Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 62: Ngoại truyện về Cố Tuấn Nghiêu



Phần 1. Anh đã từng thấy biển gầm, nhưng chưa từng thấy em mỉm cười

Thực ra Cố Tuấn Nghiêu đã sớm biết rõ, có một số thứ, một khi đã bỏ lỡ sẽ không thế có lại nữa. Thế nhưng hứa hẹn cũng chỉ vì thói quen, lúc xa cách thì không cảm thấy gì, vừa gặp lại, chợt phát hiện cảm giác thật thân thiết.

Từ nhỏ Mộc Cận đều như vậy, đặc biệt khiến cho nhiều người yêu mến. Cô ngay thẳng, lanh lợi, dường như không chuyện gì có thể khiến cô buồn phiền. Hoàn toàn là một cô gái đơn thuần, vô ưu vô lo.

Cố Tuấn Nghiêu còn nhớ khi anh xuất ngoại lần đầu tiên. Anh vừa tốt nghiệp đại học, cô còn chưa học hết cấp ba, mùa đông trùm kín áo khoác dài, khăn quàng cổ, mềm mại làm người ta nhìn mà muốn ôm; mùa hè cô mặc quần ngắn rất dễ thương, tay cầm chè đậu xanh hoặc là các loại đồ uống lạnh, ngồi xổm dưới bóng cây cạnh sân vận động trong trường xem người ta đá bóng.

Nhưng để ý sẽ thấy, chưa bao giờ cô nói thích một nam sinh nào. Ngược lại cô thầm thích anh không ít, Cố Tuấn Nghiêu lớn hơn cô, cô còn bé, nếu bị anh phát hiện ra sẽ bị bóp chết, về sau cô hiểu chuyện hơn, tự mình giải quyết che đậy dấu vết bằng cách kết bạn với nhiều nam sinh.

Cô chính là như vậy, nhìn xa như một con búp bê, tới gần mới hiểu, thực ra hoàn toàn là thiếu niên sung sức, khỏe mạnh, mập mạp đáng yêu.

Bốn năm ở nước Đức, những lúc không có việc gì làm, Cố Tuấn Nghiêu đều nhớ đến cô. Cảm thấy nụ cười của cô sáng sủa như bầu trời cuối thu, trong vắt như mới được gột rửa, xanh thẳm như ngọc, khiến người ta mê muội.

Cho nên sau này anh đã trở lại.

Lúc gặp lại cô, cô vẫn cười như thế, hai mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết, cạnh khóe môi còn có thể nhìn thấy lúm đồng tiền lờ mờ, ăn mặc cũng không giống hồi học cấp ba nữa, nhưng vẫn cảm giác giống như trẻ con. Lúc cô không nói gì thì có vẻ là như vậy, nhưng chỉ cần mở miệng là lại lòi đuôi.

Thật sự không thay đổi chút nào, kể cả ngữ điệu, động tác, hay thậm chí là cú tung người đạp vào chân anh.

Cô vẫn còn nguyên vẹn, tựa như thời gian của cô đang ngưng trệ, chỉ lướt qua như nước, rất nhanh, nhưng không mang theo gì cả.

Chỉ có một điểm không giống, đó là ánh mắt cô lúc nhìn Bạc Thanh Hàn.

Tính ra, Cố Tuấn Nghiêu tốt xấu gì cũng xem như chứng kiến Mộc Cận lớn lên, tâm tình nhỏ bé của cô, có thể lừa gạt được người khác nhưng không thể lừa được anh.

Anh vừa lặng lẽ quan sát, vừa thầm nghĩ có lẽ mình đã tới muộn. Nhưng nếu không cam lòng, anh cũng chỉ có thể bình tĩnh đứng một bên mà nhìn, nhìn xem Bạc Thanh Hàn đối với cô có phải thật sự tốt.

Nếu đúng như thế, anh sẽ rút lui. Anh bằng lòng vì hạnh phúc của cô, nếu như anh rời đi mà cô có thể càng thêm hạnh phúc.

