Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 13: Ngụy trang ký



Rốt cuộc Mộc Cận bận bịu việc này việc kia đến tận mười giờ tối.

Cô ra về hơi muộn, vừa đi vừa gọi điện cho Cố Tuấn Nghiêu, chẳng ngờ còn chưa có người bắt máy, điện thoại của cô đã bị ai đó giật lấy, một giọng nói từ sau lưng truyền đến: “Mộc Cận, em đang làm gì?”

Cô ngẩn ra, cười khổ sở: “Đó là do tự ông chủ anh đánh…”

Khóe miệng Bạc Tam hơi nhếch lên, liếc mắt nhìn Mộc Cận, tay liền gạt nắp trượt trên điện thoại của cô, màn hình hiện ra nhật ký cuộc gọi, số đầu tiên không ai khác: Cố Tuấn Nghiêu.

Anh giơ điện thoại ra trước mắt cô, cười có phần lạnh: “Đây là cái gì?”

Mộc Cận há hốc miệng, vội vàng đổi giọng: “Đó là tôi gọi điện cho tiểu trúc mã, hỏi xem anh ta đã ăn cơm chưa, ăn rồi thì tranh thủ đi tìm chỗ ngủ tránh khỏi cứ bám lấy tôi phiền phức.”

Lệ rơi, trời đất bao la, ông chủ là to nhất, Cố Tuấn Nghiêu, xin lỗi anh…

Bạc Tam nghe xong khẽ cười một tiếng, giống như cười mà lại giống như không, trên dưới xem xét cô một hồi rồi vung tay đi ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, đưa em đi ăn cơm.”

Mộc Cận ngơ ngác: “Sếp…”

“Sao?” Bạc Tam quay đầu, lông mày nhíu lại.

“Đây là đại sảnh công ty…” Nhắc nhở.

“Thế thì sao?” Bạc Tam nhíu mày hỏi, rõ ràng vẫn chưa hiểu được tình huống.

“Tôi… tại sao lại cùng anh… đi ăn cơm?” Mộc Cận cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở.

“À.” Bạc Tam rốt cuộc hiểu rõ, “Anh đi lấy xe, em cứ chờ bên trong hành lang, bên ngoài không an toàn.”

Mộc Cận phát điên, cuối cùng phải nhẫn nhịn nói: “Nhỡ may bị các đồng nghiệp nhìn thấy tôi ngồi trên xe anh sẽ không hay, hay là anh cứ đi ăn một mình, tôi bắt xe về nhà được rồi.”

“Hả?” Bạc Tam nhăn trán dò xét Mộc Cận, “Về nhà? Không được.”

Nói xong, anh bước tới nắm chặt cổ tay Mộc Cận, kéo cô ra khỏi cửa lớn công ty.

Vừa ra ngoài, Mộc Cận đã nghĩ tìm một cái bao tải mà chui vào, tốt nhất vẫn là loại màu đen cỡ lớn – các đồng nghiệp vừa rồi cùng nhau tăng ca, bây giờ hãy còn tụ tập ngoài cổng chưa đi, đang bàn xem bắt xe thế nào tương đối an toàn mà lại kinh tế hợp lí, kết quả giương mắt chỉ thấy Bạc Tam kéo tay Mộc Cận đi tới, trong lúc nhất thời tất cả mọi người có chút sững sờ.

Mộc Cận vội vàng giãy giụa khỏi tay Bạc Tam, miễn cưỡng cười cười: “Mọi người vẫn còn chưa đi sao.”

Tiểu Ảnh nhìn mặt Mộc Cận, lại liếc sang nhìn mặt Bạc Tam, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lựa chọn im lặng trước vẻ mặt lạnh lùng của anh.

Ngược lại Mạnh Hoa tươi cười hỏi: “Giám đốc Bạc cũng tan tầm muộn như vậy à?”

Bạc Tam nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, bộ dạng rất tự nhiên cùng các đồng nghiệp chào hỏi: “Mọi người vất vả rồi.”

