Hoa Tư Dẫn

Chương 54



Nhưng khi cùng về lữ quán, Mộ Ngôn lại chủ động nói chuyện với tôi: "Muốn tôi vui không cần làm những chuyện điên rồ như vậy, cô có thể chơi cho tôi nghe khúc đàn đã chơi ở chỗ Hình Sở tối nay".

Tôi băn khoăn: "Chàng cũng nghe thấy?".

Chàng vượt lên trước, bóng đổ dài dưới trăng, dừng lại một lát: "Tôi đã nhìn thấy. Một khúc biến hoán hai mươi tư chỉ pháp, không sai một âm, khoan bàn về cầm âm, chỉ riêng hai mươi tư chỉ pháp đó cũng là hiếm có".

Tôi cắn môi: "Nhưng chàng chơi đàn rất giỏi. Có phải chàng cảm thấy những lời nói với em lúc trước là rất quá đáng, cho nên tìm cách dỗ dành em?".

Chàng lắc đầu, cơ hồ nhìn ra chỗ khác: "Cô đàn cho tôi nghe và tôi tự đàn là hai chuyện khác nhau, A Phất".

Tôi ngẩng đầu nhìn trăng trên cao: "Nhưng em phải đàn cho chàng nghe bao nhiêu lần chàng mới thích em? Em muốn chàng lập tức thích ngay, cho dù thích chỉ vì cảm thấy có lỗi với em cũng không sao".

Chàng dừng chân, ngoái đầu, ánh mắt băn khoăn nhìn tôi, lát sau chậm rãi nói: "Cô vẫn còn quá nhỏ".

Buổi tối đó kết thúc trong lời nói mập mờ như vậy. Ngày hôm sau tôi chạy đi hỏi Quân Vỹ, một người đàn ông nói với cô gái cô còn quá nhỏ nghĩa là sao, kết quả anh ta nhìn tôi hồi lâu, "Nói thật nhé, muội còn không được coi là một cô gái, nhiều nhất chỉ là một bé gái, không, bé gái cũng không được, phải thêm một chữ "bé" vào nữa, gọi là "bé gái bé" mới phải".

Kết quả bị tôi đấm cho một trận. Nhưng tôi nghĩ câu nói đó của Mộ Ngôn đúng là ý đó, chàng cảm thấy tôi quá nhỏ, thấy tôi không đủ xinh đẹp, chưa trưởng thành.

Làm thế nào mới coi là xinh đẹp trưởng thành, tôi không biết. Giả sử chàng thích một cô gái như thế, tôi sẽ cố trở nên như thế. Vì yêu mà hủy hoại bản thân tôi cũng không tán thành, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không giống Oanh Ca, dù không toại nguyện nhưng cô vẫn còn thời gian, còn tôi không còn cơ hội nữa.

Chỉ cần đạt được mục đích, bất luận phương thức nào cũng có thể thử. Đây mới thử một lần, làm cho Mộ Ngôn thích thật quá khó. Nhưng cũng không thể trách chàng, chàng vốn là người không dễ động lòng.

Mặc dù tôi gây chuyện như vậy, khiến Mộ Ngôn và Hình gia bất hòa, nhưng hội thử kiếm hai ngày sau cũng không thấy chàng có động tĩnh chuẩn bị tham dự.

Mới sực nghĩ thực ra có thể chàng đến đây không hẳn vì thanh kiếm đó, chẳng qua tôi chỉ nghe một phía, tin lời Công Nghi Phỉ.

Con người quan trọng hơn kiếm, những người đua tài trong hội thử kiếm cần phá được thất tinh kiếm trận của gia chủ, chính là lúc kiếm khách trong thiên hạ trổ tài, rất có thể mục đích chính yếu của chàng là muốn tìm ra anh tài. Thế mới phù hợp tư duy của chàng.

Ban ngày, Mộ Ngôn và Công Nghi Phỉ hầu như không ở lữ quán, Quân Vỹ đến lầu xanh lớn nhất Dĩnh Xuyên tìm giúp tôi một hoa khôi ăn khách nhất, nói là để dạy tôi trở nên phong tình, chỉ có anh ta mới nghĩ ra chiêu đó, nhưng có lẽ là một chiêu tốc chiến tốc thắng.