Nhưng cái thế giới này luôn không xoay vần theo ý mà ta mong muốn. Một lần Cố Tuấn Nghiêu ăn cơm với khách, lúc ra cửa đi ngang qua một gian phòng, đúng lúc bên trong có người đi ra. Cánh cửa đó vừa mở, anh trông thấy Bạc Thanh Hàn.

Bên phải Bạc Thanh Hàn là một cô gái xinh như hoa như ngọc, hai tay ôm vai anh, đang ghé sát vào tai anh thì thầm gì đó.

Lúc ấy Cố Tuấn Nghiêu đã nghĩ, đàn ông trăng hoa cho dù gặp được người con gái mình thích đến cỡ nào cũng sẽ không chỉ vì một mình cô ấy mà dừng lại.

Tổn thương đó, anh không muốn để Mộc Cận đến tận lúc cuối cùng mới phải hứng chịu.

Sau đó, Cố Tuấn Nghiêu dần dần hiểu ra, có một số việc không phải muốn kiểm soát là có thể kiểm soát. Giống như anh không thể kiểm soát bản thân mình cứ bước tới gần Mộc Cận, Mộc Cận không thể kiểm soát bản thân mình cứ bước tới gần Bạc Thanh Hàn, Bạc Thanh Hàn cũng không thể kiểm soát bản thân mình cứ đón nhận Mộc Cận.

Ba người. Mộc Cận và Bạc Thanh Hàn ở trong, chỉ có Cố Tuấn Nghiêu đã trở thành người ngoài cuộc.

Lúc này anh mới hiểu, hóa ra suy nghĩ của anh cũng không hoàn toàn đúng, không gì có thể ngăn cản cái gọi là “yêu”. Nó đến nhanh, đi chậm, giống như biển gầm khiến người ta hoang mang chấn động, đứng ngồi không yên.

Phần 2. Trong ánh sáng rực rỡ gặp được em

“Anh ơi, anh ơi?” Cố Tuấn Nghiêu nghe bên cạnh có người gọi anh, nhưng không giống giọng nói của nữ tiếp viên hàng không.

Anh mở mắt, quay đầu nhìn.

Chỗ ngồi bên cạnh là một cô gái trẻ, lúc này đang nhìn anh, môi khẽ mím, đôi má hình như hơi hồng lên.

“Ừ?” Anh cười cười, hỏi.

“À, là thế này.” Cô có chút lúng túng, “Cửa sổ ở chỗ em, em hay thích nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng xem ra hơi bị váng đầu. Em có thể đổi chỗ với anh một lát được không?”

Cố Tuấn Nghiêu nhẹ nhàng cười: “Được.”

Đường đi dài đằng đẵng, anh không ngủ được, có lẽ cô cũng thế. Sau khi đổi chỗ ngồi được một lát, cô bé kia lại bắt chuyện với anh, trong tay còn cầm một quyển sách: “Anh có muốn đọc sách không?”

Anh khẽ lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

“Ồ.” Cô nhăn mũi, rụt cổ.

Một lúc sau lại tiến đến gần, lần này trong tay cô cầm một gói ô mai: “Các cô ấy nói ngồi máy bay mà say ăn cái này rất tốt, anh có muốn không?”

Anh vẫn lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”

“Ồ.” Cô lại nhăn mũi, nhụt chí rụt về.

Cố Tuấn Nghiêu hơi nghiêng mắt nhìn cô. Tóc ngắn, có vẻ cứng nên thoạt nhìn không được gọn gàng, không giống Mộc Cận. Tóc Mộc Cận vừa mượt vừa mềm, vuốt cảm giác rất thích, nhìn qua rất giống lông tơ của con vịt nhỏ, thỉnh thoảng còn xen lẫn sắc vàng.

Dường như nhận thấy Cố Tuấn Nghiêu đang nhìn mình, cô quay đầu lại, hai mắt ngập tràn sự hiếu kỳ: “Không ngủ được sao?”

Anh nhẹ gật đầu.

“Em cũng thế.” Giọng cô có chút buồn chán, lật lung tung cuốn sách trong tay, “Chẳng có chút sức lực nào.”

