ấy.”
“Cái tên Khương quốc này ta chưa được biết đến bao giờ.”
Minh Nhuận cười nói: “Khương quốc vào mấy trăm năm trước đã bị diệt vong, rất ít sử sách còn ghi chép lại. Người dân ở Khương quốc rất thuần phác, cũng vô cùng am hiểu âm luật, mỗi người đều tinh thông các loại nhạc cụ, lại có thể gảy ra những tiếng đàn xuất thần nhập hóa.”
Trong lòng ta hơi tò mò: “Đất nước như thế sao lại bị diệt vong?”
Minh Nhuận khẽ thở dài: “Thời đại đó, người ta tôn sùng võ học, một tiểu quốc chỉ am hiểu âm luật đương nhiên là không cách nào tồn tại được.”
“Ta nghe nói, Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang thân thể yếu ớt, không thích văn cũng chẳng yêu võ, xem ra lời đồn có vẻ sai sự thật, Minh Nhuận công tử không những có võ công lại còn đọc rất nhiều sách vở, đến cả những điều sử sách ít ghi lại như thế mà cũng có thể biết được một vài thứ.” Ta bình tĩnh nhìn y.
Minh Nhuận có vẻ sửng sốt, y nâng tay uống hết chén rượu, bất chợt hỏi: “Ta nghe nói công chúa đã bái Ôn Diễn công tử làm tiên sinh?”
Ta không ngờ rằng y sẽ nhắc tới Ôn Diễn, cảm xúc trong lòng bỗng chốc lan tỏa, ta mặt không đổi sắc gật đầu, “Đúng vậy.”
Minh Nhuận cười nói: “Không biết Ôn Diễn công tử có từng đề cập với công chúa về quan hệ giữa Minh gia và Ôn gia?”
Ta nói: “Trước đây Ôn tiên sinh có nói qua, Minh gia với Ôn gia là cùng một nhánh, tuy nhiên sau này lại tách ra thành hai nhánh khác nhau. Còn về phần nguyên nhân, Ôn tiên sinh chưa nói tỉ mỉ.”
Minh Nhuận nói: “Bởi vì nguyên nhân đó, ta trước đây ở Thúy Minh Sơn Trang đã từng gặp qua Ôn Diễn công tử vài lần, những điều ta vừa nói với công chúa lúc nãy đều là do chính hắn đã nói cho ta nghe, mà khúc này cũng chính nhờ hắn dạy cho ta. ”
Sau khi nghe Minh Nhuận nói xong, cuối cùng ta cũng đã hiểu, những nghi hoặc về khúc tiêu mấy ngày nay cũng có thể dễ dàng giải thích.
“Thì ra là thế.”
Ta đem chỗ rượu còn lại một hơi uống cạn, hơi nóng từ rượu khiến cho cổ họng ta thoáng chốc nóng lên, ta nhịn không được hỏi: “Huynh gần đây có gặp lại Ôn tiên sinh hay không?”
Minh Nhuận ánh mắt thâm thúy nhìn ta, như có rất nhiều điều muốn nói,nhưng hắn chỉ đáp: “Không có”
Ta nói: “Ôn tiên sinh là một người không tệ, chỉ tiếc y…” Ta ngừng lại, không rõ Minh Nhuận y có phải hay không cũng biết Ôn Diễn là thân phận thiên nhân, nhưng đảo mắt tưởng tượng, Minh gia cùng Ôn gia quan hệ như thế lại thêm thái độ của Minh Hàn trang chủ đối với Ôn Diễn, không lý nào y lại không biết. Ta nắm chặt bình rượu, rót đầy rượu vào ly mình rồi lại ngưỡng cổ uống một hơi cạn sạch, a một tiếng sảng khoái rồi mới nói: “Kỳ thật Ôn Diễn tiên sinh là một người cô độc, con người sống một đời là đủ nhưng y lại sống hết đời này đến đời khác, vô cùng vô tận, cũng chẳng biết đã xem qua bao nhiêu cảnh tang thương ly biệt.”
Ta chống cằm, ngước nhìn Minh Nhuận, lại nói: “Thế nhân đều hâm mộ được sống trường sinh nhưng chính ta lại không muốn giống họ, ta biết rằng nếu được lựa chọn, Ôn tiên sinh nhất định cũng không mong muốn sống như thế.”
