Hoa Tự Phiêu Linh Nước Tự Lưu

Chương 5: Tiểu đệ đệ Bạch Hổ



Editor: Hắc Nguyệt.

Sáng sớm hôm sau một tiếng kêu hoảng sợ vang lên, đánh thức tất cả mọi người trong miếu.

Hạ Vũ Phong gạt bụi cỏ ra, chỉ thấy binh lính toàn thân đen xì, vẻ mặt vẫn cứng ngắc như cũ mang theo vô vàn hoảng sợ.

“Điện hạ, hắn là binh lính phụ trách gác đêm đêm qua, có thể đêm khuya đi tiểu bị rắn độc cắn.”

Vài binh lính nâng thi thể đi ra, sau khi kiểm tra liền kết luận đây là một chuyện ngoài ý muốn.

Nhìn chằm chằm binh lính mở to cái miệng trừng lớn con mắt, Hạ Vũ Phong cau mày, cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra.

Chợt nhớ đến cái gì, trầm giọng hỏi: “Lý cô nương đâu?”

Một tiên lính quèn từ trong miếu chạy ra: “Bẩm điện hạ, không thấy Lý cô nương đâu.”

Ban đêm ngủ rất say, nửa đêm phát sinh cái gì cũng không ai phát hiện, nếu binh lính bị rắn cắn chết, thì sao lại có đủ loại biểu tình hoảng sợ như vậy?

Nhất định là còn gặp chuyện gì đó rất đáng sợ!!!

Nhớ đến cái gì, Hạ Vũ Phong không để ý vết thương trên người, ra lệnh đi tìm Lý cô nương.

Mọi người tản ra, ở bốn phía tìm tung tích Lý cô nương, một mình Hạ Vũ Phong tiến vào rừng cây sương khói lượn lờ, chợt nghe phía xa có thanh âm nước chảy.

Có người ẩn nấp đằng sau rừng cây.

Hạ Vũ Phong nắm chặt chuôi kiếm tung người nhảy, không ngờ, hiện ra trước mặt lại là một hình ảnh hương diễm .

Được rừng cây bao bọc, là một tiểu Ôn tuyền nghi ngút khói, một mỹ nhân trong sáng lung linh ẩn ẩn hiện hiện, vai trắng nõn da thịt như tuyết bóng mịn, tóc đen ướt sũng xõa sau lưng, rất là mê người.

Mỹ nhân cảm thấy phía sau có động tĩnh khác thường, xoay người lại nhìn, bõng sợ tới mức hoa dung thất sắc, “aaaaaaaa…………………”

“Lý cô nương?”.

Hạ Vũ Phong vẫn còn duy trì tư thế đẩy nhánh cây, nhất thời cuống quýt xoay người, ảo não tự trách: “Lý cô nương, xin lỗi, Phong không cố ý mạo phạm.” [HN: tưởng a này là na9? Xưng tên vs con khác là ko ưa rồi.]

“Vừa mới nghe thấy nơi đây có động tĩnh, cứ tưởng quân địch đã mò đến đây, không nghĩ tới lại là cô nương, sáng sớm không thấy, sợ cô nương có gì bất trắc, lo lắng nên mới lỗ mãng mạo phạm.”

Mỹ nhân sợ hãi dấu thân mình dưới nước, “là Yến nhi không đúng, thấy điện hạ cùng mọi người vẫn ngủ say, biết thuốc trị thương của điện hạ không còn nhiều, một hồi còn phải lên đường về doanh, nên đến đây tìm thuốc, không ngờ nơi này còn có Ôn tuyền trời ban, cho nên….Yến nhi lại gây thêm phiền toái cho điện hạ.”

Thoáng thấy trên bờ có một gùi thảo dược, đáy mắt Hạ Vũ Phong ôn hòa đi rất nhiều, một tia nghi ngờ đối với Lý Yến Nhi toàn bộ tiêu tán.

Lúc hắn trọng thương trong tuyệt cảnh nàng đã cứu hắn một mạng, hiều ngày nay vẫn vì hắn mà tìm dược chữa thương, một nữ tử nhìn nhu nhược mà kiên cường như vậy, hắn không nên hoài nghi nàng.

Gặp mai phục trên Thương Lang sơn, trong rừng lại bị mãnh thú công kích, liều chết mở một đường máu, ba trăm tướng sĩ chỉ còn mười người, bản thân lại trọng thương, quân địch vây kích xung quanh, lâm vào tuyệt cảnh lại may mắn gặp được Lý Yến Nhi.