Cố Tuấn Nghiêu chỉ cười cười, lại ngồi thẳng người lên.

Cô lại mở máy: “Em nghe người ta nói, nếu không có việc gì làm thì hãy đi du lịch. Em suy luận, vậy thì nghĩ không ra chủ đề cũng có thể đi du lịch, nhưng không ngờ đi dạo một vòng rồi, mãi vẫn không tìm được chủ đề.”

“Tìm chủ đề?” Anh hỏi.

“À, thật ra là tư liệu sống.” Cô mím môi cười cười, “Em rảnh rỗi không có việc gì, thích vẽ tranh linh tinh và chơi bò ô vuông.”

Thời này có vẻ ít nghe thấy cái từ “bò ô vuông”. Cố Tuấn Nghiêu nhíu mày: “Có lẽ sẽ nhanh chóng tìm thấy thôi.”

Cô dõi theo anh, ánh mắt có chút tinh nghịch, một lúc sau mới cười hì hì: “Đúng vậy.”

Sau đó cô không nói gì nữa, chuyên chú lật giở cuốn sách trong tay. Đó là cuốn sách mà trước đó cô muốn đưa cho anh, bìa bọc làm thủ công, màu lam nhạt nhẹ nhàng, cực giống bầu trời mùa thu ở Bắc Kinh.

Mộc Cận cũng rất yêu cái đẹp, lên tiểu học đã biết làm bọc sách. Mỗi học kỳ được phát sách mới, cô đều không biết mệt mỏi đi mua giấy đủ các màu sắc, hình dạng, từ hình tiên nữ khi tiểu học, đến khi lên cấp hai thì lại đủ các kiểu dáng hoa lá, còn khi lên cấp ba thì chỉ một màu trắng thuần khiết. Cố Tuấn Nghiêu vì thế cũng dính cái sự sáng sủa của cô, trước khi lên đại học, tất cả sách giáo khoa của anh đều được bao bọc sạch sẽ, hồi cấp hai còn bị bạn bè trong lớp chê cười, các nam sinh nói anh quá ẻo lả.

Lúc ấy còn nhỏ, sau khi về nhà anh tháo hết tất cả bìa bọc ra, nhưng không nỡ ném đi, gấp lại cất vào một chỗ. Ai ngờ hai hôm sau bị Mộc Cận thấy được, cô lặng lẽ đi mua giấy màu về giúp anh bọc lại lần nữa.

Lần đầu tiên là các loài hoa đặc biệt, lần thứ hai biến thành các ngôi sao bóng đá. Các nam sinh trong lớp đều yêu bóng đá, ai nhìn thấy sách của Cố Tuấn Nghiêu cũng kêu lên kinh hoàng, cuối cùng không thể cứu vãn nổi, một đám nam sinh nhao nhao đi mua giấy bọc hình ngôi sao bóng đá đến, van xin anh đi nhờ Mộc Cận bọc giúp.

Anh còn chưa từ chối, không hiểu sao cô lại biết được. Tan học, cô cười tủm tỉm đứng trước cửa lớp anh, gật đầu với các nam sinh vây quanh, chỉ nói “Được được” “Đừng khách khí”.

Đã nhiều năm trôi qua, những người kia đã dần bị anh quên lãng. Chỉ có nụ cười yếu ớt của cô giữa đám người đó, thật đẹp, tóc mềm trên trán dưới ánh mặt trời lộn xộn vểnh lên, hình ảnh đó khắc sâu trong tâm trí anh, rất nhiều lần bất chợt nhớ lại.

Cuối năm Cố Tuấn Nghiêu được nghỉ phép nửa tháng. Trước đó rất lâu, anh đã từng nghe người ta nói đất nước Phần Lan rất đẹp, đi xa hơn nữa lên phía Bắc là có thể vào vùng nội vành đai Bắc cực, mà vùng Lapland ở đó thường xuyên có thể nhìn thấy cực quang (*), vì vậy anh thu xếp hành lí đi Phần Lan một chuyến.

(*) Cực quang: dải sáng có màu sắc rực rỡ xuất hiện về ban đêm trong các lớp cao của khí quyển, ở vùng gần cực của Trái Đất.

