"Em đợi tôi xuống bế em lên nữa sao?" Gằn lên từng chữ.
Cô gái bên cạnh biết là ai liền thúc nhẹ vào tay cô:
"Gọi cô đó nhanh lên."
Bây giờ cô mới hiểu ra, liền bước lên trước cúi hơi gằm mặt xuống.
Thấy cô đã ra Kiyoshi liền hạ giọng:
"Ngẩng mặt lên ngồi xuống."
Mấy tướng thần nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn cô, chỉ thiếu bước nữa là nhìn thấy mặt của cô như thế nào nữa thôi.
Cô từ từ ngẩng lên trước con mắt kinh ngạc của mấy tướng thần.
Satushi vẫn vậy, chống cằm rồi rũ mi xuống. lấy nĩa chọt chọt thức ăn.
Roma đột nhiên lên tiếng:
"Là cô gái lần trước đã đụng thần đây mà."
Kumasa vuốt cằm:
"Thật giống."
Jumi vội lên tiếng phản bác:
"Giống cái đầu cậu, cô gái này nhìn xinh hơn nhiều nhé." Rồi cốc vào đầu Kumasa.
Kumasa:
"A đau."
Roma trầm ngâm chêm vô:
"Có nét hao hao giống thôi với lại khác kiểu tóc và màu mắt nữa nha."
Jumi:
"Nhưng nếu cô gái này mà được hóa trang lại, sẽ qua mắt được vô số người thôi."
Kumasa:
"Phải ha với tài hoa thiên bẩm của cậu nữa thì khỏi chê vào đâu luôn, giống như hai giọt nước là cái chắc."
Jumi:
"Còn phải nói, haha."
"... v. v..."
2 vị vua mặc cho họ bàn luận đã ăn trước.
Trong lúc ăn, cô lại cúi gầm mặt xuống, gắp rất ít. Thấy vậy Jumi nhanh tay gắp vào bát cô rất nhiều đồ ăn.
"Em ăn đi không sao đâu, đừng có ngại." Tươi cười nhìn cô.
Cả buổi cô không có nói gì cũng chỉ cắm cúi ăn.
…
Lúc này mọi người đều đã rời khỏi nhà ăn hết. Cô đang định dọn dẹp thì Kiyoshi bước vào, mọi người thấy liền cúi đầu chào:
"Không cần làm đi theo ta."
Cô lại quay về căn phòng này, cũng biết lý do tại sao mình lại được ở nơi này. Chẳng qua cô cũng chỉ là người thay thế không danh không phận thôi, làm sao có thể so sánh được với tiểu thư quyền quý kia. Nhưng dù sao ở đây vẫn tốt hơn nơi kia rất nhiều. Cô sẽ cố gắng tận hưởng tháng ngày bên ô cửa sổ bình yên này.
Khung cảnh không có vẻ gì là thay đổi, cô với tay ra ngoài để được chạm vào những bông tuyết.
Kiyoshi đi vào định lấy áo khoác thấy cô có vẻ buồn chán:
"Nếu em thích tuyết vậy có thể ra ngoài."
Âm thanh vừa lọt vào tai cô, khiến cô giật mình, lúc cô quay đầu lại nhìn thì không thấy ai nữa. Nếu đã được tự do đi lại thì sao phải như một con chim nhốt lồng. Nghĩ thế cô liền bước ra ngoài.
Cô đi ra dãy hành lang được một lúc, khi rẽ phải thì gặp ngay Cyvi, cô định quay lại vì không muốn đụng chạm mà sinh chuyện không hay. Nhưng cô ta thấy cô nào có tha:
"Đứng lại."
Cô vẫn cứ thế bước về phía trước xem Cyvi như người vô hình, mắt không thấy, tai không nghe. Thấy vậy cô ta liền chạy lại cầm lấy vai cô hất mạnh về phía sau, vì lực quá mạnh khiến cô không kịp trở tay mà bật ngửa ra sau té nhào xuống đất đau điếng. Vốn là không có muốn gây sự mà Cyvi vẫn cứ cố. Nên cô nhẹ nhàng đứng dậy quay người lại tát cho Cyvi một cái mạnh làm cô ta không kịp phản ứng, lăn đùng ra đất má đỏ ửng lên khóe môi chảy máu.
"Tôi vốn không có thích gây sự... là cô muốn thôi."
"Cô cứ thử làm tôi bị thương xem”. Hơi dừng, “ Xem Vua đệ nhất có tha cho cô không?" Buông một câu đe dọa.
Cyvi khuôn mặt căm phẫn nhìn cô:
"À hoá ra mày trở mặt với tao chẳng qua là được Vua đệ nhất bảo vệ, nhưng không sao cứ đợi mày bị bỏ rơi xem tao sẽ làm gì mày.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi định giật tay ra khỏi tay cô nhưng cô cầm chắc quá:
"Mày buông tay tao ra."
Cô không những không buông, mà còn dùng lực mạnh thêm vào cổ tay cô ta.
Cyvi tức quá hóa giận, giậm chân bịch bịch, rời đi. Trên tay cô ta hiện rõ từng đường nét, vết thâm in hình năm ngón tay của cô.
Cô cũng chả quan tâm đến lời của Cyvi, mặc kệ lúc này cô chỉ muốn ra ngoài kia chơi thôi. Không hiểu vì sao ngoài trời rất lạnh nhưng cô lại vô cùng thích cái cảm giác này. Cứ vậy cảm thụ hết phần không gian đầy tĩnh mịch kia.