Nàng là thiên kim của chủ thành Thương Thành, trước lúc Thương Thành bị Nam Tề tấn công đã bí mật hộ tống nàng chạy thoát, sau khi Thương Thành rơi vào tay giặc, bốn vạn dân chúng cùng sáu ngàn tướng sĩ đều bị giết hại không còn một ai, nàng vẫn bí mật ẩn mình trong ngôi miếu đổ nát.

Lúc lần đầu tiên thấy nàng, nàng rưng rưng mang theo thù hận quỳ gối trước mặt: “Điện hạ, rốt cuộc thần nữ cũng đợi được ngài, thần nữ muố nhìn cảnh đại quân đoạt lại Thương Thành, vì phụ thân cùng chúng tướng sĩ và bách tính Thương thành báo thù rửa hận.”

Thân thể mềm mại nhu nhược, ánh mắt kiên định, khuôn mặt bi thương cứng cỏi khiến hắn xúc động, quyết định lưu nàng lại.

Hắn đưa lưng về phía nàng, không nhìn thấy trong mắt nàng chỉ toàn giả dối.

Tiếng nước ba động vang lên, hắn biết nàng muốn lên bờ.

“Ai nha….” Vừa nghe tiếng kêu sợ hãi của nàng, thân hình Hạ Vũ Phong chớp lên, rất nhanh tiếp được thân thể mềm mại sắp ngã xuống.

Mỹ nhân trần như nhộng, hương thơm mê người thoảng qua chóp mũi, da thịt hồng hào mịn màng, đôi môi phấn nộn, lông mày như lá liễu, bàn tay chạm đến hương diễm mềm mại non nớt cám dỗ.

Tay ngọc của mỹ nhân vòng qua bả vai rắn chắc, đôi môi chủ động in lên môi mỏng lạnh băng, Hạ Vũ Phong mơ màng không kìm được mà hôn lên.

Con ngươi Lý Yến Nhi lóe sáng, nhìn Hạ Vũ Phong nhắm mắt yêu thương hôn, một tia lạnh băng xẹt qua đáy mắt, quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Con rắn màu đen di chuyển lên mu bàn tay trắng nõn, há mồm chậm rãi hướng lên sau gáy Hạ Vũ Phong.

Ngay lúc muốn cắn xuống, thân thể mềm mại đang dựa trong ngực bị đẩy ra, cánh tay trắng nọ cũng ly khai, con rắn nhỏ lập tức rơi xuống nước.

Hắn kéo áo choàng trên người bọc lại Lý Yến Nhi, xấu hổ ảo não nói: “Thật xin lỗi, đã mạo phạm cô nương.”

Lý Yến Nhi ủy khuất cúi đầu, gắt gao túm áo choàng đem chính mình vây kín, dáng vẻ bi thương, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn một chút màu đen đang di động trong nước, hướng tới vạt áo màu tím của hắn.

Hạ Vũ Phong nói: “chuyện hôm nay là lỗi của Phong, hại đến danh tiết của cô nương, ta ở bên ngoài chờ cô.”

Không chút do dự xoay người lên bờ, kéo nhánh cây ra, dừng chút nói: “ta sẽ phụ trách”.

Con rắn nhỏ vừa chạm đến vạt áo lại thất bại, chỉ có thể quay đầu quấn vào bắp chân ngâm trong nước, lúc Lý Yến Nhi đem con rắn nhỏ cầm trên tay, trong mắt lạnh lùng trà đầy ác độc, “Trốn được mùng một nhưng không tránh khỏi mười lăm, ta xem ngươi phụ trách như thế nào! Hahaha…”

Co rắn nhỏ trong bàn tay le lưỡi, năm ngón tay dùng sức nắm chặt, vài giọt chất lòng màu đỏ chìm trong nước.

iNếu là bình thường, tâm tư kín đáo như Hạ Vũ Phong sao lại không ngửi thấy mùi hương bất thường, chẳng qua là trong lòng rối loạn, không ngửi được nguy hiểm đến gần.

Tia sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt tuấn tú, Hạ Vũ Phong ngẩng đầu, ah1 sáng chói mắt trải khắp mặt đất, chiếu qua cành lá, làm hắn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ.

Đã mười ngày, hắn nên về doanh trại, nếu không, xú nha đầu khiến người ta không bớt lo kia lại nóng nảy không chừng lại dẫn người tiến vào doanh trại của địch. Lỗ mãng xúc động lại không an phận, chưa bao giờ làm hắn bớt lo, cả ngày chỉ biết gây rắc rối, càng đáng giận chính là luôn bỏ lại cho hắn cục diện rối rắm, Hạ Vũ Phong lắc đầu cười khổ.

