Cửu Nguyệt khoác lên mình y phục thanh sam nhẹ ngàng, ôm một cô nương xinh đẹp mềm mại, vui sướng thưởng thức ca múa.
Nhị Hổ đi dò la tin tước đã trở lại, ghé vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Lão Đại, tin tước mới dò la được, điện hạ dẫn theo một ngàn tinh bin tiến vào Tùng Lâm.”
Người nghe nở nụ cười xinh đẹp, ngâm nga phe phẩy cây quạt, nhấp một ngụm rượu mỹ nhân đưa tới: “Tin tức đáng tin cậy không?”
“Yên tâm, đều là huynh đệ trên đường hỏi thăm tới, tuyệt đối đáng tin, nhưng không biết mật thám kia có đi cùng hay không.” Mật thám trong lời Nhị Hổ chỉ Lí Yến Nhi.
“Tiếp tục dò la, xem gần nhất có thế lực cường đại nào thâm nhập quanh Thương thành.”
Nhị Hổ gật đầu xoay người lẩn vào trong đám người náo nhiệt, Cửu Nguyệt tiếp tục xem ca múa, cùng mỹ nhân trong lòng đùa nghịch nói chuyện phiếm.
“Nói ta nghe một chút, gần đây Dương Liễu trấn có chuyện gì mới mẻ”.
Như Nguyệt cười yếu ớt nhìn Cửu Nguyệt, đôi mắt trong suốt khéo léo thu hút người nhìn, mỹ nhân trong ngực vừa nhìn không khỏi trấn động trong lòng,nũng nịu trả lời: “Chuyện mới mẻ thì không ít, nhưng oanh động nhất vẫn là một tuyệt sắc cô nương mới tới đây, giống như tiên nữ hạ phàm, đêm nay công tử tới thực khéo, lát nữa Ngọc Cơ lên đài hiến nghệ, nếu được Ngọc Cơ để mắt công tử mới được gặp mặt uống rượu.”
Đang lúc mọi người reo hò cùng chờ mong, một thân ảnh từ phía trên hạ xuống mang theo sương khói màu trằng mờ ảo kinh diễm, chậm rãi dừng lại trên vũ đài, diêm dúa quyến rũ, mang theo khăn che mặt.
Tiểu mỹ nhân kinh diễm này chính là Ngọc Cơ.
Ngọc nhân phiên liên lộng tuyết vũ
đạp tuyết phương tung hương tự lai,
kiều ảnh hồi mâu thiên bách mị,
yêu nhiêu nhất dược kinh lạc hoa.[ai dịch dùm mình 4 câu thơ này với]
Khói trắng mờ ảo, quần lụa mỏng thêu hoa, vải dệt loại xuyên thấu, chỉ có thể che đi vài nơi đáng che, có thể thấy được tay chân tuyết trắng mềm mại, vai trần, quần áo lộ một nửa, mềm mại dịu dàng khiêu vũ, hết sức phong tình.
Thấp thoáng nghe tiếng hít thở sâu của đám người bên dưới, hai mắt sáng rỡ, thèm nhỏ dãi, như lang như hổ nhìn chằm chằm thân ảnh mỹ lệ trên vũ đài.
Ngọc Cơ vừa xoay tròn vừa uyển chuyển uốn éo thất lưng như câu hồn, từng bước nhẹ nhàng, y phục mỏng manh thu lại, đám nam nhân phía dưới đều trợn to mắt nhìn, hận không thể đem mỹ nhân như yêu tinh kia đặt dưới thân mà ôn nhu một phen.
Từng đợt hoa mai bay ra, tỏa ra xung quanh người đang múa, Cửu Nguyệt nhếch môi nhìn chằm chằm Ngọc Cơ.
Quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc, xinh đẹp thuần khiết đến cực điểm.
Cửu Nguyệt kinh diễm nhìn, khi mỹ nhân vừa quay mặt qua đây, ngụm trà trong miệng nàng không tự giác phun ra, kinh hãi nói: ” yêu nghiệt đáng chết?”
Kiều nhan trắng nõn như ẩn như hiện, thật là giống nữ ma đầu yêu nghiệt đã gặp ngoài Lang Gia cốc, còn có cặp mắt hoa đào tà mị kia.
Múa xong, Ngọc Cơ thoáng nhìn thân ảnh màu xanh sáng sủa trong góc, tiểu công tử tướng mạo như thiên nhân kia đập vào mắt, lập tức nhẹ nhàng bay lên đến bên cạnh Cửu Nguyệt.
