Vị phu nhân nọ họ Trương, là thiếp thị thứ hai của Hàn Sinh. Ta lén lút cởi vòng Minh Ngọc ra đưa nàng, thoạt đầu nàng có vẻ khách khí từ chối, nhưng vẻ mừng trộm trong mắt đã bán rẻ nàng, cuối cùng nàng cũng nhận lấy chiếc vòng đó.
Chiếc vòng vừa giao, hai người chúng ta rất nhanh đã không còn gì giấu nhau.
Cũng từ Hàn Trương Thị này ta mới biết cuộc sống của nàng không được tốt, tuy nói trong nhà Hàn Sinh có ba nữ nhân, nhưng mà nữ nhân đấu đá nhau gay gắt đến nỗi khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, mà Hàn Trương Thị bây giờ hơi bị thất sủng, một là không bù với tình cảm mấy chục năm phu thê giữa Hàn Sinh với chính thất, hai là tướng mạo cũng không bằng tiểu thiếp vừa nạp, càng ngày càng khổ sở.
Ta hiểu nhất là việc nói lời khách sáo, bèn lôi mấy lời ra an ủi nàng, còn vì nàng mà bày mưu tính kế, nàng ta lòng đầy cảm kích nói cám ơn ta, hơn nữa còn nắm tay ta mà nói: “Tuy thân phận công chúa ở cao trên kia, nhưng ta nghe nói trong kinh thành công chúa thích nuôi diện thủ tính tình phóng túng, huống hồ trong thiên hạ không có nam nhân nào có thể chịu nổi thê tử của mình làm chuyện như thế, cho nên Mộc cô nương muội không cần lo lắng, với huệ chất lan tâm cùng dung mạo khuynh thành của muội, sẽ có một ngày muội hết khốn khổ.”
Da mặt ta run lên, lập tức ho nhẹ, “Ực… đa tạ cát ngôn của tỷ.”
Sau khi tiệc rượu kết thúc, tiểu tư liền dẫn ta đến phòng của mình, đợi đến đêm khuya thì ta lén lút vào phòng Liễu Dự. Trước đó ta đã nói rõ với Liễu Dự Yến Thanh Minh Nhuận, đợi đến giờ hợi bốn khắc, đến phòng Liễu Dự bàn bạc đối sách.
Quả nhiên, sau khi ta nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa, quay người lại đã thấy ba người họ. Vẻ mặt họ khác nhau, Liễu Dự vẫn như ngày thường nhìn ta chăm chú, Minh Nhuận hàm chứa ý cười dịu dàng, còn sắc mặt Yến Thanh càng lúc càng đen, giống như có người nợ bạc của hắn vậy.
Ta sững sờ, nhưng không để ý lắm.
Ta ngồi xuống, cùng bọn họ chia sẻ chuyện mà ta nghe được, bọn họ cũng nói phát hiện ra tối nay có gì đó không đúng.
Ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Vị Hàn Trương Thị kia tuy giờ kết giao với ta, nhưng lại chưa để lộ ra chuyện quan trọng gì, có điều những chuyện liên quan đến Hàn Sinh nàng có chút kiêng dè, từ đó có thể thấy được manh mối, hơn nữa hứng thú với trân báu trong kinh của Hàn Trương Thị này đã rõ, có thể nói là không kém gì ta. Mà theo điều tra lúc trước, Hàn Trương Thị chính là con gái một nhà nông trong Tĩnh Tây. Theo ý ta, Hàn Sinh cũng không phải thanh liêm như bề ngoài, xem ra phong thư nặc danh kia là thật. Chỉ là đã qua nhiều ngày nay, chúng ta chỉ thấy dân chúng Tĩnh Tây rất kính trọng vị quan phụ mẫu của bọn họ.”
Liễu Dự nói: “Bây giờ chúng ta cần tìm ra chứng cứ Hàn Sinh tham ô là được.”
Ta gật đầu.
Đêm nay Yến Thanh chỉ nói mấy câu, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, lúc này càng quái lạ hơn: “Chứng cứ ấy tìm như thế nào? Cho dù tìm được cũng chưa chắc hữu dụng.”