Ta đối với chuyện của Ôn Diễn, từ sau khi hắn rời đi luôn luôn chôn sâu tận đáy lòng, ta nghĩ đến hắn, nhớ nhung hắn nhưng lại chẳng thể nói cho ai biết, Thừa Văn không thể, Quán Quán cũng thế, Liễu Dự lại càng không. Hiện giờ gặp được người biết hắn, vả lại còn có chút quan hệ với hắn như Minh Nhuận, mà rượu trong bụng không ngừng quấy phá khiến cho ta mới mở miệng thì không muốn dừng lại.
“Thiên nhân nhìn thì có vẻ phong quang vô hạn, kỳ thật lại chẳng được gì cả. Thứ nhất, là thiên nhân không được ăn mặn, thế gian mỹ thực rất nhiều, không ít mỹ thực đều là từ động vật, Ôn tiên sinh thiếu rất nhiều niềm vui. Thứ hai, thiên nhân trời sinh mang chân tật, cái này thật không cần nhiều lời, có thể sử dụng hai chân tung hoành bốn phía, vốn là một việc cực kỳ bình thường nhưng với Ôn tiên sinh, chuyện ấy cũng trở thành xa xỉ. Thứ ba, thiên nhân không gần nữ sắc. Tình yêu nam nữ chính là một trong những thú vui của nhân sinh, cho dù có yếu ớt, có khổ đau nhưng cũng có những điều ngọt ngào riêng của nó. Thế gian vốn là do âm dương hợp thành, có âm có dương, có nam có nữ mới toàn vẹn, ấy vậy mà Ôn tiên sinh lại không thể gần nữ sắc, qua nhiều năm như vậy giống y như mấy lão hòa thượng. Tiếc thay, tiếc thay.” Ta nấc lên một tiếng, chuẩn bị tìm rót rượu, tay còn chưa đụng đến bầu rượu đã thấy Minh Nhuận đứng dậy rót rượu cho ta.
Ta cười híp mắt nói: “Cảm ơn” rồi lại khoát tay uống cạn một hơi, liếm liếm khóe miệng rồi đưa chén rượu không đến trước mặt Minh Nhuận. Minh Nhuận lại rót tiếp một ly đầy, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật, thiên nhân không phải đều không được gần nữ sắc, chỉ là chính bản thân hắn không muốn mà thôi.”
Ta chớp mắt mấy cái hỏi: “Cái gì?”
Minh Nhuận thần sắc ảm đạm nói: “Nếu đổi lại là công chúa, người có bằng lòng nhìn người mình yêu ngày một già đi, sau đó chết già trong vòng tay của mình không? Sau đó, trong cuộc sống ngoại trừ tưởng niệm vẫn chỉ là tưởng niệm mà thôi.”
Ta giật mình: “Nếu theo như huynh nói thì Ôn tiên sinh là không muốn chứ không phải không thể?”
Minh Nhuận gật đầu.
Ta nhất thời nhớ lại “Lan Liên Kinh” lúc trước Liễu Dự nói, đích thực chưa từng nhắc đến việc không gần nữ sắc. Xem ra ta từ trước đến nay luôn bị Ôn Diễn lừa dối. Chẳng có điều không muốn cũng thế, không thể cũng thế, tình huống như bây giờ, cho dù Ôn Diễn nguyện ý, ta nghĩ mình cũng sẽ không muốn. Dù sao hiện giờ ta cũng đã có phò mã rồi.
Ta nếu như đã cùng Liễu Dự bái đường thành thân thì sẽ không bỏ rơi hắn, cho dù giữa hắn và ta không tồn tại tình yêu nam nữ.
Ta ngửa cổ uống cạn rượu, cười khổ nói: “Thôi thôi, không nói đến chuyện Ôn tiên sinh nữa. Giờ phút này cảnh đẹp ý vui, hiếm khi có dịp để hai chúng ta có thể tụ tập ở đây, coi như là một loại duyên phận. “
Minh Nhuận dùng ánh mắt thâm thúy nhìn ta, “Suốt mấy ngày nay, ta thường nghe trên phố đồn rằng công chúa cùng phò mã tương kính như tân, phu thê tình thâm. Ta đây thật ngưỡng mộ.”
Ta lại rót đầy một chén rượu, “Phò mã là người tốt, hắn săn sóc ta rất tốt.”
