Mặt trời lên cao, ánh sáng chiếu xuống khôi giáp bạch ngân, hiện ra thân ảnh tuấn dật phi phàm.
Ai ai cũng biết, Bình Nam có ba đại quân trong đó người cầm đầu là một thiếu niên tuấn mỹ, tư thế hiên ngang, khí thế bừng bừng, người ta thường gọi là Ngọc Diện tiểu tướng quân.
Trong ba đại quân từ tướng sĩ đến binh lính ai cũng biết tiểu tướng quân Cửu Nguyệt không rành thế sự, lúc nào cũng rỗi rãnh thanh nhàn như ánh trăng, phong hoa tuyệt đại như lang, phách lối như ngựa hoang, uy phong lẫm liệt sát khí đằng đằng, cưỡi ngựa vung roi mà phong thái tuyệt trần. [ HN:khó tả voãi… chém thoai!]
Chính là dã tiểu tử hoạt bát, cũng không ai biết, một thiếu niên lang phong tư tuấn lãng nhưng thật ra lại là thiếu nữ như hoa như ngọc.
Mặt trời lặn, Cửu Nguyệt hai tay chống nạnh, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm mấy hàng binh lính đang gắt gao ngăn phía trước, thấy đối phương người đông thế mạnh, nghiêm mật bao vây.
Nhìn lại mình tay chân gầy gò, nàng lui về phía sau mấy bước mới dám bộc phát, cổ họng gầm nhẹ: “Mấy trăm người khi dễ một mình ta mà cũng coi là hảo hán sao, có bản lãnh thì từng người lên đánh tay đôi với lão tử.”
Quân sư đi ra nhức đầu nhìn nàng, bất mãn nói : “Tiểu tướng quân, trước đó Nguyên soái từng có quân lệnh, không được hắn cho phép ngài không thể tự mình mang binh ra khỏi quân doanh, nên ngoan ngoãn trở về thôi, tướng là tướng, quân là quân, dù có muốn chơi đùa thế nào đi nữa, cũng không được ra khỏi đại doanh.”
“Mấy trăm tướng sĩ của người đã bị đưa đi, một mình ngươi đánh không lại ba trăm binh lính sau lưng ta, Nguyên soái không có ở đây, từ giờ chuyện lớn trong quân đều do quân sư ta ra mặt, nếu ngươi cố tình xông ra, đừng trách ta thi hành quân pháp.”
Quân sư có lòng tốt khuyên bảo, Cửu Nguyệt cắn răng, nếu không phải là đánh không lại nhiêu đó người thì nàng đã động thủ từ lâu!
Nguyên soái Hạ Vũ Phong bị mai phục trên núi Thương Lang, hiện tại không rõ tung tích, viện quân phái đi cũng nhiều lần gặp phải phục kích.
Hạ Vũ Phong là sư huynh Cửu Nguyệt, mất tích sáu ngày Cửu Nguyệt liền náo loạn sáu ngày, nên đánh thì đánh nên chạy thì chạy, thiếu điều đem doanh trại lật tung, nhưng ba trăm người này vẫn không chịu để nàng ra khỏi đại doanh.
“Nguyên soái cái rắm, thân vùi lấp trong mai phục sống chết không rõ, còn quản cái quân lệnh rẻ rách làm gì….!!!”
Những tướng quân khác đều có thể mang binh đi tìm tung tích Hã Vũ Phong, duy chỉ có nàng là không được, điều này làm nàng vô cùng bất mãn, chỉ vì trước khi Hạ Vũ Phong rời đi đã ra một tử lệnh khiến Cửu Nguyệt tức chết, khi hắn không ở đại doanh liền cấm nàng ra khỏi nơi này.
Cửu Nguyệt thở phì phò quay trở về doanh trướng, một cước đá văng cái bàn, quân sư hai râu mép lại mắng nàng thêm bảy tám lần.
Lại một ngày qua đi, sắc trời từ từ u ám, giống như tâm tình lúc này của Cửu Nguyệt.
