Những ánh nắng ấm áp len lỏi qua khung cửa sổ. Chiếu sáng cả căn phòng đang chìm ngập trong bóng tối. Trên chiếc giường King Size rộng lớn, một thiếu nữ với mái tóc đen dài hơi rối đang ngủ say. Khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi môi anh đào đóng mở nhịp nhàng theo từng hơi thở.
"Cạch"
Cánh cửa phòng được mở ra, bước vào là một chàng trai cao lớn. Anh nhìn người thiếu nữ đang ngủ trên giường mà nở nụ cười đầy sủng nịnh. Anh bước nhẹ nhàng đến cạnh cô, ngồi bên giường anh khẽ cất giọng trầm ấm của mình lên
- Ni Ni, dậy nào!
Người con gái tên Ni khẽ cựa người, hai tay theo thói quen ôm hong anh, chép chép miệng rồi ngủ tiếp. Nhìn thấy hành động dễ thương của cô, anh phì cười
- Ni Ni?!
- Ưm, Thành cho em ngủ năm phút nữa thôi.
Mặc Tân Thành nhướng mày, anh cất cao giọng
- Nếu em còn không dậy, việc đi chơi khỏi bàn.
Quả nhiên hiệu nghiệm, cô từ trên giường ngồi bật dậy. Tay dụi mắt cho tỉnh ngủ rồi nhìn anh nói
- Ni Ni dậy rồi, anh phải dẫn Ni Ni đi chơi.
Mặc Tân Thành nhìn cánh môi hết đóng rồi mở của Uyển Ni, không nhịn được liền cúi xuống hôn lên môi cô. Bị hôn bất ngờ, Uyển Ni mở to mắt nhìn khuôn mặt gần trong gan tất của Mặc Tân Thành. Đôi mắt cô khép hờ, hai tay không biết từ khi nào đã quàng qua cổ anh kéo gần khoảng cách của hai người. Mặc Tân Thành có thể cảm nhận được nơi đẫy đà của cô đang áp sát vào lòng ngực của anh. Cả người anh nóng lên, ban đầu chỉ muốn trọc bé con một tí, cuối cùng người chịu thiệt lại là anh a.
Mặc Tân Thành lưu luyến buông môi cô ra, Uyển Ni cả người mềm nhũn dựa vào người anh. Mặt cô đỏ ửng, Uyển Ni đánh nhẹ vào ngực anh giọng hơi khàn
- Đáng ghét!
- Ai bảo bé con của anh mê người như vậy?
Mặc Tân Thành cằm tay cô hôn nhẹ nói, trọc khuôn mặt vừa mới trở lại bình thường của cô hiện lên một tầng mây hồng. Uyển Ni chu môi, nhìn anh
- Không thèm để ý anh nữa!
Nói xong cô liền vờ quay mặt đi nơi khác, Mặc Tân Thành nhìn cô có chút muốn cười nhưng lại không dám vì sợ trọc giận bé con nha!
- Ni Ni?!
- ...
- Giận anh sao?
Cô vẫn im lặng không trả lời.
- Được rồi bảo bối Ni Ni, là anh sai được chưa hả? Bây giờ rửa mặt rồi ăn sáng nhé! Bảo bối?!
Uyển Ni quay mặt lại nhìn anh, làm bộ mặt quỷ
- Lần này tha cho anh.
Mặc Tân Thành cười rạng rỡ bước nhanh xuống giường sau đó bế cô lên. Uyển Ni vội ôm lấy cổ anh
- Anh làm gì vậy hả?!
- Giúp Ni Ni bảo bối rửa mặt.
Vào phòng tắm, anh đặt cô xuống đất sau đó lấy bàn chải quết ít kem đánh răng, rồi nói
- Mở miệng ra nào.
- Em tự làm được.
- Không muốn.
Hết cách! Uyển Ni đành mở miệng để Mặc Tân Thành đánh răng, rửa mặt cho mình. Xong xuôi, cả hai cùng xuống nhà ăn sáng.
Phòng ăn
- Ni Ni, em muốn đi đâu chơi?
- Đi đâu cũng được, miễn anh đi cùng.
