Hoạ Trung Hoan
Không lâu sau đó kinh thành nghênh đón đợt tuyết đầu tiên. Cả kinh thành như biến thành giáp bạc, đầu cành cây
ngọc lan trong phủ xuyết đầy sương tuyết, gió đông thổi qua, bông tuyết rơi ào ào khắp đất trời.
Nếu là trước kia, có lẽ ta còn có thể nấu một bình rượu, vừa uống rượu vừa ngắm tuyết, chỉ tiếc bây giờ trong đầu ta
toàn là bệnh tình của Liễu Dự, ta chẳng còn tâm tư mà ngắm hoa ngắm tuyết. Sau hôm đó, ta ngày đêm làm bạn bên
cạnh Liễu Dự, nghĩ có lẽ Minh Nhuận cũng biết, hắn sai người chuyển lời nhắn đến ta, cuối cùng chúng ta cũng
không gặp nhau nữa.
Thái y trong cung gần đây đều túc trực không phủ công chúa, bọn họ nhìn qua đều mặt mày ủ ê. Ta không rõ là vì
nguyên nhân gì, rõ ràng là Liễu Dự đã đồng ý chữa trị, cũng rất phối hợp uống thuốc, nhưng cơ thể hắn ngày một sa
sút, nôn ra máu cũng thành việc cơm bữa.
Đêm qua thậm chí Triệu thái y còn nói với ta: “Công chúa điện hạ, chỉ sợ phò mã gia không qua nổi mùa đông
này.”
Ta nghe vậy, giận dữ nói: “Nếu không chữa khỏi cho phò mã, bổn cung sẽ tru di cửu tộc các ngươi!”
Mặt của nhóm thái y đều sợ hãi, chỉ có Triệu thái y cúi đầu thở dài.
Triệu thái y đã ở trong phủ công chúa mấy năm, nghĩ y cũng hiểu rất rõ tính nết của ta. Chẳng qua đó chỉ là mấy lời
trong lúc tức giận của ta mà thôi, bệnh tình Liễu Dự thế nào, mấy ngày nay ta đều biết rõ, chỉ là bệnh đã ăn vào
thấu xương khó có thuốc nào chữa khỏi, thật là so với sương tuyết ngoài cành còn nặng nề hơn.
Lúc này Vân Vũ cầm một hộp gấm đỏ đi vào, thấp giọng nói bên tai ta: “Bệ hạ sai người đưa nhân sâm ngàn năm
đến.”
Ta hỏi: “Phò mã đã tỉnh lại chưa?”
Không biết bắt đầu từ khi nào mà Liễu Dự càng ngủ càng lâu, thậm chí có một lần, Liễu Dự ngủ liền ba ngày ba
đêm, suýt nữa ta tưởng rằng hắn sẽ không tỉnh lại nữa.
Vân Vũ đáp: “Vẫn chưa ạ.”
Ta quét mắt nhìn đám thái y quỳ trên mặt đất, nhíu mày nói: “Sững ra đó làm gì? Còn không mau nghĩ cách khác?”
Sau khi tất cả thái y đều lui ra, Vân Vũ lo lắng khẽ hỏi: “Công chúa, có phải bệnh của hạt giống phò mã nguy kịch
rồi không?”
Ta trừng mắt nhìn nàng: “Nói bậy bạ gì thế hả? Có đại phu tốt nhất trong thiên hạ ở đây, cho dù bệnh nguy cấp
cũng có thể chữa khỏi.”
Vân Vũ cắn môi, do dự nói: “Trước kia có mấy lần phò mã gia cũng bị nghiêm trọng thế, cuối cùng đều không phải
được Thúy Minh Sơn Trang Minh Nhuận công tử trị sao?’
Không phải ta không biết Minh Nhuận có thể chữa khỏi Liễu Dự, thế nhưng Minh Nhuận cũng đành bó tay hết
cách.
Ta đang thở dài trong lòng thì có thị nữ vội vàng chạy vào nói với ta: “Công chúa điện hạ, phò mã gia tỉnh rồi.”
