Hoạ Trung Hoan
Ta đang nhớ đến chuyện lúc trước Liễu Dự có hỏi ta có tin rằng trên đời này có chuyện hoán đổi linh hồn không,
khi đó ta còn không để ý đáp lại hai chữ: không tin. Bây giờ xem ra phò mã của ta có khả năng dự đoán hơn ta.
Nhưng mà…
Lúc này Minh Nhuận đột nhiên nói: “Này là ta bắt chước chữ viết Ôn Diễn, công chúa nhìn có thấy giống không?”
Ta đưa mắt ngơ ngẩn nhìn y.
Minh Nhuận lại nói: “Vừa nãy sở dĩ không muốn để công chúa xem là sợ công chúa hiểu lầm.” Mặc dù lúc này
Minh Nhuận nói không đổi sắc, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra tia lo lắng hắn che dấu trong mắt.
Ta lại cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, rồi sau đó đem nó trả lại cho Minh Nhuận, ta cố làm ra vẻ không thèm để ý
đến, khẽ cười nói: “Chỉ giống tám phần thôi, hai chữ ‘hồng đậu’ bắt chước rất giống, nhưng hai chữ ‘nam quốc’ thì
không giống phong vận của Ôn tiên sinh.” Dừng lại, ta ngáp một cái, “Giờ không còn sớm nữa, ta cũng mệt rồi,
huynh đi nghỉ sớm đi.”
Ta rời khỏi phòng Minh Nhuận, đi thẳng một mạch về phòng mình, ta không nhịn được ngồi tại nơi cửa sau, trong
lòng ngoài chấn động ra còn có vui mừng. Dù cho Minh Nhuận không chịu thừa nhận, còn vụng về che dấu như thế
nhưng ta biết Minh Nhuận chính là Ôn Diễn, tuy hoán đổi linh hồn là chuyện quá mức hoang đường, nhưng Ôn
Diễn là thiên nhân, nó có xảy ra trên người Ôn Diễn thì có hoang đường đến mấy cũng trở nên bình thường.
Hơn nữa bây giờ toàn bộ sự việc kỳ quái cũng có thể giải thích được, bao gồm cả việc Minh Nhuận không giống
như lời đồn, Ôn Phàm sợ Minh Nhuận, còn Liễu Dự không thích Minh Nhuận.
Tâm tình ta lúc này có thể nói là vừa thẹn vừa mừng lại vừa buồn.
Thẹn là vì trước kia không biết Minh Nhuận là Ôn Diễn nên đã kể với y tình cảm của mình dành cho Ôn Diễn.
Mừng là vì thì ra Ôn Diễn luôn ở bên cạnh ta, chưa bao giờ rời đi.
Buồn là vì… trong lòng tiên sinh không gần nữ sắc đã có một người, hơn nữa còn tình đậm như vậy, đến nỗi khiến
người ta hâm mộ lẫn ghen tị.
Không biết nữ tử nhà nào lại may mắn có thể được Ôn Diễn xem trọng và yêu thương đến thế. Có điều dù là ai
cũng vậy mà thôi, bên cạnh ta đã có Liễu Dự, đời này chỉ có thể là Liễu Dự, nếu không Ôn Diễn sẽ phải nhận trừng
phạt, nếu ai cũng bình yên thì ít nhất bây giờ Ôn Diễn cũng ở cạnh ta, để tâm đến ta, ta chỉ cần khẽ giơ tay ra chạm
tới, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể nào chạm thấu.
Cho nên một ngày hắn không tự mình nói ra chân tướng với ta, ta sẽ không vạch trần hắn.
Hôm sau tỉnh lại, thị nữ nói cho ta hay Hàn Lý Thị muốn gặp ta, khoảng giờ Mùi (từ 13h đến 15h) hẹn ta trong hậu
hoa viên cùng ngắm hoa hồng với nàng. Ta nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra Hàn Lý Thị là tiểu thiếp của Hàn Sinh,
chính là vị thiếp thị trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp vào cửa cuối cùng trong lời của Hàn Trương Thị.
Ta hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Thị nữ đáp: “Giờ Thìn bốn khắc.” (từ 7h đến 9h)
Ta nói: “Ngươi về nói với Hàn Lý Thị, ta sẽ đến đúng giờ.”
Nghĩ có lẽ vì hôm nay ta dậy trễ nên lúc dùng điểm tâm không nhìn thấy mặt bọn Liễu Dự, hỏi một hồi mới hay
sáng sớm Liễu Dự biết một người có manh mối mới, bữa sáng chưa dùng đã vội vàng ra ngoài, Minh Nhuận cũng
đi theo.
Trong vòng một nén nhang ta đã dùng xong điểm tâm, cách giờ Mùi còn hai giờ nữa, ta đang không biết phải giết
thời gian như thế nào thì ta gặp phải Yến Thanh.
Hắn đứng ở cửa đình viện cách ta, dáng vẻ thanh thản, không còn vẻ lôi thôi lếch thếch của mấy ngày trước, chỉ có
điều hắn lại ngập ngừng, sắc mặt có hơi trắng.