Thần sắc của Minh Nhuận tức thì liền trầm xuống, hắn rũ mắt uống rượu, lâm vào trầm mặc. Ta cũng không hiểu vừa rồi đã nói điều gì không nên nói, nhân tiện hỏi: “Sao thế?”
Y giương mắt, chậm rãi hồi phục, nói: “Không có gì, công chúa là một người có phúc khí.”
Ta cười nói: “Ôn tiên sinh cũng từng nói điều ấy.”
“Vậy sao?”
Ta nặng nề gật đầu, “Đương nhiên, Ôn tiên sinh trước kia thường xuyên nói như vậy, chẳng qua ta lại không cảm thấy mình là người có phúc khí, tuy làm công chúa cao quý nhưng ta cũng có thứ mà mình không chiếm được.”
“Là cái gì?”
Ta nháy mắt mấy cái, hướng về phía Minh Nhuận cười: “Không nói cho huynh.”
Minh Nhuận khẽ cười nói: “Trong lòng mỗi người đều có những bí mật không muốn nói ra.”
Ta vừa nghe, đơn giản nhấp một ngụm rượu, tò mò nói: “Trong lòng huynh có bí mật gì?”
Minh Nhuận nhìn ta: “Công chúa cảm thấy thế nào?”
Ta liếm vết rượu trên khóe môi, cười dài nói: “Để ta suy nghĩ …a, người hôn mê tám năm, tám năm này huynh gặp những chuyện thực ly kì. Vì thế tám năm đó chính là bí mật của huynh.”
“Không phải.” Minh Nhuận nghiêm trang nhìn ta, “Ta từng khiến cho một cô nương bị nỗi đau đớn nhất trên thế gian làm thương tổn, nếu không phải là ta, nàng vĩnh viễn cũng không biết ưu sầu, đau xót là gì.”
Ta hơi kinh ngạc, suy đoán: “Huynh đã làm cái gì?”
Minh Nhuận không trả lời ta, hắn tiếp tục nói: “Ta muốn bù đắp cho nàng, muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này đến trước mặt nàng, chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì.”
Ta chớp mắt mấy cái, hỏi: “Huynh thích cô nương ấy sao?”
Minh Nhuận nói: “Mới đầu là áy náy, nhưng sau này, mỗi ngày ta đều quan sát nàng, nhìn nàng cười, nàng khóc, nhìn nàng dịu dàng hiền lành, nhìn nàng điêu ngoa ngạo nghễ, cứ như vậy mà dõi theo bõng dáng nàng. Đến lúc nhìn lại, chẳng biết đã thích nàng ấy từ lúc nào.”
Ta mở to hai mắt: “Chuyện này xảy ra lúc trước sao? Như vậy tính ra trong tám năm huynh hôn mê, cô nương kia ắt hẳn cũng đã lập gia đình rồi.”
Minh Nhuận cười khổ: “Nàng thực đã lập gia đình, chỉ là ta bây giờ mới biết được thì ra nàng cũng thích ta.”
Ta rất khí phách nói: “Nếu nàng ta thích huynh, huynh cũng thích nàng, vậy thì hãy tiến đến đi!”
Minh Nhuận thở dài: “Nếu ta thực sự cùng nàng ấy ở cùng một chỗ cũng chẳng có kết quả tốt, sẽ chỉ khiến nàng lấy nước mắt rửa mặt hết nửa đời sau.”
Ta nhanh chóng hỏi: “Hay là huynh…” Ánh mắt của ta liếc đến thân dưới của y, hai vành tai của y lập tức đỏ bừng lên nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Không phải.”
Ta nói: “Vậy sau này huynh định làm thế nào? Hả? Yên lặng dõi theo nàng sao?”
“Nàng hiện giờ có lẽ cũng đã quên ta, việc ta muốn làm bây giờ đó là che chở nàng, không cho bất luận kẻ nào xâm phạm nàng, chỉ cần nàng cả đời bình an, vui vẻ, ta đã cảm thấy đủ rồi.”
Ta nói: “Không nghĩ đến Minh Nhuận công tử lại là một người thâm tình như thế.” Thì ra cảm giác y đối với ta có tình ý là ảo giác. Khi y nói đến vị cô nương kia, ánh mắt ôn nhu đến cực điểm, bên trong lưu luyến thâm tình, thật sự khiến người thấy cảm động, người nghe rơi lệ.