“Tiểu công tử uống rượu một mình, chi bằng đến khuê nhã để tỷ tỷ đón tiếp được không?”
Thanh âm ngọt đến tận xương, lời nói lả lơi, vừa nói vừa thuận thế chui vào lồng ngực Cửu Nguyệt, ngón tay tao nhã quẹt quẹt trên cổ nàng, như muốn đem bản thân giam vào trong đó.
Trong nháy mắt khi Ngọc Cơ đã bay xuống phi vào trong ngực nàng, Cửu Nguyệt lập tức đề cao cảnh giác, người này là cao thủ vừa biến thái lại còn nguy hiểm!
“Mỹ nhân xinh đẹp hút hồn như thế, ta há lại có thể cự tuyệt?” Cửu Nguyệt ôm lấy thắt lưng mềm mại mảnh khảnh, tà mị nâng cằm mỹ nhân, cánh khăn che mặt mà hôn một cái.
Không có biện pháp, nàng thích người đẹp, bất kể nam nữ, chẳng qua không nghĩ tới là cứ như vậy liền phải hôn một cái.
Ôm hôn xảy ra bất thình lình làm cho mỹ nhân kinh hãi, hàm dưới bị người ngả ngớn này nâng lên, ánh mắt dừng trên dung nhan tuyệt mỹ non nớt kia, một khuôn mặt phần nộn như hoa đào, đôi mắt lẳng lơ diêm dúa xinh đẹp động lòng người.
Cửu Nguyệt có thể cảm giác được người trong lồng ngực tức đến run rẩy, đúng vậy, tức giận, đôi mắt hoa đào kia xẹt qua sát khí.
Rõ ràng là chủ động câu dẫn nàng, thế mà chỉ hôn một cái liền tức giận, thật là nhỏ mọn!
Nhưng khuôn mặt đối phương vẫn cười ngọt ngào quyến rũ như trước, Cửu Nguyệt âm thầm nhắc nhở chính mình phải cẩn thận.
Nũng nịu cười, song chưởng cũng thuận thế đặt trên cổ Cửu Nguyệt, bộ ngực sữa dính sát vào mang theo mùi hương thoang thoảng, ánh mắt người xuang quanh vừa ghen tỵ lẫn hâm mộ.
“Thật không? Vậy đêm nay tiểu công tử đến chỗ tỷ tỷ, tỷ tỷ múa cho một mình ngươi xem được chứ?”.
Không đợi Cửu Nguyệt nói, Ngọc Cơ liền dắt người hướng trên lầu bay đi.
Một đường không ai dám ngăn đón, đem người đẩy mạnh vào phòng, một tay đóng cửa Ngọc Cơ đợi không được mà khẩn cấp tiến tới, Cửu Nguyệt rất phối hợp cười tà mị, tay trái đặt ở thắt lưng mỹ nhân, ngón tay phải nâng cằm mỹ nhân nói: “Mỹ nahn6 khẩn cấp như vậy, không phải muốn ăn ta thật chứ?”
Bàn tay trắng nõn chậm rãi xoa bả vai Cửu Nguyệt, khẽ cười nói: “Tiểu công tử nói xem?”
Đôi tay Ngọc Cơ dừng lại ở tử huyệt ngang hông, Cửu Nguyệt cười xấu xa: “Đôi mắt cô nương như hoa đào đẹp đẽ mỹ lệ, dưới cái khăn che mặt này hẳn là hoa nhan nghiêng nước nghiêng thành.” Muốn đưa tay tháo xuống khăn che mặt, một trận mát mẻ trên cổ khiến nàng phải dừng tay, kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử quyến rũ.
Một cây ngân châm để trên cổ Cửu Nguyệt, Ngọc Cơ thản nhiên nói: “Có muốn thử một chút hay không? Cem tay ngươi nhanh hay châm ta mau?”.
Cửu Nguyệt bị Ngọc Cơ hung hăng đè trên cẩm tháp, trong nháy mắt cái cổ đã bị Ngọc Cơ chế trụ, lại đón nhận ánh mắt hoa đào lạnh băng lợi hại, nàng biết đối phương là ai, tin tưởng đối phương hiển nhiên cũng nhận ra nàng.
” yêu nghiệt đáng chết, ngươi muốn thế nào?”