Quả thật hôm qua ta có chút giận hắn, nhưng sau ngẫm lại giờ hắn có thay đổi tính nết thì cũng không liên quan gì
đến ta, ta sao phải bị giày vò như thế chứ, hơn nữa đêm qua biết Minh Nhuận chính là Ôn Diễn đã khiến tâm trạng
ta trở nên tương đối tốt, ta không muốn tính toán với Yến Thanh nữa, thế là không thèm để ý xoay đầu lại, tiếp tục
tự hỏi trong hai canh giờ tiếp theo nên làm những gì.
Suy đi nghĩ lại ta liền bắt đầu ngây người ra, lần này ngây khoảng nửa canh giờ, lúc ta lấy lại tinh thần bừa nghiêng
đầu đã phát hiện Yến Thanh vẫn đứng ở kia.
Da mặt ta co giật, Yến Thanh này đúng thật là thích lề mề, ta không biết hắn đang do dự điều gì, một đại nam nhân
lại có thể đứng chần chừ ở cửa đình viện nửa canh giờ như thế.
Ta vươn vai đứng lên, chuẩn bị đi sang chỗ khác. Ngay lúc ta bước bước đầu tiên thì Yến Thanh chạy nhanh tới, ta
sửng sốt. Hắn mở miệng nói: “Công chúa, hôm qua là ta nói nhảm, xin công chúa đừng tính toán.”
Hắn nói tiếp: “Ta ở Tĩnh Tây từng trông thấy một ít chuyện không tốt, nên khi quay lại đây khó tránh được đau
lòng, hơn nữa hôm qua uống nhiều rượu quá, nhất thời rượu vào liên miên.”
Tục ngữ nói uống rượu vào nhả lời thật, hôm qua những lời Yến Thanh nói ta đều tin là thạt, chỉ là trong chuyện
này đích thị có hiểu lầm.
Ta nói: “Bất kể là rượu nói hay là nói nhảm, Yến Thanh, ta là người như thế nào ngươi nên hiểu được, chúng ta
năm năm phu thê, trải qua nhiều ít gian khổ, tuy cuối cùng vẫn hòa ly, nhưng trong năm năm này ngươi đã từng
thấy ta giết một người vô tội chưa? Ngươi có thấy ta dùng thân phận công chúa đi ức hiếp bình dân bách tính chưa?
Mặc dù trên phố khen chê ta không đồng nhất, nhưung ta vẫn cho rằng ngươi hiểu ta, ngươi có thể phân biệt rõ
ràng, ngươi hiểu được cái gì thật cái gì giả, nhưng đến cuối cùng, đến hôm nay, ta mới hiểu từ đầu đến cuối chỉ một
mình mình tự nguyện tự cho là đúng. Ta không hiểu ngươi, ngươi cũng không hiểu ta, năm năm của chúng ta không
nên tồn tại.”
Sắc mặt Yến Thanh trắng bệch, lời của ta khiến hắn á khấu không trả lời được.
Thật ra đối với năm năm đã qua, ta sao không đau lòng không chua xót chứ, có lẽ từ khi bắt đầu ta với Yến Thanh
trong căn nhà gỗ đã không thích hợp ở cạnh nhau, chúng ta đều tự cho là mình hiểu đối phương, kết quả là cái gì
cũng không phải.
Ta than nhẹ một tiếng, không đợi Yến Thanh nói gì đã xoay người rời đo.
Đến giờ Mùi, ta dẹp tâm trạng phiền muộn sang một bên đến chỗ hẹn với Hàn Lý Thị, tiểu tư dẫn ta đi hậu hoa
viên, hậu hoa viên này tuy nói không được tinh xảo như trong phủ ta, nhưng cũng có một phong vị khác thường,
tràn ngập hơi thở sức sống bừng bừng.
Khi Hàn Lý Thị nhìn thấy ta thì tương đối nhiệt tình, cứ kéo tay ta gọi “Mộc tỷ tỷ”. Hôm đó trong bữa tiệc ta không
đánh giá kĩ vị Hàn Lý Thị này, hôm nay vừa nhìn, quả nhiên như hình dung của Hàn Trương Thị, trẻ tuổi mỹ miều
như bông hoa sinh ra dưới ánh mặt trời, tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ.
“Mộc tỷ tỷ, tỷ xem xem, chậu hoa hồng này của ta thế nào?”
Ta không chịu được sự nhiệt tình của vị Hàn Lý Thị thoạt nhìn nhỏ hơn ta mấy tuổi này đối với ta, nàng cứ kéo tay
ta khiến ta cảm thấy khó chịu, ta không để lại dấu vết gì rút tay về, nhìn qua bông hồng của nàng rồi nói: “Đúng vào
kỳ hoa nở, không tệ.”
“Còn chậu cây kia?”
“… Cũng được.”
“Vậy… còn chậy này?”
“Rất tốt.”
