Hoạ Trung Hoan

Chương 56



Trên đường hồi kinh, ta với Minh Nhuận và cả Liễu Dự thật chẳng thoải mái tí nào. Từ khi Liễu Dự cãi nhau với ta

ngay trước mặt Minh Nhuận thì để tránh hiềm nghi, hắn không ngồi chung xe ngựa với ta, mà Liễu Dự ở trên xe

cũng im lặng không nói gì.

Có thể nói suốt dọc đường đi đến kinh thành ta với Liễu Dự chiến tranh lạnh.

Khi quay về kinh thì đã đến đầu thu, cây ngô đồng ngoài cửa thanh cũng bắt đầu rụng lá. Minh Nhuận xuống xe từ

biệt, để tránh cho tâm tình của Liễu Dự lại xúc động, ta chỉ có thể cách cửa sổ khẽ cười nói: “Tiên sinh bảo trọng.”

Minh Nhuận cũng nhìn ta một cái, “Công chúa bảo trọng.”

Ta hơi phiền muộn, lần từ biệt này chẳng biết bao giờ có thể gặp lại. Với tính khí của Liễu Dự, nếu hắn biết ta lén

gặp Minh Nhuận sau lưng hắn, nhất định hắn sẽ lại làm ầm lên.

Ta khẽ thở dài một tiếng trong lòng.

Sau khi hồi phủ, Liễu Dự thay đổi triều phục tiến cung bẩm báo vụ án Tĩnh Tây, ta đi đường xá xa xôi, hơn nữa còn

chiến tranh lạnh với Liễu Dự nên cả người mệt mỏi, thay y phục rồi nằm trên giường nghỉ ngơi. Không ngờ mới

nghỉ một lát lại đổ bệnh, hôm sau tỉnh lại, đầu óc mê man, cổ họng ngứa ngáy, lúc nói chuyện cũng mang theo âm

mũi.

Triệu thái y nói ta nhiễm phòng hàn.

Ta ấm ức nằm trên giường, đã lâu chưa đổ bệnh, lần này bị bệnh khiến ta vất vả vô cùng, không biết đã uống bao

nhiêu bát thuốc, nước thuốc màu đen kia bây giờ ta nhìn thôi cũng thấy buồn nôn rồi.

Thừa Văn biết ta bị bệnh cũng đến thăm ta, đã lâu không gặp Thừa Văn, Thừa Văn rất chững chạc, dáng vẻ cực kỳ

tuấn lãng.

Hắn lo lắng nhìn ta.

Ta khàn khàn nói: “Thừa Văn, ánh mắt này của đệ cứ làm ta cảm thấy mình sống chẳng được bao lâu nữa ấy, ta chỉ

là nhiễm phong hàn thôi mà, Triệu thái y cũng nói uống thuốc nhiều ngày nữa sẽ khỏi hẳn, đệ không cần lo lắng

như thế.”

“A tỷ, tỷ phải nhanh khỏe lên.”

Tuy nói tâm tư đế vương khó suy đoán, nhưng trước sau gì thì Thừa Văn cũng là a đệ ta, ta với hắn làm tỷ đệ nhiều

năm như thế, lúc này hắn có tâm sự ta có thể nhìn ra, ta ho khan vài tiếng rồi hỏi: “Thừa Văn, đệ có chuyện muốn

nói với ta sao?”

Ánh mắt Thừa Văn ngưng đọng, “Đợi tỷ khỏe lại đã rồi hẵng hay.”

Thấy thế, ta cũng không ép Thừa Văn nữa.

Sau khi Thừa Văn rời đi, ta lại nhắm mắt dưỡng thần một lúc, khi mở mắt ra thì thấy Liễu Dự. Hắn ngồi bên giường

ta, ánh mắt chứa sự ưu sầu, thấy ta tỉnh lại, hắn lập tức nói: “Nương tử, là ta sai rồi.”

Ta sững sờ.

Hắn lại nói: “Đều là ta không tốt, toàn bộ đều là lỗi của ta. Ta không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng

không nên nghi ngờ tình tri kỷ của nương tử với Minh Nhuận, lại càng không nên nói ra những câu khiến nương tử

đau lòng. Nương tử, nàng đừng giận ta nữa có được không?”