Trước khi Hạ Vũ Phong mang binh đi, sớm đã có cảm giác cái gì đó không đúng, sợ mình có chuyện liền hạ lệnh bắt nàng ở đây, phòng khi Cửu Nguyệt không để ý mọi chuyện mà nhất quyết xông ra, lại gặp địch nhân mai phục.
Giống như Hạ Vũ Phong đã dự liệu, Cửu Nguyệt vừa nghe hắn xảy ra chuyện liền giơ tay nhấc chân, đây là sư huynh thân như tay chân, Cửu Nguyệt sao có thể thấy chết mà không cứu.
Sau bảy ngày, Nguyên soái sống chết chưa rõ, chúng tướng sĩ lo lắng chờ đợi.
“Nhị điện hạ lần này sợ rằng dữ nhiều lành ít.” Hai ngày nay có người một mực nói như vậy.
Tất cả đang bàn về đám dã thú ở khu rừng cách đó năm mươi dặm, từng có một cuộc chiến đấu kịch liệt, sáng nay một đội tiên phong đi thăm dò thấy có vết máu cùng hài cốt, có của dã thú cũng có cả con người.
Cửu Nguyệt vừa nghĩ tới việc Hạ Vũ Phong đang vùi trong tuyệt cảnh liền ăn ngủ không yên, lập tức triệu tập ba mươi thân binh muốn thừa cơ lén lút trốn đi, thừa dịp đêm tối gió lên nàng thả ra một lượng lớ mê hương, chạy ra đại doanh, nhưng thật không kéo vừa ra khỏi cửa liền bị quân sư chăn lại.
“Cửu Nguyệt! Ngươi dám cãi quân lệnh của điện hạ?”
Hai mắt liếc về phía tiểu Hồ tử thư sinh văn nhược ở trước ngựa, thân thể đơn bạc nhỏ gầy, lúc uy hiếp Cửu Nguyệt còn lảo đảo muốn ngã, nhưng vẫn nhắm mắt chống lại đôi mắt lạnh như băng của Cửu Nguyệt: “Hôm nay ngươi đã bước ra đại doanh, chính là phạm vào tử lệnh của Nguyên soái, bản quân sư có quyền bắt ngươi!”
“Quân sư tiên sinh, nếu ngươi còn ngăn cản, đừng trách Cửu Nguyệt không khách khí!”
Cửu Nguyệt lạnh lùng, vị quân sư văn nhược này mấy ngày nay nhìn rất đáng ghét.
Nguyên soái tung tích chưa rõ sinh tử chưa biết, mỗi đội nhân mã hắn phải đi đều gặp mai phục, không chỉ không tìm được Hạ Vũ Phong còn khiến không ít huynh đệ tán mạng.
Sáu ngày nay, hắn ngày ngày ngăn trở nàng ra đại doanh tìm người, rồi lại cố ý để cho người ra tiết lộ tin tức Nguyên soái dữ nhiều lành ít, ép nàng ra hạ sách này, mà hắn liền ở bên ngoài đại doanh chuẩn bị nhân mã chờ nàng xông ra.
“Tiện nhân! Mau tránh ra.”
Không đợi quân sư bùng phát lửa giận, mắt thấy trời sắp sáng, Cửu Nguyệt vung roi đem người hất ra, mang theo nhân mã nghênh ngang mà đi.
Tìm bốn phía rừng rậm, trừ hài cốt ra vẫn không tìm được tung tích Nguyên soái.
Đang lúc đoàn người mệt mỏi chán nản, một binh lính chợt sợ hãi kêu lên: “Tiểu tướng quân, cái này hình như là của Nhị điện hạ.”
Một mảnh y phục rách nát, chính là xiêm áo ngày đó Hạ Vũ Phong mặc, phía trên còn dính máu và bùn đất, “Lang gia cốc” ba chữ bằng máu chói mắt, rõ ràng là huyết thư Hạ Vũ Phong để lại trong tình thế cấp bách.
“Tiểu tướng quân, Lang Gia cốc là một nơi rất nguy hiểm, sợ rằng điện hạ cửu tử nhất sinh a.”