Ta nghe thế thì cuống quít đứng lên, vội vã vào phòng Liễu Dự. Vừa tiến vào phòng Liễu Dự thì vị thuốc đông y
đậm đặc đã bay đến. Liễu Dự nằm trên giường, cả khuôn mặt hóp lại. Trông thấy ta thì trong đôi mắt vốn vẩn đục
lóe lên, mang theo mấy phần trong suốt.
Trong lòng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo vạn phần, nhưng lại chẳng dám biểu hiện ra mặt, chỉ có thể cười cười, nhẹ
nhàng nắm lấy tay hắn. Tay vừa nắm, trong lòng lại thở dài một tiếng, chỉ trong vòng mấy ngày, tay Liễu Dự đã gầy
đến nỗi chỉ còn lại xương cốt.
Ta khẽ nói: “Mấy ngày nay trời hơi lạnh, ta đã cho người sắp thêm mấy bếp lò. Đợi Vân Vũ đem thuốc tới, chờ cho
thuốc bớt nóng chàng hãy uống.”
Liễu Dự cười ảm đạm: “Sau khi ta thành thân với nương tử, dường như không có ngày nào là không uống thuốc.
Thuốc trong bụng ta có khi còn nhiều hơn cả muối.”
Ta nói: “Chờ chàng khỏi bệnh sẽ không cần uống thuốc nữa.”
Liễu Dự nói: “Có mứt hoa quả không?”
Ta sửng sốt, “Chàng muốn ăn giờ sao? Để ta sai người đi lấy.”
Thần sức Liễu Dự ảm đạm: “Ta cũng sợ đắng…”
Ta nghe ra ý oán trách trong lời Liễu Dự, trong lòng hơi căng thẳng, nhất thời đã rõ Liễu Dự đã trách ta không hiểu
hắn, ta mới nói: “Ta nhớ rồi, sau ngày khi chàng uống thuốc ta sẽ cho người chuẩn bị mứt hoa quả.”
Liễu Dự mỉm cười.
Ta cũng cười, rồi thuận miệng nói: “Tuyết năm nay rơi sớm hơn mấy năm trước, chờ khi chàng khỏi bệnh, chúng ta
có thể ra ngoài thưởng tuyết, còn có thể pha trà nấu rượu…”
Bỗng Liễu Dự ho mấy tiếng, một tay hắn bịt miệng, tay kia chỉ loạn xạ, mấy ngày nay nhìn thị nữ hầu hạ Liễu Dự,
ta lập tức biết Liễu Dự muốn gì.
Cả người ta run lên, vội vã lấy ống nhổ bên giường đưa đến trước người Liễu Dự.
Liễu Dự nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra thì bưng lấy ống nhổ, khẽ nghiêng người chắn tầm mắt của ta
lại. Ta sốt ruột nói: “Cẩn Minh, lại nôn ra máu sao? Để ta đi gọi thái y.”
Liễu Dự lại ho mấy tiếng, hắn kéo tay ta lại, “Không cần.”
Ta dừng bước, hắn quay đầu sang chỗ khác nói với ta: “Chỉ là nhổ đàm thôi, không sao đâu.”
Ta bước qua muốn lấy ổng nhổ trong tay hắn, không ngờ Liễu Dự cũng nghiêng người, thấp giọng nói: “Để ta. Ống
nhổ bẩn, nương tử lá ngọc cành vàng, không nên…” Hắn lại ho, hai má đỏ hồng lên.
Ta biết trong lòng nghĩ gì, bèn xoay người đi rót chén nước, khi quay lại giường thì Liễu Dự đã đặt ống nhổ xuống,
hắn cầm chén trà, cười yếu ớt, “Nương tử nói chuyện với ta đi, ta thích nghe giọng của nương tử.”
Ta kể một câu chuyện dân gian cho Liễu Dự, chuyện còn chưa kể xong, Liễu Dự đã từ từ nhắm hai mắt lại. Ta nhìn
khuôn mặt không chút sinh khí của Liễu Dự, tay run khẽ đặt lên mũi hắn.