“đáng chết?” Ngọc Cơ lành lạnh nhìn chằm chằm Cửu Nguyệt, lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm ba phần, Cửu Nguyệt không thở được ho đỏ cả mặt.
“Biến thái đáng chết, hòn đá lần trước không phải lão tử cố ý, hơn nữa chẳng phải ngươi cũng không bị sao sao…. khụ khụ, nhẹ chút, đau.”
“Ngọc bội đâu?”
“Ngọc bội gì, tôi không biết………khụ khụ khụ….” Tử biến thái, nếu nàng nói ngọc bội ở đâu, nàng liền lập tức mất mạng.
Ngọc Cơ tà ác uy hiếp: “Nếu không nói, ta sẽ lấy hết y phục của ngươi, đem đến quan quán thanh lâu đối diện, da thịt non mềm mảnh mai như thế. tiểu tử môi hồng răng trắng, đám nam nhân đáng khinh khẳng định phi thường thích, bọn họ một tầng lại một tầng cởi quần áo……..”.
Vừa nói bàn tay cũng đưa lên bụng khoa tay múa chân, thuận thế kéo vạt áo Cửu Nguyệt xuống.
“Tử biến thái, ngươi, ngươi dừng tay, không được cởi quần áo lão tử! Nếu ngươi dám cởi quần áo lão tử thề sẽ không bỏ qua cho ngươi, thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi, … khụ khụ khụ……. hỗn đản, dừng tay!”.
Ngọc Cơ không để ý Cửu Nguyệt giãy dụa, đem áo lót trên người nàng xé xuống, Cửu Nguyệt sợ hãi liều mạng che chở y phục trước ngực, càng như vậy đôi tay tà ác của Ngọc Cơ càng dùng sức kéo.
“Ân? Đây là cái gì?”
Trong vạt áo rơi ra một thanh chủy thủ, được tạo hình khéo léo tinh tế.
Ngọc Cơ cầm lên suy nghĩ: “Huyền thiết Hoa Đào cốc tạo nên lưỡi dao sắc bén, nghe nói hai mươi sáu năm trước thần Phụng đế tạo ra hai thanh, một thanh đưa cho Thái tử phi là hoàng hậu quá cố, thanh còn lại đưa cho Tứ hoàng tử hiện nay, Tứ hoàng tử lúc này ở xa không thể xuất hiện ở đây, như vậy đây chính là nhi tử của hoàng hậu quá cố – Nhị hoàng tử Hạ Vũ Phong.”
“Tử biến thái, trả lại cho ta.” Đó là chủy thủ bên người Hạ Vũ Phong đưa nàng, cũng tượng trưng cho thân phận của hắn.
“Hạ Vũ Phong năm nay hai mươi lăm, không có khả năng là một mao đầu tiểu tử mười lăm mười sáu, vậy ngươi là tiểu sư đệ phó tướng theo hắn ngàn dặm trên chiến trường – Cửu Nguyệt.”
Cửu Nguyệt hung dữ nói: “Biết là tốt rồi, nếu ngươi dám làm ta bị thương, cẩn thận hắn suất lĩnh mười lăm vạn đại quân san bằng nơi ở của ngươi, chẳng quan tâm ngươi là tà giáo yêu đạo nơi nào.”
Ngọc Cơ nở nụ cười lạnh lùng nói: “Thật không? Vậy phải xem hắn có mệnh để trở về dẫn đại quân trả thù ta hay không đã.” Hắn không cần ra tay, vị chỉ huy mười lăm vạn đại quân kia cũng khó bảo toàn tính mệnh.
Yêu nghiệt này biết sư huynh gặp nguy hiểm?
Cửu Nguyệt: “Ngươi la gian tế Nam Tề? Ngươi là người Nam Tề phái tới!”
Ngọc Cơ cười mà không nói.
Cửu Nguyệt nhìn không ra, người này che giấu quá sâu, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Nữ nhân quyến rũ trước mắt, so với nữ nhân hắc y che mặt ở Lang Gia cốc càng thâm trầm đáng sợ hơn, nếu là người Nam Tề phái tới như trong lời nói, nàng có thể đoán ra mục đích của bọn họ, nếu không phải, vậy thực khó giải quyết.
“Ta phế võ công của ngươi, nên chọn gân tay hay chân đây?” Ngọc Cơ cười xấu xa nhìn nàng.