Từ nhỏ tôi đã rất giỏi bắt chước, bằng chứng là tôi có thể vào vai Tống Ngưng và Mộ Dung An một cách tự nhiên, bởi vì tuy mang mặt nạ giống hệt họ, nhưng nếu cử chỉ dáng điệu không giống, công việc cũng khó thành công. Cho nên, mọi ánh mắt, nụ cười, cử chỉ của cô hoa khôi đó tôi lập tức ghi nhớ.

Làm thế nào đem ngàn vạn lời khó nói gửi vào một cái liếc mắt như gió thoảng mây bay, làm thế nào nâng cốc trà một cách tao nhã duyên dáng như nhành hoa lan, làm thế nào phảy chiếc quạt hoa che nửa miệng một cách quyến rũ nhất. Học suốt một ngày cơ hồ đã có thể thành thục mọi động tác cô ta truyền dạy, khiến Quân Vỹ luôn mồm ngợi khen, nhưng trước sau tôi vẫn cảm thấy có gì không ổn.

Mãi đến khi cô hoa khôi giúp tôi trang điểm một khuôn mặt vừa cầu kỳ vừa đậm phấn son, mới đột nhiên phát hiện ra vấn đề, đợi Quân Vỹ sau khi tiễn khách quay về tôi mới ôm đầu, nói: "Cả ngày hôm nay coi như uổng công, huynh cũng miễn cưỡng được coi là đàn ông, huynh có nhận ra những điệu bộ đó mặc dù duyên dáng, phong tình vạn độ, nhưng Mộ Ngôn nhất định vừa nhìn đã nhận ra muội học được ở đâu, lúc đó mười phần chắc chín bị ăn đòn...".

Quân Vỹ phẫn nộ hét lên: "Cái gì? Sao lại nói huynh miễn cưỡng được coi là đàn ông!".

Hét xong nhìn tôi chằm chằm, nói dỗi, "Kiểu gì muội cũng nói được, vừa muốn lả lơi quyến rũ vừa muốn hiền thục đoan trang, khó thế ai làm được...". Đột nhiên mắt sáng lên, "Thân mẫu muội ngày xưa chẳng phải được gọi là phu nhân đoan nhã nhất Vệ cung sao? Muội có còn nhớ tư phong của phu nhân không?".

Tôi ngây người: "Sao?".

Quân Vỹ nói tiếp: "Thân mẫu muội đối với thân phụ muội thế nào, muội cứ đối với Mộ Ngôn như thế, thế là đơn giản nhất, coi như hôm nay mất tiền oan...".

Tôi sáng mắt: "Vậy huynh nhìn giúp muội xem có giống không".

Có điều Quân Vỹ không biết ấn tượng của tôi về mẫu phi thực ra rất mờ nhạt. Tình thân trong vương thất vốn đã nhạt, huống hồ từ nhỏ tôi không sống bên bà.

Từ năm mười sáu tuổi trở lại Vệ cung, những lần gặp bà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Trong ấn tượng của tôi, mẫu phi luôn trang điểm rất tinh tế, các bà phu nhân của phụ vương nhiều người múa giỏi hát hay, thân mẫu tôi lại khác, bà có tài thẩm định rượu.

Một lần phụ vương mang về một bình rượu quý do một thần tử dâng cống, bảo thân mẫu thẩm định, tôi nhìn thấy động tác cầm chén rượu của bà quả thực vô cùng mê ly.

Cốc và rượu đã có, ngoài cửa ánh trăng mờ, tôi thận trọng nâng thử chiếc cốc sứ mấy lần, Quân Vỹ dùng kim khêu cao bấc đèn.

Nghiêng đầu nhìn bàn tay nâng cốc in bóng lên tường, trông tựa như người chủ lễ dâng bình nước thánh. Nhớ lại hồi nhỏ sư phụ không cho chúng tôi xuống núi xem múa rối, tôi và Quân Vỹ chăng một tấm vải bố rộng lên tường, đốt mấy ngọn nến, dùng ngón tay tạo hình các con thú in bóng lên tấm vải, chơi cũng rất hào hứng. Lúc này tôi dùng khuỷu tay hích Quân Vỹ ý bảo nhìn bóng tay tôi trên tường. Quân Vỹ cười nhấc cái cốc khỏi tay tôi, cũng dùng ngón tay làm ra hình con chuột, cho nó xông tới mổ bàn tay khum khum vẫn giữ tư thế cầm cốc của tôi. Tôi buông tay, con chuột ngã chúi.

