Hoạ Trung Hoan

Chương 9



Cơ thể Liễu Dự thật là yếu, ngày kế sau khi hồi phủ liền ngã bệnh. Vân Vũ rầy rà khiến cả phủ công chúa đều biết Liễu Dự vì ta mà đổ bệnh. Tuy những lời này nói không sai, nhưng ta càng có khuynh hướng nghĩ rằng Liễu Dự vì ngớ ngẩn mà sinh bệnh.

Mưa lớn như thế, hắn lại không đi trú mưa mà cứ ngang ngạnh đứng đó dầm mưa, đây không phải ngớ ngẩn thì là cái gì?

Sau lại Vân Vũ mời một đại phu quen biết đến, ta biết Liễu Dự vẫn còn đang hôn mê liền đến thăm. Đại phu bắt mạch, cứ liên tục lắc đầu, lại nghe thấy Vân Vũ nói Liễu Dự dầm mưa suốt mấy canh giờ liền thì vô cùng phẫn nộ nói: “Vị công tử này vốn bị thương nặng, cơ thể sợ lạnh, còn dầm mưa mấy canh giờ, mạng này không muốn nữa sao?”

Vân Vũ vội la lên: “Xin Chu đại phu bày châm cứu giúp.”

Ta thật sự không ngờ chỉ đứng dưới mưa mà lại biến thành tình cảnh như thế, ta đưa mắt nhìn Liễu Dự nằm ở trên giường, bờ môi hắn nứt nẻ, hai má ửng hồng. Ta nghĩ thầm Liễu Dự này chắc không biết quý trọng bản thân mình, biết rõ cơ thể còn yếu lại còn làm chuyện ngu ngốc. Rốt cuộc Ôn Diễn đã cho hắn thứ gì mà ngay cả mạng sống hắn cũng không muốn.

Người mà ngay đến tính mạng của bản thân mà không chịu quý trọng, từ trước đến nay ta đều không có cảm tình tốt.

Ta trực tiếp đứng dậy rời khỏi tiểu viện của Liễu Dự.

Ta thong thả đi dạo xung quanh phủ, phủ đệ của ta quá nhiều, sân viện cũng nhiều, đình nghỉ mát hòn non bộ ao sen cũng xây không ít, rắc rối phức tạp, năm đầu tiên ta đến đây thường không biết đâu là đâu, một chút cũng không lần mò ra. Chẳng qua bây giờ đã ở nhiều năm, dù có nhắm mắt lại ta cũng có thể đi đến nơi mình muốn một cách chính xác.

Ta dùng bữa trưa trong đình nghỉ mát cạnh ao sen, sau đó gọi một thị nữ chuyên pha trà, để nàng pha một ấm Bích Loa Xuân. Từ lúc uống một chén Bích Loa Xuân của Ôn Diễn, ta luôn nhớ mãi không quên. Ta nếm thử một ngụm, trong lòng có chút thất vọng. Bất kể là Như Thi ở trong cung hay là thị nữ ở trước mắt, tài pha trà Bích Loa Xuân đều kém xa Ôn Diễn.

Ta lấy làm buồn rầu.

Ta nhìn nụ hoa sen ở trong hồ, đột nhiên nhớ đến bức họa của Ôn Diễn mà lúc trước ta mong muốn, chỉ sau vài ngày hắn đã đưa đến cho ta. Ta đặt chén trà tử sa xuống, sai người gọi Ngô Tung lại đây.

Lúc Ngô Tung đến, cũng là lúc Vân Vũ tới.

Ta biết nàng muốn nói với ta chuyện của Liễu Dự, thế là liền đánh phủ đầu, nói với nàng: “Nếu là chuyện có quan hệ với Liễu Dự, em không cần phải nói. Ta không muốn nghe.”

Vân Vũ phẫn nộ bỏ đi.

Ngô Tung nói với ta: “Công chúa, lão nô có câu này không biết nên nói hay không.”

Ta miễn cưỡng ngáp một cái, “Có chuyện gì thì cứ nới thẳng.”

Ngô Tung nói: “Vân Vũ có vẻ như ỷ vào sự nuông chiều của công chúa mà kiêu căng.”

“Không sao, ta có chừng mực.” Tuy nói Vân Vũ thường ngày có chút điên điên, nhưng ở thời khắc quan trọng vẫn rất quy củ rất biết bổn phận. So với những thị nữ có nề nếp hay luôn sợ hãi ở trong phủ mà nói, Vân Vũ còn tốt hơn nhiều. Huống chi, từ sau khi Quán Quán gả cho Ninh Hằng, người có thể nói chuyện với ta lại ít đi, thế mới bảo chuyện ta thu nạp Vân Vũ cũng là chuyện dễ hiểu.