“Các huynh đệ, đi, tiến vào Lang Gia cốc!”
Đến ngoại vi Lang Gia cốc, đám ngựa dừng lại không dám đi tiếp, mọi người cau mày, không thể làm gì khác ngoài đi bộ.
Vào Lang Gia cốc cũng là lúc sắc trời mờ tối, ánh trăng lên cao, ánh sáng trắng chiếu xuống hiện lên vài giọt máu trên đất, một đường kéo dài vào sâu trong rừng cây, khí lạnh âm lãnh từ dưới đất bốc lên.
Cửu Nguyệt hít một hơi, cảm giác như tim ngừng đập, lạnh như băng.
“Nơi đây có chướng khí, mọi người ăn vào một viên thuốc” binh sĩ rối rít móc thuốc ra uống, Cửu Nguyệt cũng lấy ra một viên.
“A Mạc, chớ có đụng”
Tay a Mạc dừng ở không trung, hình như muốn vạch ra bụi cỏ bên cạnh, vừa nghe thanh âm kinh hoảng của Cửu Nguyệt chợt dừng lại, kinh ngoạc quay đầu lại.
Cửu Nguyệt kéo a Mạc ra, vung một roi chỉ thấy hai khúc rắn độc đang vặn vẹo giãy giụa.
Mọi người không khỏi run rẩy, nhìn kỹ phía dưới tán cây có rất nhiều rắn đang ẩn núp, không ngừng ngọ nguậy, lúc này nghe mùi máu tanh tranh nhau nhô ra, hai khúc rắn lập tức bị đồng loại cắn nuốt.
“Nhóm lửa lên, mang theo cỏ đuổi rắn, các huynh đệ nhớ không được tùy ý đụng chạm những thứ xung quanh, cẩn thận mọi chuyện.” Cửu Nguyệt nghiêm nghị.
Những cây đuốc cháy như hoàn hôn nhún nhảy, xung quanh mơ hồ truyền đến tiếng sói tru, thật chói tai làm da đầu ai ai cũng tê dại.
“Tiểu tướng quân, đây là nơi nào? Thật là tà môn, a? chỗ này hình như chúng ta vừa đi qua.”
Lang Gia cốc mơ hồ lộ ra hơi thở nguy hiểm, còn có thoang thoảng âm mưu, huyết thư vẫn còn trong tay, Cửu Nguyệt cau mày suy nghĩ, tức giận đem huyết thư vứt bỏ, “Chúng ta rút lui!”
Nàng cấp thiết cứu người khiến đầu óc mê muội, đối phương lợi dụng tình cảm của nàng với Hạ Vũ Phong mà từng bước dẫn nàng vào bẫy, là nàng quá sơ suất, để cho địch nhân có cơ hội lợi dụng.
Nếu thật vào lúc nguy cấp, Hạ Vũ Phong làm sao có thời gian viết huyết thư?
Hơn nữa viết tung tích rõ ràng như vậy, rõ ràng là có người cố ý làm!
“Tiểu tướng quân, vậy giờ chúng ta làm gì?”
“Điện hạ vẫn còn an toàn, nếu không bọn chúng cũng không tính kế chúng ta, a Mạc, chúng ta phải tăng cường cảnh giới, nghĩ biện pháp an toàn xuất cốc.”
Dã thú Lang Gia cốc luôn ẩn mình xung quanh, không cẩn thận sẽ mất mạng.
Nếu đã trăm phương ngàn kế dẫn bọn họ vào cốc, khẳng định đối phương không chỉ có nhiêu đó công phu, nhất định bọn họ chỉ có đi mà không có về!
Huỳnh quang xanh biếc bốn phía như càng ngày càng gần, tiếng sói tru vang lên khiến người ta trận trận rùng mình, chỉ trong nháy mắt bọn họ liền bị bầy sói bao vây.