Quân Vỹ cau mày: "Ấy, phải diễn nốt cảnh con chuột ăn vụng mỡ đã chứ".

Tôi giơ ngón tay: "Muội đã chụm tay lâu như vậy mà huynh không chớp thời cơ. Đến lượt muội, đến lượt muội, mau làm hình con thỏ đi, lần này cho hai con thỏ đánh nhau".

Quân Vỹ gãi đầu nhăn nhó, "Khó quá, huynh không biết làm thỏ, làm chim khổng tước đi, một con trống, một con mái cùng... cùng...".

Tôi gật đầu: "Vậy được, hai con khổng tước trống tranh giành địa bàn, nhưng con của huynh phải đứng yên, để con của muội đến mổ".

Mỏ khổng tước vừa mổ, Quân Vỹ hét lên, "... Ối, móng tay muội dài thế, lại còn mổ mạnh như vậy, muội thù gì huynh?".

Ba tiếng gõ cửa vang lên, còn chưa kịp phản ứng cửa phòng đã mở. Mộ Ngôn khoanh tay trước ngực, mặt lạnh tanh, tựa khung cửa nhìn chúng tôi. Tôi và Quân Vỹ vẫn giữ tư thế buồn cười như vậy. Đèn hoa bỗng xèo một tiếng, không hề có dấu hiệu báo trước, Quân Vỹ rụt tay vào ống tay áo, ấp úng: "Hai người nói chuyện đi". Lúc đứng lên còn nháy mắt với tôi, ý bảo: Có chuyện gì cứ hét to lên, huynh ở phòng bên. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Quân Vỹ vừa đi, Mộ Ngôn liền đóng cửa, ung dung bước tới, ngồi bên tôi, tiện tay nhấc một chén trà, liếc nhìn bình rượu và chiếc cốc tiểu nhị vừa mang đến, nhưng không nói gì.

Nhưng càng im lặng như vậy càng khiến tôi thấp thỏm, tôi cảm thấy nhất định phải giải thích một chút, đắn đo mở miệng: "Quân Vỹ là ca ca của em, chúng em từ nhỏ thường chơi trò này".

Tay chàng rót trà chợt dừng lại: "Em có ba ca ca, Diệp Tề, Diệp Kỳ, Diệp Hy, sao không nghe nói em còn một ca ca tên là Quân Vỹ".

Tôi kinh ngạc nhưng chỉ chốc lát, nghĩ cũng phải, sao chàng có thể để một cô gái lai lịch không rõ ràng đi theo. Nhưng nhìn thần thái chàng không có vẻ muốn nói chuyện phiếm với tôi, tôi nuốt nước bọt: "Là bạn hữu từ nhỏ cùng lớn lên với em, giống như ca ca vậy".

Chàng xoay xoay cái cốc trong tay: "Ồ? Thì ra là đôi bạn thanh mai trúc mã".

Tôi đột nhiên lo lắng, đầu lắc như trống bỏi: "Chúng em không có gì".

Chàng lại cười, chậm rãi nói: "Trăng thanh, rượu nồng, hai tiểu đồng vô tư vui đùa".

Chợt liếc tôi một cái, "Tối nay trang điểm thế này...".

Sống lưng toát mồ hôi lạnh, trong những vở kịch, hiểu lầm thường xảy ra từ những lời nói như vậy, tôi vội ngắt lời chàng: "Có phải chàng cảm thấy không đẹp, vậy em sẽ đi rửa ngay".

Nói xong chạy đi tìm cái gương, nhúng khăn mặt vào nước đang định lau mặt lại nghe giọng chàng lành lạnh sau lưng: "Thực ra cũng chẳng có gì khác biệt".

Tôi ngẩn ra, gượng cười, quay lại hỏi chàng: "Vậy rốt cuộc em nên lau hay nên để?".