Ta lại nói: “Ngô Tung, dán thông báo ở ngoài phủ công chúa, ai có thể pha Bích Loa Xuân mà khiến ta hài lòng, nhất định sẽ lấy ngàn lượng bạc trắng trả công.”

Ngô Tung đáp một tiếng.

Sau đó, ta ở trong phủ chờ Ôn Diễn hoặc là người của Ôn Diễn đến xé thông báo. Nhưng ta chờ đã mấy ngày, Ôn Diễn trước sau vẫn không đến, ngược lại tìm đến lại rất nhiều kẻ chẳng biết trời cao đất dày. May mà ta còn sắp xếp quy định, nếu không pha trà bằng thị nữ Bích Hoàn ở trong phủ thì không cần xé thông báo.

Kỳ thật tài pha trà của Bích Hoàn rất tốt, nhưng không bằng Ôn Diễn. Từ sau khi ta nếm qua vị trà tuyệt mỹ của Ôn Diễn, những chén trà của người khác pha đều không thỏa mãn được miệng ta.

Ta tiếp tục kiên nhẫn đợi, đợi thứ có giá trị.

Huống hồ Liễu Dự đã đổ bệnh nhiều ngày, thiếu đi ánh mắt cứ dán chặt vào ta từng giây từng phút, trong lòng ta vui vẻ biết bao. Ngược lại Vân Vũ lại là người vất vả. Bởi vì ta chẳng nói gì, người trong phủ cũng không biết nên xưng hô thế nào với Liễu Dự, Ngô Tung biết tâm ý của ta, cũng không phái thị nữ sai vặt nào đến hầu hạ Liễu Dự, chỉ chịu trách nhiệm đưa đồ ăn hàng ngày. Vân Vũ ban ngày hầu hạ ta, đến đêm lại chăm sóc Liễu Dự, mấy ngày liền như thế, nàng gầy đi trông thấy.

Ta thỉnh thoảng cảm thấy bản thân có hơi hà khắc, nhưng đối với người lai lịch còn chưa rõ, ta rất khó thả lỏng sự đề phòng trong người để đi đối tốt với hắn.

Qua ngày thứ tư, Liễu Dự cũng khỏi bệnh, lúc ta ở trong sân luyện kiếm, mới bắt đầu vung kiếm lên, xoay người múa kiếm thì trông thấy Liễu Dự. Hắn lại bắt đầu nhìn ta chăm chú.

Ta chẳng thèm để ý đến hắn, tiếp tục luyện kiếm thức cho xong.

Ta là người từ nhỏ đã thích múa đao vung kiếm, ngược lại hứng thú với cầm kỳ thi họa rất ít, nhưng thân là công chúa của một nước, những thứ đó tất nhiên phải cần biết. Ta chẳng có tí thiên phú nào trong việc cầm kỳ thi họa, trước đây học rất là vất vả, thái phó dạy ta thường bị ta chọc tức đến nỗi râu đều dựng đứng cả lên. Câu cửa miệng của phụ hoàng là, nếu ta thân là nam nhi, nhất định có thể quan bái tướng quân.

Nhưng bản thân ta cũng khá kỳ quái, nguyên nhân khiến ta không tinh thông được mấy thứ văn nhã đó là, từ nhỏ ta rất thích quan văn, thường nhân dịp lúc hạ triều núp ở trong đình lén nhìn bộ dạng tuấn tú của vị quan văn nào đó, gặp kiểu người hoàn mỹ, hai mắt lại càng phát sáng. Sau này gặp Yến Thanh, khi đó hắn vẫn chỉ là anh học trò, nhưng có tài đánh đàn rất hay. Ta động lòng với Yến Thanh, ngoại trừ hắn không biết ta là công chúa ra thì luôn chăm sóc ta theo ý, một khúc “Phượng cầu hoàng” đã hoàn toàn làm lung lay trái tim ta.

Sau khi ta luyện kiếm xong, mồ hôi chảy ròng ròng từ trên trán, thị nữ bước đến dâng khăn lên, một thị nữ khác bắt đầu phe phẩy quạt tròn, đỡ ta ngồi xuống ghế dựa, tự rót một chén nước nóng cho mình, rồi mắt đối mắt với Liễu Dự.

Trong mắt của hắn hiện lên một tia vui mừng, hắn vội vàng đi tới, nhưng đi được nửa bước lại dừng lại, ánh mắt đang nhìn ta bỗng cụp xuống, rồi sau đó tiếp tục đi đến, cách ta một thước thì dừng hẳn.

Hắn nói: “Nương tử, ta hết bệnh rồi.”

Ánh mắt của ta dừng lại trên bồn hoa cách đó không xa, không đáp lại Liễu Dự.

Hắn lại nói: “Nương tử, sau này ta sẽ cố gắng không để mình sinh bệnh, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Ta cũng không đếm xỉa gì đến hắn.