Mọi người nhao nhao tỏ vẻ “khổ quá khổ quá, bằng lòng như cục gạch suốt đời cống hiến cho tòa cao ốc Thực Huy”, đồng thời nhao nhao bắt xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường phát hiện án.

Cuối cùng trước khi Tiểu Ảnh đi cũng không quên sáp đến nhéo nhéo tay Mộc Cận, thì thầm vào tai cô: “Cậu, đây là cổ phiếu tiềm lực, nhất thiết phải nắm chắc lấy.” Sau đó không đợi Mộc Cận giải thích liền vui sướng nhảy lên một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.

Mộc Cận nhìn theo Tiểu Ảnh đã đi khuất, có chút ai oán nhìn Bạc Tam: “Thế là xong…”

Bạc Tam ngược lại chẳng hề sao cả, kiên nhẫn vươn tay tới dắt Mộc Cận: “Như thế nào là xong, đi nhanh lên, tăng cả ca đêm, đói lắm rồi.”

Một bữa cơm Mộc Cận ăn chẳng yên lòng, không biết ngày mai làm thế nào đối mặt với các vị bát quát tiên phong trong văn phòng. Bạc Tam thấy cô tâm để đi đâu thì có chút mất hứng, thanh âm gọi tên cô cũng dằn xuống không rõ ràng: “Mộc Cận!”

“Hả?” Mộc Cận chậm chạp phản ứng, “Sao thế?”

“Muốn em chuyên chú vào!” Đôi mắt Bạc Tam chăm chú nhìn cô, dưới ánh đèn giống như hai ánh sao, sáng chói mắt: “Anh nói em nghe, lúc ở bên cạnh anh không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác!”

Mộc Cận nghe xong, lập tức liền sặc ho khan.

Ho một lúc, thấy người gây họa cũng không chủ động đến giúp cô đấm bóp, Mộc Cận tự động khỏi hẳn, mắt hai hàng lệ đối diện với Bạc Tam: “Giám đốc à, lúc ăn cơm anh đừng có như sấm đánh bất chợt thế có được không?”

Ngón tay thon dài của Bạc Tam cầm chiếc thìa sứ đảo qua lại chén súp, lạnh nhạt ung dung nói: “Không phải em đang nghĩ đến cái tên tiểu trúc mã mới gặp hồi chiều mà định đêm nay đến nhà em ở đấy sao?”

Mộc Cận gầm gừ: “Giám đốc anh định nghĩa dài dòng quá.”

Khóe miệng Bạc Tam thoáng co giật, ho nhẹ một tiếng, phát biểu một câu có tính tổng kết: “Xét thấy cô nam quả nữ sống chung một phòng, dễ dàng củi khô lửa bốc gây tai nạn chết người, căn cứ theo nguyên tắc của công ty chúng ta, bảo vệ nhân viên như bảo vệ người nhà, theo anh, đêm nay cần phải tìm cho em một nơi an toàn để ở.”

Mộc Cận lại sặc.

Lần này cô đang húp một thìa canh, nghe anh vừa nói, một ngụm canh liền kẹt phía trên yết hầu, sặc hàng thật giá thật, nước mắt nước mũi đồng loạt rơi, vô cùng bi thương: “Giám đốc, với tư cách là người nhà, tôi lần thứ nhất yêu cầu anh ăn cơm đừng có nổi sấm, làm sao anh lại trực tiếp bỏ qua hả?”

Bạc Tam nghe xong, đột nhiên nhếch miệng cười, gật gật đầu, duỗi tay qua xoa đầu Mộc Cận: “Ừ, thay đổi thân phận vô cùng tốt.”

Mộc Cận khốn cùng, thầm nghĩ không biết vừa rồi ai nói bảo vệ nhân viên giống như bảo vệ người nhà…

Bạc Tam rõ ràng không có ý định cho Mộc Cận cơ hội phản bác, thò tay một lần nữa giúp cô múc canh, đuôi lông mày phảng phất có điểm vui vẻ: “Mau ăn mau ăn, ăn xong rồi còn về nhà.”