Chàng vẫn chăm chú nhìn cái cốc trong tay: "Can hệ gì đến tôi?".

Nhìn mặt mình trong gương, khẽ hỏi: "Mộ Ngôn, rốt cuộc chàng thích kiểu thế nào?".

Lời vừa nói, nước mắt đã tuôn. Tôi đã khóc bao lần trước mặt chàng, chẳng còn thấy ngượng nữa, chỉ là lúc đó biết chàng thương xót, có lúc cố ý khóc trước mặt chàng, lần này lại không thể.

Lấy ống tay áo lau nước mắt, giơ tay định nhấc then cửa, cố kìm tiếng khóc: "Trà chẳng có gì ngon, Mộ công tử cứ thong thả thưởng thức, tôi có việc, đi trước...".

Lời vừa dứt, bày tay để trên then cửa bị bàn tay khác đặt lên, giọng chàng từ phía trên vọng xuống, có vẻ nén giận: "Muộn thế này còn đi đâu?".

Đã khiến tôi bực mình lại không cho tôi ra ngoài xả giận, tôi thấy bải hoải, quay người, vận ra chút sức lực cuối cùng sau một ngày vất vả: "Chàng thích thế nào? Rốt cuộc phải thế nào chàng mới thích?".

Có thể bộ dạng đó khiến chàng hoảng sợ, nét mặt vốn điềm tĩnh của chàng lộ vẻ hốt hoảng, cố giữ bàn tay đang giằng ra của tôi, nhưng tay bị trói vẫn có thể dùng chân đá, lúc này, sự kích động của tôi khiến chàng bất lực, dứt khoát một tay ôm tôi, ép chặt vào sau cửa: "Em sao thế, bình tĩnh một chút".

Sao có thể bình tĩnh, tôi đã bình tĩnh quá lâu rồi, ngay Quân Vỹ cũng cảm thấy có lúc tôi quá... quá mất tự trọng. Chàng chẳng đã bảo tôi giống đứa trẻ đó sao?

Đằng nào tôi cũng chỉ là đứa trẻ, dằn dỗi như một đứa trẻ cũng chẳng sao. Lúc này bị chàng ép như thế khiến tôi khó chịu như vậy, vậy mà còn bảo tôi bình tĩnh.

Không hề biết mình có sức lực như thế, chàng có sức lực như thế, tôi cực lực chống lại, "Đằng nào tôi có làm gì cũng khiến chàng bực mình, nhìn thấy tôi là chán ngán phải không, vậy không nhìn thấy cho xong, tôi mệt rồi, chàng bỏ tôi ra để tôi bình tĩnh lại được không, sao chàng đáng ghét thế, chưa biết chừng tôi nghĩ thông rồi sẽ không đeo bám chàng nữa, tôi... tôi...".

Đột nhiên cả phòng yên tĩnh lại, cảm giác âm ấm ở môi khiến tôi bất chợt không phản kháng nữa, mà cảm giác đó vẫn không ngừng tăng, lại có ảo giác nó miên man không dứt. Lát sau tôi nghe thấy giọng mình: "Chàng, chàng đang... đang làm gì vậy?".

Môi chàng kề sát tai tôi: "Đang ghen".

Tôi ngừng nghẹn ngào, sững người hỏi: "Cái gì?".

Chàng lùi ra một chút, giơ tay lau nước mắt cho tôi: "Không làm loạn nữa sao?".

Tôi hơi lùi ra: "Câu vừa rồi chàng nói lại xem".

Chàng lặng lẽ nhìn tôi, nhắc lại: "Tôi đang ghen".

Tôi mở to mắt đăm đăm nhìn chàng, không hiểu sao tình thế lại bất ngờ chuyển ngoặt như vậy, chỉ cảm thấy trên đời không có gì ly kỳ hơn chuyện này: "Chàng nói... chàng nói chàng đang ghen? Sao có thể? Chẳng phải chàng... chàng không thích em, cảm thấy em rất chán hay sao? Mà em đã nói rồi, em với Quân Vỹ chỉ đùa vui thôi".

Chàng ôm trán thở dài: "Tôi nói không thích em, nói em rất chán lúc nào?".