Ta thầm nghĩ không biết khi nào vị Hàn Lý Thị này mới chịu đi vào vấn đề chính, cứ lề mề như thế thật khiến
người ta không hài lòng, ta xưa nay luôn tán thưởng những người trực tiếp đi vào vấn đề, bây giờ cứ nghe nàng nói
dông nói dài, trong đầu không khỏi thấy phản cảm với vị Hàn Lý Thị tuổi còn trẻ này.
Qua một lúc lâu, cuối cùng Hàn Lý Thị mới đi vào vấn đề chính, nàng chớp mắt nói: “Mộc tỷ tỷ, tỷ tặng cho
Trương tỷ tỷ chiếc vòng thật là đẹp quá đấy.”
Lúc này ta mới hiểu rõ ý nàng ta.
Ta cười nói: “Chỉ là cái vòng mà thôi, nếu muội thích, ta cũng có thể tặng muội một cái.” Ta sờ cổ tay nhưng không
thấy gì, ta bèn tháo bộ diêu trên búi tóc xuống, “Hôm nay ta quên đeo vòng, cơ mà bộ diêu này cũng mua cùng với
vòng Minh Nguyệt kia, tên là Phán Huy, nếu muội không chê…”
Hàn Lý Thị vui vô cùng, không đợi ta nói xong đã gật đầu: “Không chê không chê đâu, bộ diêu này thật là đẹp, so
với chiếc vòng tỷ tỷ đeo còn đẹp hơn, cám ơn Mộc tỷ tỷ.”
Ta mỉm cười, “Không cần khách khí.”
Hàn Lý Thị nói: “Muội cứ ngỡ Mộc tỷ tỷ là một người lạnh lùng, không ngờ nói chuyện lại hợp như thế. Chẳng thể
trách Liễu thị lang đối với tỷ tốt đến vậy. Ôi, nhận đồ của Mộc tỷ tỷ, muội cũng không biết nên đáp lễ thế nào,
không bằng muội đem chậu hoa hồng này tặng cho tỷ. Mộc tỷ tỷ xinh đẹp, cực kỳ xứng với hoa hồng nhất.”
Ta cũng cười nói: “Làm sao tỷ có thể không biết xấu hổ mà nhận đồ của muội chứ, hơn nữa tỷ ở trong phủ của
muội cũng là do các muội chiêu đãi, bộ diêu này cứ coi như là quà gặp mặt tỷ tặng muội.”
“Muội có một vật hiếm lạ, cực kỳ thú vị, Mộc tỷ tỷ nhìn nhất định sẽ thích.”
Hàn Lý Thị này thật dễ bị mua chuộc, một cây Phán Huy đã nhận được sự phục tùng của nàng ta.
Ta nghe Hàn Trương Thị nói, vị Hàn Lý Thị này bây giờ là người được sủng ái nhất, trong một tháng đến tám chín
phần Hàn Sinh phải đến phòng nàng ta, nghĩ có lẽ nàng ta ít nhiều cũng biết vài chuyện của Hàn Sinh.
Ta lại cười nói: “Thật sao?”
“Ưm, Mộc tỷ tỷ đi theo ta.”
Ta với Hàn Lý Thị còn chưa ra khỏi hậu hoa viên thì Hàn Trương Thị vội vàng đến, vẻ mặt phẫn uất, nàng nói với
Hàn Lý Thị: “Muội muội, làm ngươi không thể như thế.”
Hàn Lý Thị bày ra vẻ vô tội: “Tỷ tỷ nói gì thế?”
Hàn Trương Thị tức giận nói: “Tự ngươi biết rõ trong lòng.”
Hàn Lý Thị nhích lại gần ta, “Mộc tỷ tỷ không phải là ngươi, dựa vào cái gì chỉ có ngươi mới có thể kết giao với
nàng ta, ta xấp xỉ tuổi với Mộc tỷ tỷ, không biết nói chuyện hợp nhau bao nhiêu. Bây giờ ta muốn dẫn Mộc tỷ tỷ đi
xem đồ vật lạ của ta.”
Hàn Trương Thị phun ra một câu, “Không phải là cái thứ vỡ nát kia của ngươi đấy chứ, ta cũng có.”
Hàn Lý Thị nở nụ cười khinh miệt, “Của ta là do lão gia tặng ta, là vô giá, ánh vàng tỏa ra có thể khiến mắt tỷ mù
đấy!”
“Bảo thạch của ta có nhiều đến nỗi có thể dìm chết ngươi!”
“Nhiều thì được cái gì, lão gia còn để cho ta giữ chìa khóa bảo khố kìa.”
“Đồ nông cạn, thứ quý nhất của lão gia để ở đâu chỉ có ta mới biết, ngươi mới vào có hai nắm thì biết được cái gì.”
“Ôi, tỷ tỷ tốt của ta, chúng ta cùng hầu hạ lão gia, lão gia lúc ở trên giường dễ dàng nói ra nhất, ta làm sao có thể
không biết chứ.”
“Ngươi nói bậy”
“Trong hốc tối sau bức tranh Tùng Hạc ở thư phòng!”
A… có câu gọi là gì nhỉ?
Được rồi, chính là toàn bộ không uổng công phu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.