Uyển Ni vui vẻ nói, Mặc Tân Thành chỉ biết nhìn cô lắc đầu. Anh đợi cô ăn xong thì mới đưa cô đến công viên giải trí. Đừng ngạc nhiên vì sao anh lại đến đây nhé! Bởi vì Uyển Ni rất trẻ con, với lại cô chỉ vừa tròn 18 tuổi hai tháng bảy ngày mà thôi.
Uyển Ni kéo anh chơi từng trò một, Mặc Tân Thành không biết cô như thế nào, chứ anh mệt sắp thở không nổi rồi! Chơi một hồi, anh kéo cô lại chỗ ghế đá ngồi
- Nghỉ một lát đi, em không mệt sao?
- Không có, rất vui mà!
Mặc Tân Thành đưa tay lau vén tóc dính trên trán của cô, sau đó ân cần nói
- Lát nữa anh dẫn em đến một nơi!
- Nơi nào vậy?
Anh cười thần bí nhìn Uyển Ni nói
- Đến nơi rồi sẽ biết.
Khi hai người rời khỏi công Viên trời cũng đã trưa, nên Mặc Tân Thành trước hết dẫn cô đi ăn cơm. Không thể để cho Ni Ni bảo bối đói bụng được.
****
Chiếc siêu xe chạy băng trên đường ra khỏi thành phố, Uyển Ni nhìn hai hàng cây bên đường không nhịn được hỏi
- Đây là ngoại thành? Anh đến tột cùng là đưa em đi đâu?
- Bí mật.
Mặc Tân Thành nháy mắt với cô, Uyển Ni dù có chút bức xúc nhưng vẫn nhẫn nhịn. Anh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô thì phì cười
- Sắp đến rồi!
Không lâu sau, hai hàng cây xanh bên đường đều thành màu hồng rực rỡ. Uyển Ni ngay ngốc nhìn cảnh đẹp phía trước, miệng cô mở ra mà không nói được lời nào. Mặc Tân Thành tấp xe vào lề đường, anh nhìn phản ứng của cô liền nhếch môi cười
- Đẹp không?
- Rất đẹp, làm sao anh lại biết chỗ này?
- Tình cờ.
Anh xuống xe, mở cửa cho cô. Uyển Ni chạy ào lên đồi núi, ở đây có rất nhiều hoa tử đằng. Mặc Tân Thành đi phía sau mỉm cười, anh nhìn cô vui đùa trong gió cùng những cánh hoa, lúc này nhìn vào y như bức tranh sống động.
Uyển Ni đưa tay hứng cánh hoa tử đằng rơi xuống, cô quay lại nhìn anh cười
- Rất đẹp! Em rất thích, cảm ơn anh, Thành.
Mặc Tân Thành đi lại phía cô, anh ôm cô từ đằng sau. Cằm anh đặt lên đầu cô, khẽ nói
- Ngốc! Không cần cảm ơn, anh chỉ muốn em vui.
Mặt trời đang dần xuống núi, bóng hai người kéo dài trên đồi. Mặc Tân Thành ôm cô hồi lâu mới lên tiếng
- Ni Ni.
- Dạ?
- Ngày mai anh phải đi du học.
Nụ cười trên mặt Uyển Ni cũnh đờ, cô quay người lại ôm hong anh ngước lên nhìn vào khuôn mặt của Mặc Tân Thành
- Anh...phải đi sao?
- Xin lỗi, anh cũng không muốn. Nhưng em cũng biết, anh không thể không làm như vậy. Em hiểu mà, đúng không?
Anh đặt trán mình lên trán cô, hai tay ôm chặt eo Uyển Ni. Hốc mắt cô đỏ hoe, Uyển Ni nghẹn ngào nói
- Em hiểu mà.
- Ni Ni, anh đi ba năm rồi trở về mà! Anh không bỏ em đâu, em nhất định phải đợi anh đấy.
Mặc Tân Thành hôn lên những giọt nược mắt không biết rơi từ bao giờ của cô, nhẹ nhàng nói. Uyển Ni hít mũi, đầu cô vùi vào ngực anh
- Em sẽ đợi anh, nhất định.