Liễu Dự phản bác: “Chỉ cần có chứng cớ, chúng ta có thể đưa Hàn Sinh ra công lý.”
Yến Thanh cười khẩy một tiếng.
Ta đột nhiên nhớ đến Hàn Sinh đã làm quan mười năm ở đây, như vậy trước khi Yến Thanh thi trạng nguyên, hẳn là cũng biết vị quan huyện này. Lại nói một tiểu huyện như Tĩnh Tây này có trạng nguyên, với Tĩnh Tây mà nói đó là việc vui, Hàn Sinh với Yến Thanh cũng nên quen nhau mới phải. Chỉ là hôm nay nhìn, dường như Yến Thanh chẳng chảo đón vị quan huyện này, sắc mặt cứ âm trầm, cho nên Hàn Sinh ngoài việc thấp thỏm chiêu đãi hắn thì cũng không dám nhiều lời với hắn.
Tóm lại, từ sau khi Yến Thanh đến Tĩnh Tây đã khác thường.
Ta nhìn Minh Nhuận, nhìn y có vẻ thất thần, ta nhìn hắn đã lâu mà hắn cũng không phát giá, không biết đang suy nghĩ mà ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Ta nghĩ có lẽ hắn đang nhớ đến vị cô nương đã gả chồng đi kia.
Ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Thời điểm đã không còn sớm, tất cả mọi người đi nghỉ thôi.”
Minh Nhuận phục hồi tinh thần, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, y đứng dậy cáo từ trước, mỉm cười với ta rồi rời đi. Lúc này ta có chút cảm kích Minh Nhuận, chúng ta không thân không thích, thế nhưng y lại đồng ý ngàn giặm xa xôi giúp ta, khi lòng ta rối loạn lại nở nụ cười hòa nhã với ta, giống như nói cho ta biết, tất cả đều không cần phải lo lắng, y sẽ thay ta giải quyết chúng.
Ôn Diễn từng nói Minh gia từng là một mạch với Ôn gia, nói cách khác nhiều ít gì bọn họ cũng có quan hệ huyết thống, có lẽ vì quan hệ đó mà ta thường xuyên cảm thấy Ôn Diễn không hề rời đi mà vẫn luôn ở bên ta.
Ngày hôm sau, Liễu Dự nhận được một manh mối mới, từ sáng sớm đã rời khỏi phủ đệ của Hàn Sinh, Minh Nhuận cũng đi theo, tuy Liễu Dự không mấy vui vẻ. Từ sáng sớm đã không thấy tăm hơi bóng người Yến Thanh đâu, ta nghe tiểu tư hầu hạ hắn nói, đêm qua Yến Thanh uống nhiều rượu, còn nói lung tung lộn xộn, cho đến đầu hôm mới đi ngủ, nhưng khi sau khi gà gáy không lâu hắn đã ra ngoài, đi đâu thì không rõ, Yến Thanh không chịu để người đi theo.
Ta nghe xong thấy tò mò: “Nói lung tung lộn xộn?”
Tiểu tư gãi đầu nói: “Ta cũng không rõ, thị lang nói rất nhiều, ta chỉ nghe ra ba chữ Kinh Hồng tháp mà thôi.”
Ta suy nghĩ một lúc. Vừa đúng lúc Hàn Trương Thị mời ta đi xem Kinh Hồng tháp, ta lập tức đồng ý, chỉ dẫn theo một thị nữ cùng ám vệ bất ly thân.
Hàn Trương Thị vô cùng nhiệt tình, dọc đường đi giới thiệu phong tục dân tình nơi đây, xem ra vòng Minh Ngọc hôm qua đã đem lại tác dụng tốt. Lúc tới Kinh Hồng tháp thì đã qua nửa canh giờ. Ta đứng trước Kinh Hồng tháp, ngẩng đầu lên nhìn, cao đến nỗi không nhìn thấu đỉnh tháp, đành xem mà thầm than.