Lần này đi chủ yếu là để thư giãn, anh ở lại Helsinki một tuần lễ. Mùa đông ở đây thật sự rất lạnh, trên trời dưới đất đều là tuyết trắng xóa, nhưng không hề bẩn, tuyết tan cũng không biến thành nước đen kịt.

Hôm qua ông chủ quán rượu đã giới thiệu rất nhiệt tình, sáng sớm hôm nay, Cố Tuấn Nghiêu ra khỏi phòng, chuẩn bị đi đến Lapland.

Quê hương của Ông già Noel trong truyền thuyết.

Lúc này đã là đêm tại nội vành đai cực Bắc, cũng là thời điểm ngắm cực quang thuận lợi nhất. Anh tìm một nhà trọ nhỏ, lúc đăng kí phòng, nhân viên còn thân thiết hỏi han xem có cần gọi điện thoại nhắc nhở hay không.

Anh ngẩn người, khẽ gật đầu.

Không ngờ đêm đó đã được thấy ngay.

Rạng sáng, điện thoại reo vang, anh bị đánh thức, mơ mơ màng màng đứng lên, khoác áo dày cộp đứng ngoài ban công nhìn ra ngoài.

Hóa ra thực sự có thứ ánh sáng màu xanh đó. Mới đầu Cố Tuấn Nghiêu còn không chú ý, nhưng dần dần phía xa trong màn đêm xuất hiện một tia sáng màu xanh đậm, thoạt nhìn như một vệt màu nước xanh nhạt. Tiếp đó vệt màu nước kia giống như một chiếc đai thắt chậm rãi mở rộng, dần dần biến thành một mảnh vải ánh sáng, giống như từ một nơi sâu thẳm trong vũ trụ trút xuống, tĩnh lặng, dần dần xuất hiện các màu sắc rực rỡ, lục, lam, vàng, hồng nhạt, trắng… Thoáng chốc trông như một tấm lụa thổ cẩm.

Nhưng nháy mắt, tấm lụa đó bắt đầu cuộn lại, như sóng lớn gồng mình trăn trở trong màn đêm, nhanh chóng tỏa ra toàn bộ bầu trời. Tất cả bức màn đó thình lình khiến người ta mơ hồ cảm thấy không chân thực, những sắc màu tươi đẹp, thoát tục, đồng loạt phóng lên trời, tựa như vô số tinh linh rực rỡ rơi xuống thế gian.

Anh nhìn đến hoa mắt choáng váng, gần như lệ nóng đã quanh tròng.

Đột nhiên anh nghe thấy dưới lầu có tiếng thét hưng phấn, một giọng nữ trong trẻo, dường như kích động đến nỗi muốn khóc lên thành tiếng: “Đẹp quá aaa…”

Tiếp đó một bóng dáng tròn vo lăn ào ào ra ngoài, nhờ hào quang trên bầu trời, hình như anh có thể nhìn thấy người kia đang đội mũ lông mềm như nhung, quàng khăn quàng cổ mềm như nhung, bọc người to đùng như một cái bánh chưng.

Mà âm thanh lúc nãy cũng chính là do bóng hình đó phát ra, cô đứng trên mặt đất trống trải hét lên bầu trời bốn phía: “Thật sự quá đẹp aaa…”

Ánh mắt cô di chuyển theo dải cực quang, thân người cũng không ngừng quay qua quay lại. Không lâu sau cô đã quay một trăm tám mươi độ, ngẩng đầu, nghe thấy trên lầu có một thanh âm trầm thấp, dễ nghe, còn ẩn chứa chút vui vẻ: “Này, cô ồn ào thế ai mà ngủ được.”

Tô Tập ngẩng đầu, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười. Cực quang chiếu rọi trong đôi mắt cô giống như hai viên ngọc đen bóng vô cùng tinh xảo, lấp lánh sắc màu rực rỡ trong ánh sáng chói lọi, thanh âm nhẹ nhàng mà mừng rỡ: “Hiii, chúng ta lại gặp nhau!”

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.