Nửa thân mình đặt trên người Cửu Nguyệt, cầm chủy thủ khoa tay múa chân trước mắt nàng, Cửu Nguyệt sợ đến mức oa oa gọi: “Tử biến thái mau bỏ ra, mặt lão tử so với mệnh còn quý hơn, ngươi tính toán nơi nào cũng được, không được đụng đến mặt lão tử!”
Ngọc Cơ thấy vậy càng không biết mệt mà hù dọa nàng, chủy thủ lạnh lẽo kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Nguyệt, lưỡi dao sắc bén mỏng như cánh ve khẽ đụng là đứt.
Ngọc Cơ cởi dây buộc tóc của Cửu Nguyệt, cắt một sợi tóc đen: “Không bằng cho ngươi quy y trước? Như vậy tiểu công tử người gặp người thích, nếu không có tóc, có thể càng thêm ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng hay không? haha hả a….”
ánh mắt hoảng hốt chống lại chủy thủ trước mắt, da đầu Cửu Nguyệt run lên, thầm hận không nên cứ như vậy mà rời khỏi quân doanh, hiện nay, bản thân rơi vào tay yêu nghiệt, sư huynh bên kia còn không biết thế nào.
Sớm biết vậy, sẽ không xúc động, nàng phải học ẩn nhẫn, ẩn nhẫn hồ ly tinh ghê tởm đáng giận đó!
Tùy rằng dưới tình thế cấp bách Hạ Vũ Phong tát nàng một cái, nhưng nàng tin tưởng hắn không cố ý.
Lại nói mười ngày trước.
Sát khí nặng nề trong Thương Lang sơn, trong màn đêm hắc ám, có một miếu thờ cũ nát âm u, bị gió lạnh trong đêm tối xoay vần lung lay sắp đổ.
Quạ đen hướng ánh trăng lạnh lẽo kêu khóc, lo lắng sợ hãi mà kêu gào, giống như nhìn thấy thứ gì đó khủng bố.
Một binh lình lạnh run rụt cổ rón rén từ trong miếu đổ nát đi ra, cẩn thận vòng qua cỏ dại chui bào bụi cây đi tiểu, quạ đêm không an phận lại kêu, nghe tới chỉ cảm thấy từng trận u ám, hắn liếc nhìn bốn phía.
Một đạo ánh sáng nhạt lóe lên, xẹt qua đôi mắt mông lung buồn ngủ, có thanh âm nữ nhân thì thào truyền đến, xa xa hát những bài ca dao quỷ dị, thỉnh thoảng ẩn hiện.
Hắn rùng mình một cái, thấp thỏm rút đao tùy thân ra, nằm xấp xuống bụi cỏ cẩn thận thăm dò, âm thanh càng ngày càng gần.
Chỉ có một nữ tử áo lam, ngồi ngay ngắn trong bụi cỏ nhẹ nhàng ca hát, một khúc ca dao xa xôi cổ xưa, nàng đưa lưng về phía binh lính, ánh sáng trước mặt nàng lóe lên, nhưng vẫn không thấy rõ dung mạo.
Tiếng ca chậm rãi đong đưa theo cánh tay bắt quyết, giống như Vu sư làm phép, chỉ có bóng dáng xinh đẹp trong đêm đen sâu thẳm như tà ma, nhất thời binh lính nổi da gà toàn thân, lên tiếng thăm dò: “Lý cô nương?”
Nữ tử quay đầu lại, quỷ dị cười, đôi mắt trong suốt trong đêm tối có vẻ diêm dúa lẳng lơ lại lạnh như băng, khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.
Binh lính lập tức cứng ngắc, run rẩy lui về phía sau, hoảng sợ mở to mắt nhìn.
Trên mặt đất có một tiểu binh, ba đầu rắn đen cuộn mình trên đó ( chả biết rắn 3 đầu hay 3 con rắn. mn thông cảm), tê tê khiêu vũ.
Hắn muốn la lớn để gọi những người ngủ say trong miếu, lại chỉ có thể hoảng sợ bóp cổ mắt trợn trắng nhìn, chỉ trong nháy mắt liền mất đi năng lực hành động, tốc độ thật nhanh, đúng là rắn độc, nháy mắt liền đóng băng huyết dịch trong thân thể con người.
Binh lính khi chết vẫn duy trì biểu tình hoảng sợ, nữ tử cười tà ác trong màn đêm hắc ám.