Bỗng Liễu Dự mở mắt ra, ta không kịp rút tay về, “Sao nương tử không nói nữa?” Liễu Dự dừng lại, ánh mắt dừng
trên ngón tay ta, hắn cười cảm đạm, giơ tay từ trong chăn ra kéo tay ta xuống, nhẹ nhàng đặt trên chăn, “Nương tử,
ta có thể sống qua năm nay. Nương tử nói tiếp đi, giọng của nương tử rất dễ nghe.”
Ta nhịn chua xót trong lòng xuống, tiếp tục kể nốt câu chuyện dở dang, Liễu Dự lại từ từ nhắm hai mắt, lần này hắn
ngủ thật rồi.
Vân Vũ nhẹ nhàng bưng thuốc vào, ta lắc đầu với nàng. Lập tức hốc mắt Vân Vũ đỏ lên, nước mắt không ngừng
đảo quanh. Ta đứng lên dịch chăn mềm cho Liễu Dự rồi mới đi ra.
Ta khẽ nói với Vân Vũ: “Chờ khi Cẩn Minh tỉnh lại thì để chàng uống thuốc.”
Hai mắt Vân Vũ đỏ lên, nàng gật đầu.
Triệu thái y nói nôm nay Liễu Dự là bệnh lâu thành họa, tâm bệnh đọng lại quá nhiều, cho nên không thuốc nào
chữa khỏi. Ta càng áy náy hơn, Liễu Dự biến thành ngày hôm nay, là do một trong những đầu sỏ là ta.
Nhưng ta cũng là người ích kỷ, ta biết tâm bệnh Liễu Dự là gì, nhưng ta không thể thành toàn hi vọng của Liễu Dự.
Điều duy nhất ta có thể làm được là chi một khoản tiền lớn đi tìm danh y ở khắp nơi. Khách ra vào phủ công chúa
bắt đầu không ngớt, chỉ tiếc không ai trị được bệnh của Liễu Dự hoặc là có thể làm hắn thôi không nôn ra máu nữa.
Dần dần, thời gian Liễu Dự mê man càng lúc càng dài, khi tỉnh lại thì cả người vô tri vô giác, thậm chí còn không
nghe thấy lời ta nói. Có một lần, ta đi trong hoa viên trong phủ, nghe hai thị nữ quét rác nhỏ gión nói có phải trong
phủ chuẩn bị làm tang sự rồi hay không, trong lòng ta rất chua xót, con người nào phải cỏ cây, há có thể vô tình, tuy
ra không thể khiến Liễu Dự trở thành người ta yêu, nhưng tận trong đáy lòng ta, ta đã coi Liễu Dự như người thân
của mình.
Dường như Liễu Dự cảm thấy mình sắp không xong, có một đêm bỗng hắn giật mình tỉnh lại, gọi thẳng tên ta. Từ
sau khi Liễu Dự sinh bệnh, ta ngủ không được sâu, hơn nữa còn ngủ ở bên ngoài giường, ta nhanh chóng đến bên
người hắn, hắn cầm lấy tay ta nói: “Nương tử, ta không chịu nổi nữa rồi…”
Mũi ta không khỏi xót xa.
Hắn bắt đầu nói đứt quãng: “Ta… vốn cho là… ta… có thể vượt qua… nhưng mà ta không… nghĩ cơ thể ta quả
thật… còn yếu… ớt… hơn cả tưởng tượng của ta… nếu ta chết… nương tử… nàng có trách ta không… “
Ta nắm chặt tay hắn, lắc đầu nói: “Không trách chàng đâu.”
Hắn cười yếu ớt, “… Được… rồi.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã lại ngất đi.
Ta vội vàng gọi thái y đến, nhóm thái y đều quỳ mà nói: “Vi thần vô năng, xin công chúa chuẩn bị hậu sự cho phò
mã gia.”