Tôi nghĩ, hình như chàng không trực tiếp nói ra như vậy, nhưng lập tức tìm cách phản bác: "Nhưng chàng cũng chưa nói thích em".

Chàng thở dài, vẻ bất lực: "Đầu óc em thế nào vậy? Tôi thích hay không em cũng không nhận ra?".

Tôi lùi lại: "Không... không nhận ra mấy".

Chàng xoa trán, "Thôi vậy". Tay vừa buông, giọng lại nghiêm khắc, "Lớn như thế còn chạy đi tìm người khác chơi trò đó, không thấy quá trẻ con sao? Muốn chơi sao không đến tìm tôi?".

Tôi tủi thân, "Không phải em chủ ý đi tìm Quân Vỹ, hôm nay vốn là mời người đến dạy em phong tư lễ nghĩa của một cô gái trưởng thành, nhưng cô ta dạy không tốt, em và Quân Vỹ thương lượng phải bắt chước tư thái bình dị của thân mẫu em, chẳng phải chàng thích các cô gái như thế sao?".

Khăn tay để sang bên, bàn tay lau nước mắt cho tôi sững lại: " ... Ai bảo tôi thích các cô gái như vậy?".

Tôi lườm chàng: "Chàng nói mà, chàng nói em còn quá nhỏ".

Tay chàng lại ôm trán: "Câu nói đó không phải ý như vậy".

Tôi liếc chàng: "Vậy ý thế nào?".

Chàng im lặng một lát, đột nhiên một tay bế bổng tôi lên: "Được rồi, hôm nay em nghịch cả ngày, cũng khóc mệt rồi, ngủ sớm đi". Nói xong đặt tôi lên giường, còn kéo chăn đắp cẩn thận. Bị bất ngờ bắt ép như vậy, tôi quên mất mình vừa nói gì.

Thấy chàng định đi ra, tôi vội níu áo: "Chàng ở lại với em lát nữa, nếu không em không ngủ được".

Chàng cúi xuống: "Em đã nói tôi rất đáng ghét cơ mà?".

"Ai nói...". Tôi ngoẹo đầu: "... Nhưng cũng không phải không khiến người ta ghét, vậy chàng đi đi".

Chàng cười một tiếng, nằm xuống bên cạnh, ôm tôi qua lần chăn: "Miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo".

Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt chàng kề sát: "Đợi em ngủ rồi chàng mới được đi, em muốn ở bên chàng thêm lát nữa".

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, lòng nhẹ nhõm như cất được gánh nặng, cuối cùng, cuối cùng vẫn làm được, chàng nằm nghiêng, nửa người tắm trong ánh trăng, thì ra nếu gặp nhau trước khi tôi tuẫn tiết cùng Vệ quốc, chúng tôi sẽ như vậy.

Cảm thấy ánh mắt tôi, chàng cười, dùng ngón tay úp lên mắt tôi, môi chạm nhẹ vào trán tôi, giọng thầm thì như tiếng gió: "Ngủ đi".

Đó là câu tôi muốn chàng nói nhất, thầm thì bên tai, A Phất, ngủ đi, vậy là tôi có thể thỏa mãn ngủ không tỉnh lại nữa.

Ngày hôm sau, sáng sớm vừa mở mắt đã nhìn thấy Mộ Ngôn ngồi bên mép giường, chống tay bóp trán. Tôi hơi mơ hồ, không biết là thực hay là mộng, có ánh sáng nhẹ chiếu vào, nhưng không giống ánh mặt trời, phân vân hồi lâu mới nhìn thấy ngọn nến vẫn cháy, vậy là vẫn chưa sang ngày hôm sau.

Tôi khẽ động đậy, khi ngước mắt, bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng của Mộ Ngôn, tôi dụi mắt, "Bây giờ là canh mấy rồi? Sao không về ngủ đi? Em đã nói em ngủ là chàng có thể về cơ mà?". Lại nắm tay chàng, "Hay là chàng cũng không ngủ được?".

Không thấy chàng có phản ứng gì, ánh mắt khó hiểu nhìn tôi.

Tôi ngẩn ra: "Sao thế?".

Chàng giơ tay vén món tóc xõa trên trán tôi, cứ thế nhìn tôi đăm đăm: "Em còn dối tôi đến bao giờ, A Phất?".