Vừa nghĩ tới Cửu Nguyệt, hắn không khỏi lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Chính là hướng này, qua rừng cây này liền có thể ra ngoài.”

Hạ Vũ Phong cảm kích nói: “Đa tạ Lý cô nương, nếu không có cô nương giúp đỡ, chúng ta còn bị vây khốn trong Thương Lang sơn đây, ra khỏi rừng rậm này chúng ta liền thoát khỏi vòng vây của địch nhân.”

Lý Yến Nhi cúi đầu, thẹn thùng nói: “Điện hạ đừng khách khí, gọi ta là Yến nhi là được.”

Một đường vô hiểm, vì vậy thoát khỏi truy kích của kẻ địch, đoàn người Hạ Vũ Phong vui mừng không thôi, tất cả đều nói Lý Yến Nhi là cứu tinh của bọn họ, đối với cô nương xinh đẹp thiên lương này thập phần yêu thích.

Đi được nửa ngày, xung quanh vẫn yên tĩnh tốt đẹp, tính cảnh giác cao khiến Hạ Vũ Phong ý thức được có nguy cơ, phất tay ngăn mọi người lại, vòng quanh một chút, phát hiện bốn phía đều che dấu nguy hiểm.

Tướng sĩ thấy vậy, lập tức phòng bị đứng lên, “Nguyên soái, nơi này có nguy hiểm?”

“Ngoài mặt càng yên tĩnh, che dấu nguy hiểm càng sâu, một đường tới đây, không nghe tiếng côn trùng chim chóc, chắc chắn không phải chuyện tốt, mọi người cẩn thận.”

Lời nhắc nhở vừa nói ra, chốc lát sau liền nghe ồn ào bốn phía, còn có tiếng rắn phun lưỡi, mọi người nghe mà rợn cả tóc gáy, nhanh chóng áp sát vào nhau nâng cao phòng bị.

“Linh linh linh….” Tiếng chuông bạc quỷ dị nhấc lên một hồi gió lạnh, cành lá va vào nhau sào sạt, trong khoảnh khắc bầy xà xuất động, từ dưới đám là chui lên, từ trên nhánh cây trượt xuống, mọi người kinh hoảng rét lạnh.

“Ha hả… không hổ là trò giỏi của Thiên Cơ lão nhân, tính cảnh giác thật cao.”

Hắc y nữ tử che mặt từ trên cao hạ xuống, giống như con dơi treo trên nhánh cây, đôi mắt sắc bén xem xét phía dưới.

Người tới trong tay cầm chuông bạc, nói vậy tiếng động quỷ dị ban nãy là nàng làm ra.

Đôi mắt Hạ Vũ Phong như kiếm quang, con ngươi lạnh băng suy đoán người mới đến, biết được người tới không có ý tốt, “Ngươi là ai?”.

“Là người lấy mạng của ngươi!”

Nữ nhân che mặt lay động chiếc chuông, bầy rắn mừng rỡ, há miệng nhe nanh phun nọc phóng lại, mới giết được vài con, các tướng sĩ đều gặp độc thủ, mặt đen cứng ngắc rồi ngã xuống.

Mắt thấy sắp ra khỏi cánh rừng, không nghĩ còn gặp phục kích!

Bi thương nhất không phải toàn quân bị diệt, mà là tuyệt cảnh trong hy vọng, mà đây ánh sáng trong thời khác mấu chốt lại biến thành tuyệt vọng.

Đối với độc xà hung ác, dù các tướng sĩ lực bất tòng tâm không thể nào ra tay, nhưng bọn họ nguyện ý vì chủ soái mà chết, dùng thân thể che chắn trước mặt Hạ Vũ Phong, hy vọng hắn có cơ hội chạy thoát.

Lý Yến Nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, sống chết ôm lấy cánh tay rắn chắc, Hạ Vũ Phong không thể thi triển quyền cước, nhưng lại không thể đem người đẩy ra.

Các tướng sĩ đồng loạt ngã xuống, chỉ còn hai người bọn hắn bị bầy rắn vây công.

Lúc Cửu Nguyệt cưỡi bạch hổ gấp rút chạy tới, chỉ thấy đàn rắn phấn khởi vây lấy Hạ Vũ Phong, hết sức nguy khốn, không chút nghĩ ngợi liền giậm chân nhảy lên, cơn gió cuốn đám lá rụng, vạn lá bay lên không, hóa thành mũi tên sắc nhọn, đám xà bay lên giữa không trung bị bắn thành đám máu thịt giãy dụa vặn vẹo.

Hạ Vũ Phong kinh hãi một lúc lâu, cho đến khi một tiểu tử thúi hoắc nhào vào lòng mình mới tỉnh lại, “ A Cửu?”.