Từ lúc chiến tranh lạnh đến nay, lần này là hắn chủ động mở miệng nói chuyện với ta. Có lẽ do đổ bệnh mà đầu óc

ta không phản ứng kịp, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn hắn.

Thần sắc Liễu Dự kích động: “Cho đến nay đều là ta không tốt, là ta yêu cầu quá cao, nương tử đồng ý thành thân

với ta đã là phúc của ta rồi, ta không nên đòi hỏi nhiều như thế.” Dừng một lúc, hắn giống như hạ quyết tâm thật

lớn, “Chỉ cần nương tử không chiến tranh lạnh với ta nữa, sau này nương tử qua lại với Minh Nhuận, ta cũng không

phản đối.”

Ta than nhẹ một tiếng, vừa định nói Liễu Dự không cần làm như thế thì hắn lại nói: “Ta làm thế không phải vì

nương tử là công chúa, mà bởi vì ta rất yêu nương tử. Tâm nguyện lớn nhất đời này của ta chính là nương tử có thể

hạnh phúc vui vẻ, cho nên chỉ cần nương tử không giận ta nữa, bất luận bảo ta làm gì ta cũng đồng ý.”

Hắn cẩn thận nhìn ta, “Bây giờ nương tử chịu nói chuyện với ta chứ?”

“Cẩn Minh, ta…”

Còn chưa nói xong, Liễu Dự đã vui vẻ ra mặt, “Nương tử không cần nói gì cả, ta rõ rồi.”

Bỗng bên ngoài cửa truyền đến âm thanh của thị nữ, “Phò mã gia, Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang

đã đến.”

Ta ngẩn ra, Liễu Dự đứng dậy khẽ nói: “Ta vừa mới sai người đến Thúy Minh Sơn Trang mời Minh Nhuận công tử

đến, nếu hắn đến… bệnh của nương tử có lẽ sẽ đỡ hơn. Nương tử chờ một lát, ta đi gọi Minh Nhuận công tử vào.”

Cũng chẳng biết Liễu Dự đang sợ điều gì, từ đầu đến cuối không hề để ta xen vào một câu.

Một lát sau, cửa phòng bị đẩy ra. Ta giương mắt nhìn thì thấy Minh Nhuận. Thần sắc hắn ngơ ngác, nhìn có vẻ như

cũng không rõ tình huống trước mắt lắm. Liễu Dự bước từ sau người Minh Nhuận ra, nói với Minh Nhuận: “Nương

tử ta đổ bệnh mấy ngày nay rồi, uống nhiều thuốc cũng không đỡ lên, ta nhớ là Minh Nhuận công tử am hiểu y

thuật, xin huynh xem bệnh cho nương tử giùm.”

Rồi hắn nói với ta: “Ta đã dặn hạ nhân không được tới gần, sẽ không có ai đến quấy rối… nương tử với Minh

Nhuận công tử đâu.”

Dứt lời, hắn nhanh chóng xoay người bước ra khỏi cửa. Chỉ nghe két một tiếng, cửa phòng đã đóng kín lại. Ta thấy

bóng của Liễu Dự in lên cánh cửa, một lúc sau biến mất không tiếng động.

Trong lúc nhất thời, ta cảm thấy mình như kẻ xấu.

Liễu Dự làm như thế, ta càng không thể thanh thản nói chuyện với Ôn Diễn nổi.

Nghĩ đến đó, cổ họng bắt đầu ngứa, ta cúi đầu ho khan vài tiếng. Minh Nhuận bước đến, đưa tay đặt lên trán ta, vẻ

mặt lo lắng nói: “Trước đó ta đã nghe nói nàng bị nhiễm phong hàn, không ngờ lại nghiêm trọng thế này. Đưa tay

ra để ta bắt mạch cho nàng.”

Ta cười thành tiếng, vươn tay ra từ dưới áo ngủ bằng gấm, “Tiên sinh biết bắt mạch sao…”

Hắn nói: “Có biết chút.”