- Ni Ni, em biết ý nghĩa của hoa tử đằng là gì không?
Cô nghi hoặc nhìn anh, sau đó gật đầu. Mặc Tân Thành mỉm cười nói
- Nó cũng giống như tình yêu anh dành cho em vậy. Hoa tử đằng - tình yêu bất diệt.
Uyển Ni ôm anh chặt hơn, hai người cứ như vậy cho đến khi mặt trời đã xuống hết và màn đêm dần buông xuống. Mặc Tân Thành lúc này mới hôn nhẹ lên tóc cô
- Về thôi!
Sáng hôm sau
Tại sân bay
Uyển Ni nắm tay Mặc Tân Thành lo lắng nói
- Thành, hay mai rồi đi! Em cảm thấy bất an...
Không biết sao, sáng nay cô cứ thấy lòng xôn xao như sắp có chuyện gì xảy ra vậy. Mặc Tân Thành vuốt nhẹ tóc cô nói
- Ni Ni, em lo lắng quá rồi. Không có chuyện gì xảy ra đâu.
- Nhưng...
- Được rồi, cũng đến lúc anh phải đi rồi.
Nói xong, anh lấy trong túi ra một sợi dây chuyền hình trái tim được đính đá ruby hồng. Mặc Tân Thành đeo lên cổ cho cô nói
- Đẹp lắm!
- Cảm ơn anh.
Mắt cô đỏ lên, Uyển Ni đã hứa là không được khóc nhưng...cô không làm được. Cô lấy ra một sợi dây chuyền hình chìa khoá và một chiếc vòng. Uyển Ni cười nhìn anh nói
- Anh đeo cho em, về sau em là của anh.
Mặc Tân Thành lấy vòng đeo cho cô rồi dùng sợi dây chuyền kia khoá lại
- Từ giờ trở đi, em là của anh. Anh đã đánh dấu chủ quyền.
Nói xong, anh đeo sợi dây chuyền hình chìa khóa lên cổ. Rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô. Lúc này, tiếng loa phát thanh vang lên
"Chuyến bay từ thành phố G đến New York sắp khởi hành... "
Mặc Tân Thành buông cô ra, sau đó nhìn sang ba mẹ anh nói
- Chăm sóc cô ấy giúp con.
- Được.
Mặc phu nhân gật đầu, bà nhẹ ôm con trai vào lòng
- Đi đường thịnh lộ bình an.
Mặc lão gia chỉ vỗ nhẹ vào vai anh chứ không nói gì. Anh gật nhẹ sau đó kéo vali đi về cửa soát vé. Uyển Ni nước mắt rơi ướt cả khuôn mặt, không hiểu sao cô lại không muốn anh đi như vậy. Cô chạy nhanh đến ôm chằm lấy anh từ phía sau, giọng đã lạc đi
- Tân Thành!
Mặc Tân Thành quay lại, đưa tay lau những giọt nước mắt của cô. Anh dịu dàng nói
- Ngoan, đừng khóc!
Nhưng cô chẳng muốn nghe, cô khóc càng lớn hơn. Mọi người nhìn ai cũng đau lòng.
- Tân Thành, Tân Thành...
- Ngoan, anh đây! Đừng khóc, anh sẽ về sớm.
Anh cúi xuống hôn lên trán cô rồi gỡ tay Uyển Ni ra
- Anh đi đây.
Uyển Ni nhìn bóng anh khuất dần sau cửa soát vé thì hét lớn
- MẶC TÂN THÀNH, EM YÊU ANH!
Cô có thể thấy bước chân anh hơi dừng lại, cô biết anh nghe được. Bởi vì quay lưng với cô, nên Uyển Ni không thấy được khoé môi anh cong lên khi nghe cô nói và cô cũng không biết anh đã nói
- Anh yêu em, Ni Ni!
Mặc phu nhân đau lòng nhìn Uyển Ni, bà cũng chẳng muốn nhìn hai ngưởi chia ly. Đi lại chỗ cô, bà vỗ nhẹ nói
- Tiểu Ni, về thôi.
- Dạ.