Cửu Nguyệt khóc đến hoa rơi nước chảy, đem khuôn mặt bẩn thỉu ướt sũng cọ vào trong ngực Hạ Vũ Phong, mãi cho đến lúc sạch sẽ mới thôi.

Sư huynh, ta mơ thấy ngươi bị chém chết, còn bị người ta treo ngược lên cổng thành thị chúng.”

“Ngươi không thể mơ tốt một chút hay sao? Nếu không buông tay sư huynh ngươi thật sự sẽ bị thúi mà chết, ngươi rơi vào hố phân hay rơi vào hầm mộ, sao thối như vậy?”

Hạ Vũ Phong ghét bỏ mở miệng, nhưng bàn tay to không tự chủ được mà sờ sờ cái đầu nhỏ.

Mấy ngày không thấy, muố bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu, có thể thấy sau khi chiến sự bất lợi, nàng cũng trôi qua không tốt.

Nữ nhân che mặt phấn khởi, bày ra kiếm quang chói mắt: “hảo một đôi sư huynh đệ tình thâm nghĩa nặng, cùng chậm rãi lên đường đến hoàng tuyền đi thôi!!!”.

“Tiểu Bạch” Cửu Nguyệt ra lệnh, Bạch Hổ gào thét đánh về phía người bít mặt.

“Không biết xấu hổ, dám ở trước mặt lão tử mà kiêu ngạo ương ngạnh, cắn chết ngươi! Tiểu Bạch, xé khăn che mặt của nàng, tháo móng vuốt của nàng.”

Bạch Hổ vung móng vuốt mang theo tiếng gió vù vù, đem người bit mặt liên tiếp né trái phải lùi về sau, đám rắn nhào tới bị một móng vuốt đánh bay.

Người bịt mặt không lại gần Bạch Hổ được nửa bước, ngược lại khiến một thân bụi bặm, tức giận phất tay áo mà đi.

Cửu Nguyệt vung tay ồn ào đuổi theo phía sau, giương nanh múa vuốt: “đồ không biết xấu hổ, đừng để lão tử gặp lại ngươi!” bằng không liền chụp chết ngươi.

Hạ Vũ Phong lúng túng che trán, sư muội hung hãn thô lỗ như vậy, hẳn là do mình nuông chiều mà ra.

Từ nhỏ Cửu Nguyệt sống trên núi Phượng Minh, ngăn cách với đời, vì Hạ Vũ Phong mà nữ phẫn nam trang xâm nhập vào doanh trại, ba năm qua, làm Đại lão gia giữa đám thô lỗ hỗn tạp, học được thói quen xấu xa, từ tiểu nha đầu tinh khiết không hiểu thế sự, trở thành tiểu tử thúi thô lỗ hung hãn.

“Khụ khụ, tiểu Cửu Nguyệt, bổn điện hạ nhớ rõ từng hạ nghiêm lệnh, không cho ngươi ra khỏi đại doanh, cãi lời liền bị ném trở về núi Phượng Minh.”

Câu nói lành lạnh phát ra từ sau lưng, Cửu Nguyệt chỉ cảm thấy sau ót có từng trận gió lạnh thổi qua, lạnh quá!

“Sư huynh….” Cửu Nguyệt thay đổi bộ dánh bi thương, ôm cánh tay Hạ Vũ Phong nghẹn ngào khóc.

“Ta mơ thấy ngươi toàn thân đẫm máu, gọi thế nào cũng không nghe, ta sợ sẽ không được thya61 ngươi nữa, cho nên…ô ô…”.

Mặc dù biết là giả khóc, lời nói cũng nửa thật nửa giả, nhưng sắc mặt Hạ Vũ Phong đã dịu lại.

Nếu không phải lo lắng cho mình tiểu nha đầu sao phải lấy thân mạo hiểm? chỉ biết cho dù hạ tử lệnh cũng không giữ được, dù có mười vạn đại quân ngăn cản, nàng cũng trăm phương nghìn kế trốn ra.

Bạch Hổ một bộ dương dương tự đắc cọ cọ trên lưng áo Cửu Nguyệt, nhe nanh trợn mắt tranh công, Hạ Vũ Phong kinh hãi phi thân cách xa ba trượng.

Cửu Nguyệt cười ha hả nói: “Sư huyn, đây là đệ đệ ta, gọi là tiểu Bạch.”

Bạch Hổ trước mặt Cửu Nguyệt có vẻ thuận theo, Hạ Vũ Phong mới buông lỏng, đánh giá một người một hổ quái dị trước mặt: “Khi nào thì ngươi lại có thân thích cùng động vật? sao ta lại không biết?”.