Nhìn anh tươi cười rạng rỡ như tắm gió xuân, Mộc Cận không khỏi ngây ngốc. Buổi chiều trong phòng làm việc nhìn thấy Bạc Tam, rõ ràng là lạnh lùng mà xa cách, có vẻ không muốn nói chuyện với ai; nhưng Bạc Tam lúc này lại như một anh chàng nhà bên, cười rộ lên như ánh mặt trời, tự tại hạnh phúc. Dường như anh có vô số mặt nạ, dịu dàng, lạnh lùng, hăng hái, độc đoán… Muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không biết đâu mới thật sự là chính anh.

Mộc Cận nghĩ đi nghĩ lại đến thất thần. Đến tận khi Bạc Tam cốc đầu cô, hơi tức giận nhíu mày hỏi: “Mộc Cận, em lại nghĩ cái gì!”

Cô lúc này mới kịp phản ứng, thè lưỡi với Bạc Tam: “Tôi nghĩ sổ tay thực tập tối nay phải viết như thế nào!”

Bạc Tam sắc mặt hơi ngớ ra, để đũa xuống, ngang nhiên vươn người qua thành ghế, rất hào hứng hỏi cô: “Viết như thế nào?”

“Một ngày tăng ca.” Mộc Cận duỗi một ngón tay, “Buổi tối cùng một soái ca dùng bữa. Càng vui mừng hơn chính là, bữa tối tôi còn không cần trả tiền.”

Bạc Tam ha ha cười: “Thật mất mặt, mất công anh còn tưởng em là thanh niên tốt từng ngày tiến lên, không nghĩ tới tư tưởng giác ngộ một chút cũng không theo kịp hàng ngũ cách mạng.”

Mộc Cận trừng mắt: “Với tư cách là giai cấp tư sản lại dám khinh thường quần chúng lao động… Giác ngộ cũng quá kém cỏi! Để ngày mai tôi đặc biệt cho anh vào khóa giáo dục tư tưởng mới được, làm thế nào để đứng đắn đối mặt với quảng đại nhân dân quần chúng lao động.”

Bạc Tam liếc xéo: “Anh không khinh thường quần chúng lao động, anh chỉ kỳ thị em.”

Mộc Cận cau mày nuốt nước miếng: “Anh tại sao kỳ thị tôi? Tôi gặp gỡ người lạ hay kết hôn phi pháp rồi hả? Tôi kết bạn bừa bãi hay vẫn là cos thánh mẫu hả? Nói nói nói nói nói!”

Bạc Tam một tay chống cằm, giọng mũi “Ừm” một tiếng: “Anh kỳ thị em hoa tươi bày trước mặt không muốn, lại đi nhớ thương cái tên cỏ đuôi chó kia.”

“Ai ai ai nhớ thương cỏ đuôi chó?” Mộc Cận gầm gừ, “Hơn nữa, anh mà xem là hoa tươi tốt gì? Tốt thì cũng chỉ trên bầu trời đầy sao, ném ra một đóa người ta cũng không biết đó là hoa, chẳng ai nói gì, ơ cỏ này phân nhánh như thế nào hả?”

Bạc Tam lành lạnh cười: “Mộc Cận em lừa ai, khỏi cần cho rằng anh không nhận ra, em đối với tên tiểu trúc mã kia, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ!”

Sếp quả nhiên vẫn là sếp, nói liên tục mà lực sát thương vẫn lớn như vậy. Mộc Cận vỗ về tinh thần bị hao tổn, không phải quân ta không đủ mạnh, thật sự do hỏa lực của địch quá mạnh, phòng ngự mất hiệu lực.

Sau khi ăn uống no nê, Bạc Tam lại thật sự kéo Mộc Cận lên xe.