Chỉ là than độ cao này mà thôi, trong mắt ta, ngoài việc Kinh Hồng tháp cao ngất ngưởng thì chỉ là hào nhoáng bề ngoài mà thôi, cái tên tuyệt tác thiên hạ, Kinh Hồng tháp không xứng lấy, là dân chúng trên phố nói quá lên rồi.
Hàn Trương Thị nói với ta: “Lần đầu tiên tỷ thấy Kinh Hồng tháp thì ngoài rung động ra vẫn là rung động, tỷ chưa bao giờ thấy tòa tháp nào lại cao như thế. Trước kia tỷ từng muốn đi đến hết xem sao, nhưng mà cao quá, tỷ chỉ có thể đi được một nửa thôi.”
Ta cười, “Hôm nay rảnh rỗi, có lẽ chúng ta thử lên tầng cao nhất xem sao.”
Hàn Trương Thị tiếc nuối nói: “Lão gia từng nói với tỷ, không cho phép tỷ vào Kinh Hồng tháp nữa.”
Ta ngẩn ra, “Vì sao?”
Hàn Trương Thị che miệng cười, “Có lẽ vì cái lần tỷ ngã cầu thang từ trên Kinh Hồng tháp xuống, lúc đó lão gia vẫn còn rất sủng ái tỷ.”
Ta nói: “Chuyện đó thật đáng tiếc.”
Hàn Trương Thị khoát tay: “Không sao, nếu Mộc cô nương muốn lên, để tỷ bảo nha hoàn đi cùng với muội, tỷ đứng đây chờ muội.”
Ta nói: “Một mình tỷ ở đây thì chán lắm, để thị nữ của muội đi cùng là được rồi, nha hoàn của tỷ cứ ở đây nói chuyện với tỷ. Nếu không thì tỷ có thể về trước đi, đường vừa đi muội nhớ rồi.”
Hàn Trương Thị vội vàng nói: “Mộc cô nương là khách, sao tỷ có thể để khách nhân một mình ở đây? Không sao đâu, tỷ ở đây chờ muội.”
Ta thấy thế bèn gật đầu, cùng thị nữ bước vào Kinh Hồng tháp.
Trong Kinh Hồng tháp rất ít người, ta với thị nữ đi cũng dễ dàng, không biết đã đi được bao lâu rồi, ta nhìn xuống mới hay mình đã đi được một nửa, không thấy rõ bộ dáng của mọi người ở dưới, chỉ có thể nhận ra màu sắc y phục.
Thị nữ của ta đi hơi chậm, nàng thở hồng hộc đi theo sau ta, ta biết do mình tập võ nên thể lực khá tốt, thế nên cũng không ép thị nữ đi theo ta nữa, liền bảo nàng đi xuống trước.
Còn mình tiếp tục đi lên.
Lúc ta rời khỏi phủ đệ Hàn Sinh thì là giờ thìn, đợi khi ta leo lên Kinh Hồng tháp thì mặt trời đã lên cao, có lẽ đã đến buổi trưa rồi. Ta nhìn từ trên xuống thì có cảm giác như đang ở trên mây, người bên dưới như kiến, nhà như đá, nhỏ bé đến nỗi như không tồn tại.
Ta còn đang muốn cảm khái với trời đất thì chợt nghe cạch một tiếng, một hũ rượu lăn đến chân ta, ta cúi đầu nhìn, lúc này phát hiện Yến Thanh đầy mùi rượu ngồi trong góc tối, nếu hắn không phát ra bất kỳ âm thanh gì, có lẽ ta cũng không phát hiện ra hắn.
Ánh mặt trời từ trên đỉnh tháp chiếu xuống, ta bước về phía Yến Thanh, cả người hắn vùi trong góc, uống đến say khướt, mặc kệ râu ria trên mặt, dáng vẻ vô cùng chán nản. Hắn nheo mắt nhìn ta, thần sắc ngày càng đen.
Ta gọi một tiếng, “Yến Thanh.”