Hắn biết sư muội mình tinh quái, lại không nghĩ rằng nhận thức một lão hổ làm huynh đệ.

Lý Yến Nhi ở bên cạnh run rẩy tựa như bị dọa sợ không nhẹ, nàng đáng thương nhìn Hạ Vũ Phong nhưng hắn lại không chú ý, bởi vì Cửu Nguyệt xuất hiện đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt hắn.

Nhìn thấy ánh mắt kia giấu diếm cưng chiều cùng sủng nịnh, Lý Yến Nhi đột nhiên hoa lê đái vũ nhào vào lòng ngực dày rộng, ủy khuất khóc nức nở.

Bị người ôm thật chặt, lúc này Hạ Vũ Phong mới giật mình nhớ tới cô nương bị dọa đến hỏng, một bên nhẹ giọng một bên xấu hổ nhìn Cửu Nguyệt.

Cửu Nguyệt nắm tay, các đốt ngón tay vang lên răng rắc, tái mặt, muố xông lên đẩy người ra nhưng bị Hạ Vũ Phong ngăn lại: “Nàng bị kinh sợ không nhỏ, lại bị thương.”

Trên y phục màu lam dính một vết máu, giống như vừa rồi nguy cấp nên bị nhánh cây đâm trọng thương.

Cửu Nguyệt cắn răng, tiểu thư cưng chiều sao lại chạy đến đây, ở rừng núi hoang vu không phải xà nữ thì cũng là hồ ly tinh.

Sư huynh của nàng mà cũng dám sờ soạng, tức chết nàng!

Cửu Nguyệt tức đỏ mặt, trên đường đi không nói lời nào, vẫn trừng mắt nhìn Hạ Vũ Phong cùng nữ nhân trên lưng hắn.

Bởi vì hồ ly tinh sợ hãi nên đuổi Bạch Hổ của nàng đi?

Bởi vì hồ ly tinh bị thương ở chân nên nhất định phải tự mình cõng?

Thở phì phò trở lại quân doanh, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị người cáo tội, tiếp theo lại bị trói mang đi.

Quân sư văn ngôn ra hiệu, một tiểu tướng nói năng có khí phách trần thuật những tội Cửu Nguyệt phạm phải.

“Quỳ xuống!”

Hạ Vũ Phong lớn tiếng nghiêm nghị quát, Cửu Nguyệt quỳ, đem úy khuất cùng bi thương chôn vùi trong cái cúi đầu, nghe Hạ Vũ Phong đang rít gào.

“Vi phạm quân lệnh, xử thế nào?” chủ tướng hai bên Đại tướng vội vàng khuyên nhủ, “Điện hạ, xin bớt giận.”

“Tiểu tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, lo lắng an nguy của điện hạ nên mới lỗ mãng hành sự, thỉnh điện hạ đừng trách.”

“Tất cả điều lui ra, không được vì nàng cầu tình!” Hạ Vũ Phong vỗ bàn án, đem bàn trà chấn vỡ, nước trà văng lên quân thư trên bàn.

“Tuổi trẻ khí thịnh? Còn trẻ là có thể vi phạm quân lệnh của bản điện hạ? Khí thịnh là có thể hỗn láo? Không nghe khuyên bảo một mình dẫn người ra ngoài, ba mươi thân binh toàn bộ chôn thân ở Lang Gia cốc, liền vì một cái tuổi trẻ khí thịnh lỗ mãng sao?”.

“Nhiều lần không nghe khuyên bảo tùy tiện làm việc, nếu lần này ta lại nuông chiều thì sao có thể lập quân uy!”

Mọi người lui về sau từng bước, Hạ Vũ Phong bình thường đều che chở Cửu Nguyệt, dù nàng làm nhiều chuyện hoang đường ác bá đều quát lớn vào câu rồi bỏ qua, lúc này có thể thấy được là đang làm thật.

“Vi phạm quân lệnh, chém!”

Lời nói có uy nghiêm khí phách, không ít tướng sĩ lập tưc quỳ xuống cầu tình, nói Cửu Nguyệt như thế nào thông minh cơ trí dụ địch vào vòng vây, thần cơ diệu toàn đánh bất ngờ sau lưng, đem Nam Tề đánh cho hoa rơi nước chảy, sự tích huy hoàng, tất cả đều một lần ca tụng công đức.

Cửu Nguyệt im lặng ngẩng đầu, trầm giọng nói: “mạt tướng tội đáng muô chết, quốc không thể không lập, quân lệnh không thể không thi hành, thỉnh điện hạ trách phạt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.