Tay hắn đặt lên mạch của ta, một lúc sau mới nói: “Xem ra là chứng bệnh còn sót lại do lần trước nàng giải huyệt

đạo mà Ôn Phàm điểm, ta muốn xem phương thuốc Triệu thái y cho nàng uống.”

Ta gọi “Vân Vũ”, kết quả không thấy ai đáp, ta lại gọi người đâu, cũng không có ai trả lời ta.

Ta nhìn Minh Nhuận một cái rồi nói: “Xem ra Cẩn Minh đúng là đã đem mọi người đi hết cả rồi…”

Trong lòng ta rối rắm bất đắc dĩ, bây giờ ba người chúng ta rơi vào tình cảnh thế này, cũng không biết rốt cuộc ông

trời muốn làm gì. Ta xoa nhẹ ấn đường nói: “Việc này không vội, trước mắt có chuyện quan trọng hơn.”

Minh Nhuận im lặng nhìn ta.

“Tiên sinh, độc tình trong người Cẩn Minh có thể lấy ra không?”

Ta không muốn lại mệt mỏi như thế này nữa. Sở dĩ Liễu Dự trở nên như thế hoàn toàn là bởi vì con cổ trùng trong

người hắn mà ta. Yêu ta không phải là ở bản thân Liễu Dự, mà là độc tình đó.

Minh Nhuận lắc đầu, “Bây giờ cổ trùng đã hòa làm một với cơ thể phò mã, nếu cổ trùng biến mất, phò mã sẽ nguy

mất thôi.”

Ta im lặng.

Ta từng hi vọng có người yêu ta cả đời, hơn nữa sẽ mãi không thay lòng. Nhưng chuyện cho đến nước này, ta mới

phát hiện ra nếu người nọ không phải là người ta thích, thì cả đời này ngoài gánh nặng ra thì vẫn là gánh nặng.

Đột nhiên Minh Nhuận nói: “Còn ba tháng nữa, ba tháng sau ta sẽ giải quyết những chuyện này.”

Ta nhíu mày, “Có ý gì?”

Minh Nhuận dịu dàng nói: “Công chúa chỉ cần chờ ba tháng là được rồi.”

Ba tháng…

Ta hỏi: “Tiên sinh, ngươi định làm gì?”

Ánh mắt Minh Nhuận tràn đầy dịu dàng và kiên định, “Công chúa tin ta chứ?”

Ta gật đầu.

Hắn khẽ nói: “Công chúa cứ tin ta là được.”

Ta nghĩ hoài không ra, chỉ cảm thấy hôm nay ai cũng có gì đó không ổn, đầu tiên là Thừa Văn rồi đến Cẩn Minh,

giờ lại là Ôn Diễn. Trước khi đi, Minh Nhuận thay ta nhét chăn vào, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.

Sau khi Minh Nhuận rời đi, ta nằm trên giường chờ Liễu Dự đến tìm ta. Quả nhiên, chân trước Minh Nhuận vừa

mới đi, chân sau Liễu Dự đã bước vào. Ánh mắt hắn dừng trên mặt ta hồi lâu mới nói: “Quả nhiên Minh Nhuận là

phương thuốc hay của nương tử, sắc mặt nương tử giờ nhìn tốt hơn nhiều rồi.”

Miệng ta giật giật.

Ôn Diễn có phải là phương thuốc hay của ta hay không thì ta không biết, nhưng ta biết bệnh này của ta tuyệt đối

chẳng phải tâm bệnh. Nhưng hôm nay Liễu Dự lại hoàn toàn cho rằng bởi vì ta không gặp Ôn Diễn mà đổ bệnh.

Hắn lại nói: “Vừa nãy khi Minh Nhuận công tử rời đi, ta còn hẹn hắn mai đến phủ chúng ta thưởng trà. Ta nhớ

trước kia y có tặng cho nương tử một bộ ấm Tử Sa, ngày mai nương tử có thể cùng Minh Nhuận dùng bộ trà kia để

thưởng trà.”

Ta ngồi dậy, tựa lưng vào gối mềm.