Thân binh rút kiếm chống lang, đồng loại quây Cửu Nguyệt vào giữa, nghiêm ngặt bảo vệ, Cửu Nguyệt muốn lên phía trước lại bị a Mạc cản trở.
“Tiểu tướng quân, chúng ta mở một đường máu, người hãy rời đi, lưu lại núi xanh từ từ báo thù, điện hạ cần người, đại quân lại càng không thể mất đi người chỉ huy, xin đừng bận tâm chúng ta, nhanh nghĩ biện pháp chạy trốn!”
“Không, là ta mang các ngươi tới, sao có thể chạy trốn đầu tiên? Cửu Nguyệt ta không phải người tham sống sợ chết, muốn sống thì cùng nhau sống, cùng lắm thì chết hết!”
Máu tanh gai mũi trần ngập sơn cốc trống trải, các huynh đệ liều mạng chống lại sói, cuối cùng sói còn nhiều mà người ít dần, không lâu sau từng thân binh ngã trong vũng máu bị ác lang gặm thân.
A Mạc một thân đẫm máu, vẫn như cũ bảo hộ thật chặt bên người Cửu Nguyệt, hai người tựa lưng sóng vai tác chiến.
Bầy sói vây hai người lại, dưới chân đều là máu và cốt huynh đệ, chỉ dư lại hai người họ.
A Mạc gắng gượng chống đỡ thân thể, “Tiểu tướng quân, a Mạc không thể bảo hộ người.”
Trong nháy mắt Cửu Nguyệt bị ném ra ngoài, bầy sói dũng động tấn công về phía a Mạc, rất nhanh đã bị bầy sói bao phủ bên trong, chỉ để lại một cái mỉm cười ảm đạm sau cùng, không tiếng động mà nói : “Đi mau!”
“A Mạc……..a………”
Cửu Nguyệt vung roi hét lớn, không để ý thân thể mà chạy qua, lúc nàng tách bầy sói ra, chỉ còn lại một thi thể không tròn vẹn, ban đầu huynh đệ còn anh dũng giết lang, lúc này diện mục đã không còn nguyên vẹn.
Hắn mới mười tám tuổi, so với Cửu Nguyệt thì lớn hơn hai tuổi, theo Hạ Vũ Phong vào doanh được ba năm, hắn vẫn bảo vệ và chiếu cố nàng.
Nước mắt ấm áp cùng máu hòa trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, là nàng lỗ mãng, tuổi trẻ khí thịnh, tự cho là đúng cuối cùng chỉ là hại người hại mình.
“a……………..”
Ngửa mặt lên trời thét dài, rên rỉ trong máu, mang theo một tầng nội lực, thanh âm chấn nhiếp cả sơn cốc, ngọn gió kéo đi dây buộc tóc, một mái tóc dài phiêu đãng trong không trung.
Chừng mười đầu lang há miệng nhe nanh lao lên, hung ác muốn đem canh tay nàng nuối vào bụng, một đạo ánh sáng như kiếm vũ thoáng hiện, quanh thân Cửu Nguyệt bị bao bọc trong lá chắn hào quang như phượng hoàng nâng cánh.
Thoáng chốc ánh sáng đầy trời, trong nháy mắt chiếu sáng vào thâm cốc u ám, đằng sau bắn ra một đạo kim quang, công kích trực tiếp về phía chân trời xa xôi.
Mây mù mờ ảo tan ra, mặt trời lóng lánh mọc lên từ phía đông, tựa như muốn cắn nuốt toàn bộ tinh không, sau đó lại như không có gì, giống như dị cảnh vừa rồi chưa từng xuất hiện, một nữ tử bạch y đứng trong gió, sa y bay múa, thấy cảnh tượng kỳ dị như thế khẽ mỉm cười: “Phượng nữ xuất hiện!”
Trên đỉnh núi Phượng Minh, một vị lão giả tóc bạc hoa râm chống quải trượng, chợt thấy tinh thần khẽ biến, đôi mắt sáng như sao, khẽ thở dài, “Vẫn là đi lên con đường của số mệnh, mệnh này, không cách nào tránh khỏi!”.