Tôi nắm chặt một góc chăn: "Sao?".

Chàng chậm rãi: "Đây chỉ là một giấc mộng phải không? Tại sao em dệt mộng cho tôi, chạy vào giấc mộng của tôi là muốn giữ tôi ở lại đây sao? Vì thế mới muốn tôi lập tức yêu em? Dùng một người giả là em trói buộc tôi vĩnh viễn ở đây? Đúng không?".

Ngực đột nhiên chấn động, nhất định là tôi đang mơ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi. Nhắm mắt, lại mở ra, không được, lại nhắm, lại mở, vẫn không được. Chàng lại nắm tay tôi, ép tôi đối diện với chàng: "A Phất, có phải thế không?".

Tôi lắc đầu lia lịa, thở hổn hển phản bác: "Không phải, không phải. Đây không phải là mộng cảnh gì hết, em ở đây, em đích thực đang ở đây, Mộ Ngôn, nhìn em đi, là em thật mà".

Chàng nhìn tôi: "Sau khi em ngủ, tôi đã nghĩ rất nhiều, những gì không hiểu, tôi đi hỏi Quân Vỹ. Em nói đúng, em là thật". Chàng dừng lại, "... nhưng tôi lại là giả".

Trán toát mồ hôi lạnh, tôi lắp bắp: "Không... không thể, không ai có thể, xưa nay chưa từng có, chàng... chàng, sao có thể biết được... không, chàng nói dối em...".

Chàng ngắt lời tôi, ánh mắt buồm thảm: "Trước đây em đã nói với tôi, mỗi người đều bị ám ảnh bởi những ước nguyện không thành. Mỗi khi tôi nhìn em, những ký ức không nên thuộc về tôi lúc này lại giằng xé tôi. Em muốn dùng hư ảo để trói tôi ở đây, em tưởng trên đời không có ai có thể nhìn thấu Hoa Tư mộng ư, A Phất, đó là em tưởng vậy thôi".

Tôi ngước nhìn chàng, cuối cùng bình tĩnh lại: "Rốt cuộc chàng biết bao nhiêu?".

Ánh nến mờ dần, giọng chàng rất nhẹ: "Tất cả. Đủ để tôi thoát ra khỏi giấc mộng em đang dệt cho tôi".

Trong phòng đột nhiên nổi gió, mang đi ánh nến cuối cùng, từ xa hình như có tiếng móng ngựa đạp trên lá khô, nhưng tôi biết không phải, đó là mộng cảnh đang tan vỡ.

Tôi không nhìn thấy Mộ Ngôn, mảnh chăn gấm trong tay biến mất, đầu choáng váng, đột nhiên cảm thấy một tia sáng chói mắt. Cố mở mắt, cùng với hơi thở và khứu giác biến mất, tôi nhìn thấy không biết bao nhiêu những mỏm băng nhấp nhô, đây là băng động của Trần cung. Mộ Nghi tròn mắt nhìn tôi và Quân Vỹ từ trên không rơi xuống cùng với Tiểu Hoàng đang ngủ gật, cô kinh ngạc không nói lên lời, phải một lúc lâu sau mới nói: "Mới canh năm, nến cũng mới cháy được một nửa, lẽ nào...".

Tôi giơ ngón tay, chạm vào cây đàn đã đứt hết dây, gật đầu: "Muội đoán không sai, thất bại rồi".

Viên giao châu trong ngực lại không vỡ tan như tôi đã nghĩ, thật là chuyện thần kỳ, có lẽ chưa từng có ai thoát khỏi Hoa Tư mộng Tý Ngọ, cho nên không ai biết thoát khỏi sẽ ra sao. Có lẽ tôi vẫn còn có thể sống thêm hai tháng nữa?

Mộ Nghi khẽ ối một tiếng, lại vội bịt miệng: "Vậy ca ca...".

Hơi lạnh thấm vào da thịt, tôi quấn chặt áo lông chồn vào người, "Chàng sẽ tỉnh lại, những chuyện xảy ra trong mộng có lẽ chàng sẽ không nhớ được, thôi vậy, coi như tôi chưa dệt cho chàng giấc mộng đó, đành vậy, muốn ra sao thì ra".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.