Một lát sau, hắn lại nói: “Nương tử, ta sẽ pha trà cho nàng, nhất là Bích Loa Xuân, ta ra bên ngoài xé thông báo có được không?”

Ta nhíu mày, ánh mắt chuyển sang nhìn hắn. Hắn vạn phần chờ mong nhìn ta, dường như đang đợi ta gật đầu.

Ta hỏi: “Ngươi pha trà tốt hơn Bích Hoàn sao?”

Liễu Dự nói: “Vừa nãy ta pha Bích Loa Xuân cho Bích Hoàn cô nướng thử, Bích Hoàn cô nương nói ta pha trà còn ngon hơn nàng.”

Ta chớp mắt, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói với hắn: “Ngươi cứ pha cho ta một ấm trà trước đi đã.”

Liễu Dự vui vẻ, nụ cười rạng rỡ trên mặt, “Ta nhất định sẽ pha một ấm trà Bích Loa Xuân khiến nương tử thỏa mãn.”

Lúc Liễu Dự đi pha Bích Loa Xuân, ta gọi Bích Hoàn đến, hỏi những lời Liễu Dự nói có phải thật hay không, Bích Hoàn nói Liễu Dự công tử rất tinh thông trà nghệ, sau khi Bích Hoàn lui ra không lâu, Liễu Dự liền đem trà đã pha đến cho ta.

Dưới ánh mắt chờ mong của Liễu Dự, ta nhấp một hớp.

Quả nhiên so với Bích Hoàn đúng là ngon hơn, nhưng mà vẫn không bằng Ôn Diễn.

Liễu Dự sốt ruột hỏi: “Nương tử, uống có ngon không? Có hài lòng không? Ta có thể ra ngoài xé thông báo rồi chứ?”

Ta nói với hắn: “Ngon thì đúng là ngon, nhưng vẫn còn kém chút, không phải là Bích Loa Xuân mà ta muốn. Thông báo bên ngoài, ngươi không thể xé.”

Sau đó, dường như Liễu Dự đem chuyện thông báo đó làm một trong những chuyện quan trọng, ngày nào cũng pha Bích Loa Xuân cho ta, uống đến mức ta gần biến thành Bích Loa Xuân luôn rồi. Cuối cùng đến lúc ta không nhịn được nữa, ta mở miệng tính làm hòa với hắn: “Liễu Dự…”

“Nương tử, gọi là Cẩn Minh.”

Da mặt ta run rẩy mấy cái, “Liễu Dự.”

Hắn phẫn nộ gục đầu xuống, sau đó lại ngẩng đầu lên nói: “Nương tử, gọi là A Dự cũng được.”

Khóe miệng ta run rẩy, “Liễu Dự.”

Hắn chớp mắt mấy cái, “Dự lang.”

Ta hít sâu một hơi, “Liễu Dự, ngươi đừng có được voi đòi tiên.”

Liễu Dự thất vọng nói: “Chỉ cần là nương tử gọi thì ta đều thích.”

Ta đè nén ý muốn muốn đá hắn ra ngoài, “Thông báo bên ngoài ngươi không thể xé, cho dù ngươi có pha trà vừa lòng ta, cũng không thể xé!”

Liễu Dự khó hiểu nói: “Vì sao?”

Ta lẳng lặng nhìn hắn, rồi đột nhiên nở nụ cười, “Ta đang đợi một người.”

“Ai?”

Ta cười híp mắt nói: “Ngươi đoán xem?”

Liễu Dự suy nghĩ rồi nói: “Ta có quen?”

Ta gật đầu.

“Nam?”

Ta tiếp tục gật đầu.

Liễu Dự sung sướng nói: “Là người nương tử quen, mà ta cũng quen, lại là nam. Người phù hợp với những điều kiện trên, nương tử đang nói ta sao?”

Ta suýt nữa thổ huyết! Ta không tin Liễu Dự không biết Ôn Diễn! Ta tình nguyện tin giờ phút này Yến Thanh hồi tâm chuyển ý, cũng không tin Liễu Dự với Ôn Diễn không có chút quan hệ nào.

Ta lạnh lùng nói: “Liễu Dự, đừng có giả vờ với ta.”

Vẻ mặt ngờ vực của Liễu Dự trông rất thực, “Nương tử đang nói gì?”

Ta híp mắt, bản thân ta muốn xem Liễu Dự sẽ giả ngốc đến khi nào!

Lúc này, chợt có người vội vàng xông vào, sắc mặt của tiểu tư kia thoạt nhìn vô cùng bối rối, hắn nói: “Công… công chúa, có… có người xé thông báo…”

Ta vui vẻ nói, còn chưa kịp hỏi người đó là ai, thì hắn ta lại nói tiếp: “Người xé là… là… tiền phò mã.?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.