Bỗng ta cảm giác mình thật ngốc, nhưng ta biết bây giờ phải bình tĩnh. Hiện tại trong phủ công chúa to lớn này,
người có thể chủ trì đại cục chỉ có một mình ta.
Một mặt ta sai người âm thầm chuẩn bị hậu sự, một mặt lại hi vọng kỳ tích xảy ra. Ta biết nếu Liễu Dự chết thật,
cho dù Ôn Diễn không bị phạt và ở bên ta, thì ta với hắn cả đời này chẳng thể nào rút được cái gai này.
Cái ngày Liễu Dự hồi quang phản chiếu, đúng giữa đông chí, khi ta tỉnh liền thấy Liễu Dự đứng bên giường ta. Lúc
ấy ta còn nghĩ mình nằm mơ, cho đến khi Liễu Dự mỉm cười gọi ta một tiếng nương tử, ta mới bừng tỉnh.
Hắn khẽ nói với ta: “Tuyết đã ngừng rồi, để ta bảo phị nữ chuẩn bị lò sưởi trong đình, Lục Nghị vừa mới cất xong*,
cũng chỉ chờ nương tử có thể uống một ly.”
(*Câu này trích trong bài thơ Vấn Lưu Thập Cửu của Bạch Cư Dị, bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn)
Lòng ta khẽ run, mơ hồ hiểu được lần này là Liễu Dự hồi quang phản chiếu.
Ta đè nén xót xa xuống, im lặng gật đầu.
Trong phủ công chúa hôm nay đặc biệt im ắng, cũng không biết có phải không đúng dịp hay không, mà từ trong
nhà đi ra đình, ta không hề nhìn thấy một thị nữ nào. Trên hành lang được phủ bởi tuyết trắng chỉ có ta và Liễu Dự
chậm rãi đi.
Hai chúng ta không hề nói gì, cứ im lặng vậy mà đi.
Thần sắc Liễu Dự bình yên chưa từng có, hắn nắm lấy tay ta, không hề đau buồn khi đón tử thần sắp đến.
Đường đi rất ngắn, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng dài, sâu trong tim bị hành hạ vô cùng. Xung quanh một mảnh
trắng xóa, gió thổi phần phật khiến ta cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Ta giũ bộ y phục màu hồng rồi mới ngồi xuống đệm trên ghế đá, hắn cười nói với ta, xoay người tháo mành vải
gấm ra, ngăn gió lạnh bên ngoài đình. Liễu Dự lại rót cho ta một chén rượu rồi mới chậm rãi ngồi xuống đối diện
ta.
Liễu Dự cũng rót cho mình một chén rượu, hắn giơ chén lên nói với ta: “Không biết nương tử có đồng ý uống một
chén với ta không?”
Ta khẽ nói: “Đồng ý.”
Sau khi Liễu Dự nghe thấy thế liền mỉm cười, cúi đầu uống hết một hơi, ta kìm nén xúc động nghẹn ngào lại, cũng
cạn sạch hết rượu trong chén. Liễu Dự đặt chén rượu xuống, cười híp mắt với ta, “Ta biết trong lòng nương tử nhiều
ít có chút ghét ta, ta làm nhiều chuyện xấu như thế…”
“Cẩn Minh…”
Liễu Dự lắc đầu ngắt lời ta, “Nương tử, nàng nghe ta nói xong đã, đây là lần cuối cùng ta có thể nói chuyện với
nàng. Nương tử nàng nhất định không biết ta đã làm những gì đâu… Ta biết khi mình sinh bệnh thì nương tử mới
để ý đến ta, cho nên trước đó ta đều bị bệnh nhiều như thế, thậm chí mấy lần bị thương đều là tự ta gây nên. Cho
đến giờ Ôn Phàm chưa từng làm hại ta, tất cả đều là tự ta làm. Cái người đã thả Ôn Phàm từ Thúy Minh Sơn Trang
ra cũng là ta, người hãm hại Ôn Diễn cũng là ta… Cho đến bây giờ ta không phải là một người lương thiện như
nương tử nói, ta là người xấu, một mục lợi dụng sự áy náy của nương tử. Nương tử nàng mới là người lương thiện
nhất trên thế gian này, rõ ràng nàng không thích ta, nhưng lại đối tốt với ta đến thế, không hề làm ta chịu tổn
thương, còn quan tâm đến ta, thậm chí còn đồng ý với mấy yêu cầu ta cố tình gây sự…”
Bỗng dưng hắn ho khụ, ta nghẹn ngào nói: “Cẩn Minh, chúng ta về phòng đi, ở đây lạnh quá…”
Hắn chống tay lên bàn đứng lên, ta cũng vội vã đứng lên, hắn từng bước đi đến bên ta, sau đó giơ tay ra ôm lấy ta,
đầu hắn tựa trên vai ta, bên tai truyền đến âm thanh của hắn.