Ta mở miệng nói: “Cẩn Minh…”

Liễu Dự định ngắt lời ta, nhưng lần này ta quyết không để hắn chen lời: “Chàng đừng trốn tránh nữa, chàng nghe ta

nói đây. Cẩn Minh, chàng không cần làm như thế, ta không nổi giận với chàng, ta cũng đã đồng ý nói chuyện lại

với chàng. Chàng thật sự không cần làm những chuyện thế này, chàng việc gì phải ép dạ cầu toàn như thế.”

Liễu Dự cụp mắt xuống.

Ta im lặng chờ hắn mở miệng.

Một lúc sau hắn nói với ta: “Ta luôn cho rằng nương tử thích y, bây giờ cũng còn thích hắn, ta không muốn nương

tử không vui, cho nên mới muốn tác thành cho nương tử với hắn. Ta cũng biết sở dĩ nương tử đồng ý thành thân với

ta, một là vì không có lý do để thu hồi thánh chỉ, hai là nương tử không muốn y chịu phạt.”

Ánh mắt hắn rất thật, “Thật ra ta luôn cho rằng nương tử là kiểu người một khi trong lòng đã có người thì sẽ không

chứa nổi ai khác nữa, nhưng ta luôn lừa mình dối người, vả lại suýt nữa còn bị thù hận che hai mắt. Hai ta chiến

tranh lạnh lâu như thế, ta đã nghĩ thông rồi.” Dừng một lúc, hắn nở nụ cười nhợt nhạt, “Trong thoại bản, những đôi

yêu nhau sắp thành thân đều cần có một bà mối, mà nương tử với Ôn tiên sinh thích nhau, ta đây không ngại làm

người nọ. Nương tử có thể lén đem Ôn tiên sinh vào phủ, còn ta tiếp tục làm phò mã trên danh nghĩa của nương tử.

Như thế thì thiên mệnh vẫn là thiên mệnh, mà nương tử cũng có thể trở thành gia quyến với Ôn tiên sinh.”

Cách đó có vẻ ổn, nhưng ta không làm được.

Ta cũng thành thật nói ra.

Liễu Dự mở to hai mắt, “Sao lại không được? Nương tử không cần phải kiêng dè ta, ta thật sự muốn làm thế. Chỉ

cần nương tử hạnh phúc, thì ta không có gì mà không muốn làm. Sau khi nương tử sống chung với Ôn Diễn, chỉ cần

thỉnh thoảng đến thăm ta là đủ rồi. Mạng của ta là do Ôn Diễn cứu về, ta làm như thế coi như là báo ân. Nếu có thể

báo ân lại vừa có thể khiến nương tử vui vẻ, thế thì có gì không tốt chứ?”

Nếu ta làm như lời Liễu Dự nói thì cả đời này của ta có lẽ không thể nào vui vẻ mà sống với Ôn Diễn được.

Ta nói: “Cẩn Minh, chàng chớ nói lung tung, chàng thật sự không cần phải làm thế.”

Liễu Dự cố chấp nói: “Nương tử, ta là vì muốn tốt cho nàng.” Lời chưa nói xong hắn đã đứng lên, “Đợi sau khi

nương tử sống với Ôn Diễn, nương tử nàng chắc chắn sẽ cảm kích ta.”

Ta không kịp phản bác lại điều hắn nói thì Liễu Dự đã rời khỏi phòng ta.

Từ sau ngày đó, ngày nào Liễu Dự cũng dùng các cách khác nhau mời Minh Nhuận đến đây, hôm đầu tiên nói là

thưởng trà, hôm thứ hai lại nói là vẽ tranh, hôm thứ ba thì đến nghe kịch… Ngày nào cũng làm trò. Mỗi lần hắn đưa

Minh Nhuận đến trước mặt ta thì hắn sẽ ảm đạm rời đi, để lại hai người ta với Minh Nhuận. Thế cho nên đến cuối

cùng, ta có thể thấy trong lòng Minh Nhuận có cảm giác áy náy.

Ta cảm nhận sâu sắc mình là một người xấu tội ác tày trời.

Ta nghĩ chắc tổ tiên ta với tổ tiên Liễu Dự đã thiếu nợ hai bên, bằng không sao lại tra tấn nhau thế này? Tra đi tấn

lại, ta thật sự cảm thấy giờ khắc này so với những đêm chờ Yến Thanh hồi phủ còn mệt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.