****
Tại biệt thự Đằng Viên (nơi cô và anh ở)
Uyển Ni đang trong bếp rót nước uống thì trượt tay làm ly vỡ. Quản gia hốt hoảng chạy vào hỏi
- Tiểu thư, có chuyện gì vậy?
- Không có gì, chỉ là sơ ý làm vỡ ly.
Quản gia Kim lúc này thở hắt ra, tiểu thư không sao là được rồi.
- Để tôi dọn, tiểu thư ra ngoài đi.
- Cảm ơn bác.
Uyển Ni ra ngoài bật tivi lên xem. Cô chưa kịp ngồi xuống ghế thì trong tivi truyền đến những tin tức làm cô chấn động.
"Chuyến bay từ thành phố G đến New York gặp sự cố, hiện tại chưa rõ số người sống chết"
Uyển Ni hai chân mềm nhũn, cũng may cô hầu gái phía sau đỡ kịp.
- Tiểu thư, tiểu thư?!
- ...
- Quản gia Kim.
Cô hầu gái lo lắng gọi quản gia Kim, ông đang ở trong phòng bếp liền chạy ra
- Chuyện gì vậy?
- Tiểu thư cô ấy...
Lúc này quản gia Kim mới phát hiện cô đang ngất và được cô hầu đỡ. Ông lo lắng dìu cô lên phòng rồi ra lệnh cho cô hầu gọi bác sĩ.
Mặc phu nhân biết tin cũng sốc không kém cô là bao, cũng may Mặc lão gia ở bên cạnh an ủi bà.
Tối hôm đó
Uyển Ni mơ hồ tỉnh dậy, trong phòng lúc này không chỉ mình cô mà có cả ba mẹ Mặc Tân Thành. Cô sốc chăn chạy lại chỗ Mặc phu nhân
- Nói cho con biết, không phải thật đúng không?
- Tiểu Ni, con bình tĩnh đã...
- Không, con không muốn nghe. Các người ai cũng gạt con, Tân Thành không sao mà. Sáng nay, anh ấy bảo sẽ về sớm với con, anh ấy bảo con đợi anh ấy. Sao có thể,...
Mặc phu nhân ôm cô vào lòng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. Mặc lão gia ở bên cạnh, hít thở thật sâu để che đi tâm tình của mình.
- Tiểu Ni, Thành nó không còn nữa.
Ông nói.
- Không, không phải mà...
Uyển Ni khóc lớn Mặc phu nhân ôm chặt cô hơn. Bà đau lòng chứ, như làm sao đau bằng nỗi đau của cô?
- Tân Thành, anh lừa gạt...huhu...Tân Thành, nói với em anh vẫn sống tốt đi...
Cô khóc nấc lên, mọi người đều sợ khi thấy cô kích động như vậy. Mặc lão gia chấn an
- Tiểu Ni, đừng kích động, con bình tĩnh đã...
- Tân Thành...
- Bác sĩ, bác sĩ đâu?
Ông hét lớn, bác sĩ đang đứng ngoài lật đật chạy vào.
- Mặc lão gia.
- Mau xem cho con bé.
Bác sĩ gật đầu, bước lại muốn kiểm tra cho cô thì bị cô phản đối, chỉ có cách tim cho cô thuốc an thần. Sau khi khám xong, bác sĩ lắc đầu nói
- Tiểu thư có dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Do cú sốc mà tạo thành...
- Vậy có cách nào chữa khỏi?
Mặc phu nhân vuốt tóc cô hỏi, bác sĩ lắc đầu
- Tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.
Nói xong ông ra về, để lại phòng một hồi trầm mặt. Mặc phu nhân nhìn chồng mình lên tiếng
- Lão gia, bây giờ...
Ông thở dài
- Sẽ không sao, Tiểu Ni rất kiên cường kia mà!
Cả hai nhìn cô rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, Uyển Ni nằm trên giường miệng không ngừng gọi tên anh!
Tình yêu của hai người, liệu có bất diệt như đoá tử đằng kia?
Anh bỏ em trong dòng người đông đúc. Mình em le lỏi, cô đơn nơi đây...anh ở bên kia vui chứ? Còn em...mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến anh, người con trai em cất giấu nơi góc khuất trái tim.