Hắn nấc một cái, thất tha thất thiểu đứng lên, cho đến khi đứng vững hắn mới chậm rãi lại gần ta, rồi lại nấc một cái, sau dó hắn dừng lại, lúc này ta thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, có giận có thù cũng có yêu.
“Thường Ninh.”
Ta chợt nhớ ra, cho tới bây giờ Yến Thanh chưa từng gọi tên ta, trước khi thành thân, hắn gọi tên giả của ta, sau khi thành thân, hắn gọi là nương tử mà cũng gọi cái tên của ta lúc còn trong căn nhà gỗ đó, nhưng nhiều nhất vẫn là hai chữ công chúa quy củ.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, hỏi ra vấn đề ta nghi hoặc từ trước đến nay, “Rốt cuộc ngươi ghét cái gì ở ta? Cho đến bây giờ ta chưa làm chuyện có hại gì với ngươi.”
Khi Yến Thanh chưa qua lại với Đỗ Tịch Tịch thì ta tự vấn lòng mình, ta không đối tốt với Yến Thanh chăng, lúc đó ta yêu hắn, hận không thể đem bao nhiêu đồ tốt nhất thế gian này cho hắn, bao giờ cũng thuận theo hắn, vì hắn mà thu lại tính nết buông thả của mình.
Nhưng kết quả là hắn lại hận ta.
Ta khó hiểu, thật sự rất khó hiểu.
Đột nhiên hắn nắm lấy hai vai ta, ta không hề vùng vẫy, vẫn cứ bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt hắn vừa đau khổ lại vừa mênh mông, “Ta hi vọng biết bao nhiêu nàng không phải là công chúa, nhưng mà… lại là nàng. Nàng là Thường Ninh, là công chúa Đại Vinh, mãi mãi đều như thế.”
Ta cau mày, “Có ý gì đây?”
Hắn buông ta ra, nở nụ cười tự giễu, “Ta nghĩ rượu có thể khiến người ta quên đi mọi thứ, nhưng những năm gần đây, ta phát hiện thì ra chỉ là gạt người. Cho dù ta có uống say đến mấy vẫn chẳng thể quên đi được.”
“Ngươi muốn quên cái gì?”
Hắn nấc một cái, hơi thở mang theo vị rượu phả vào mặt ta, “Quên đi nàng, quên đi nàng là Thường Ninh.”
Ta vẫn không hiểu ý của Yến Thanh, “Ta là Thường Ninh, liên quan gì đến chuyện ngươi hận ta?”
Vẻ mặt hắn trong chốc lát như bị bóp méo, bỗng hắn nhặt hũ rượu trên mặt đất lên, dùng hết sức ném ra xa. Ta hét lên một tiếng, “Yến Thanh, ngươi điên rồi, ném xuống sẽ đè chết người đấy.”
“Ngươi là công chúa ngồi tít trên xa, ngươi để ý đến người ta chết sao?”
Ta nói: “Dĩ nhiên có, vì sao lại không?”
Yến Thanh cười nhạo nói: “Ngươi không hề có, chúng ta chỉ là con kiến mà thôi, tùy tiện giết một con kiến làm sao ngươi nhớ rõ được.”
Ta nổi giận rồi, trước kia dù dân chúng trên phố có nói sao ta cũng không giận, nhưng Yến Thanh lại dám vu tội cho ta. Ta sống nhiều năm như thế, cho đến bây giờ chưa bao giờ giết người vô tội, càng sẽ không xem mạng người như kiến như hắn nói.
Ta lạnh lùng nói: “Yến Thanh, ngươi có gì cứ nói rõ, đừng có ngậm máu phun người.”
Hắn cũng cười lạnh: “Có làm hay không lòng ngươi tự biết.”
Ta giận dữ trừng mắt với hắn.
Hắn cũng trợn mắt với ta.
Nơi đỉnh Kinh Hồng tháp tràn ngập mùi thuốc súng vô hình, lúc ấy ta cho rằng mình có thể kiên trì đến cùng, nhưng Yến Thanh giữa đường đã quên mất, hắn luôn tục đánh nấc, sau đó nở nụ cười ảm đạm, thất tha thất thểu rời đi.