Mộc Cận ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cau mày hỏi: “Đi đâu?”

Bạc Tam nheo mắt nhìn cô, đuôi mày khẽ động, đột nhiên phì cười: “Dù sao cũng không thể đưa em vào miệng hổ, em đêm nay theo anh đi.”

Mộc Cận xuýt xoa, chẳng lẽ xác định vừa ra khỏi miệng hổ lại vào hang sói sao… Hơn nữa, Cố Tuấn Nghiêu so với sếp cô mà nói, có vẻ như tiểu trúc mã vẫn là đáng tin cậy hơn một chút mới đúng chứ…

Bạc Tam thấy nét mặt Mộc Cận biến đổi liên tục thì sắc mặt trầm xuống: “Không phải em thực ra càng muốn chủ động một chút tự đưa vào miệng hổ chứ tiểu Mộc Cận? Hả?”

Mộc Cận đang định kéo dây an toàn, bị một chữ “Hả” cuối cùng của Bạc Tam dọa sởn hết cả gai ốc, tay khẽ run rẩy, dây an toàn kéo được một nửa lại “Xoẹt” một tiếng rụt trở về.

Cô rụt cổ nhìn Bạc Tam: “Không có không có, giám đốc anh hiểu lầm rồi. Với tư cách cấp dưới, tuyệt đối tuân theo cách của giám đốc đệ nhất vũ trụ.”

Bạc Tam cũng không tiếp lời, đột nhiên cúi người về phía cô.

Mộc Cận mắt thấy Bạc Tam cách mình ngày càng gần, hương cỏ xanh nhàn nhạt trên người anh cũng ngày càng gần, phảng phất còn có một chút mùi thuốc lá, khiến cho cô mơ hồ rơi vào choáng váng.

Trong lúc mơ mơ màng màng vẫn còn duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, cô giãy giụa đối mặt với khuôn mặt gần trước mắt, lắp bắp hỏi: “Anh… Làm gì…”

Đôi mắt to chân mày rậm của Bạc Tam dừng lại trước mắt cô, một đôi mắt phảng phất sâu thẳm như nước hồ, lại đồng thời rực sáng kỳ lạ, như một xoáy nước sâu không đáy, đem toàn bộ suy nghĩ của Mộc Cận hút vào.

Toàn thân Mộc Cận cứng ngắc, đôi mắt không tự hiểu trừng lớn, trong nháy mắt, hoàn toàn không có cảm giác cùng cặp mắt kia thẳng tắp đối diện.

Nguyên vốn là một ngày oi bức, nhiệt độ trong xe càng cao, ngột ngạt phảng phất khiến cho người ta như không thở nổi.

Trái tim Mộc Cận như nhảy lên cổ họng, rốt cục không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Bạc Tam nhìn cô hai gò má ửng hồng, đôi mắt dưới ngọn đèn hạ xuống như dòng nước lưu chuyển, lông mi dài mà dày giống như cánh bướm khép vỗ, hàm răng trắng đều khẽ cắn môi dưới, động lòng người đến nói không nên lời, vẫn luôn trong trẻo không vướng bận.

Anh đột nhiên thu lại ý nghĩ muốn trêu chọc cô, thân thể rút lui về phía sau, đưa tay giúp cô kéo dây an toàn: “Em lại suy nghĩ nhiều? Mộc Cận, suy nghĩ trong đầu em sao lại không thuần khiết như vậy! Anh khẳng định thực ra chỉ là muốn giúp em thắt dây an toàn mà thôi!”

Anh vừa nói, tay bên cạnh còn cầm dây an toàn của cô nhoáng một cái.

Mộc Cận cũng phục hồi tinh thần, xoay mặt úp sấp bên cửa sổ không nói lời nào.

Bạc Tam khẽ cười: “Giận à?”

Cô vẫn không nói gì.

Bạc Tam đưa tay xoắn xoắn tóc Mộc Cận, cũng không nói gì, tiếp tục khởi động xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.