“Ta biết trong cơ thể ta có trùng cổ, nhưng ta biết là mình cũng thích nương tử. Là Liễu Dự thích nương tử, chứ
không phải vì độc tình mà thích nương tử…” Âm thanh càng ngày càng nhẹ, “Có thể quen được nương tử, có thể
cùng nương tử thành thân, là chuyện đáng giá nhất trong đời ta, cho dù đời này ta cực khổ, nhưng đến bây giờ ta
chưa từng hối hận, ta cũng không hối hận lúc đó đi cứu Ôn Diễn… nhưng nếu có kiếp sau…
Ta ngừng thờ.
“… Chỉ mong ta không gặp lại nàng nữa…”
Lòng ta run lên, tay Liễu Dự chậm rãi trượt xuống hông ta, giống như lá khô rơi xuống từ trên cành, gió lạnh ập
đến, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Nước mắt ta từ trong hốc mắt rơi xuống, cả người ta lạnh như giá rét tháng chạp.
Bỗng ta chợt nghe tiếng bánh xe cùng với tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến, nước mắt còn chưa lau khô đã
có người vén mành lên.
Ta gặp lại A Man, Như Ý và… cả Ôn Diễn đã lâu không thấy.
Ôn Diễn vẫn ngồi trên xe lăn, dáng vẻ như lúc ban đầu, hắn bình tĩnh nhìn ta, trong mắt còn có sự ấm áp khiến
người ta yên tam, “Công chúa, giao phò mã cho ta. Ba ngày sau, ta trả lại cho nàng một phò mã sống lại.”
Ta buông tay ra, A Man bước đến cõng Liễu Dự.
Ta nhìn Ôn Diễn cùng A Man cũng Liễu Dự nhanh chóng biến mất trong tầm mắt ta, ta không nhịn được muốn
đuổi theo nhưng Như Ý đã chặn ta lại, nàng cười hì hì nói với ta: “Công chúa mỹ nhân, đã lâu Như Ý không gặp tỷ,
Như Ý nhớ tỷ lắm. Công chúa mỹ nhân yên tâm đi, sư phụ không gì không làm được, nếu người đã nói sẽ trả lại
cho tỷ một phò mã còn sống thì nhất định sẽ làm được.”
Trong lòng ta tự nhiên là tin Ôn Diễn, nhưng ta đã thật sự cảm thấy được Liễu Dự đã tắt thở, nếu Ôn Diễn lại trái ý
trời, hắn lại phải chịu trừng phạt nào đây?
Bỗng ta nhớ đến kỳ hạn ba tháng mà lần trước Ôn Diễn nói với ta.
Lúc trước ta chỉ lo chăm sóc Liễu Dự mà đã quên mất chuyện này. Hiện giờ tính lại, hôm nay vừa vặn là ngày cuối
cùng trong thời hạn ba tháng mà Ôn Diễn đã nói.
“Công chúa mỹ nhân, Như Ý từ ngàn dặm xa xôi đến đây, đói đến chết mất. Như Ý muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều
điểm tâm.”
Như Ý kéo tay ta, ta lấy lại tinh thần, Như Ý lại nói một lần nữa.
Ta nói “Được”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.