Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 40: Đau



"Do, em cần gì làm vậy?" - Nhậm Nhiễm không gấp, chỉ buồn bã thở dài.

"Sao em phải làm vậy ư?" - Do dồn tức giận đã lâu, cuối cùng bộc phát: "Tại sao chị lại gạt em nhiều năm như vậy? Chị nói với em, cha mẹ chị đều mất, từ nhỏ đã ra ngoài làm việc để nuôi sống bản thân. Chị vẫn còn giả vờ như trói gà không chặt...cứu em hết lần này đến lần khác.....Em....cho tới nay...em đều xem chị là người yêu thương nhất coi trọng nhất! Tại sao...tại sao chị lại lừa dối em lâu như vậy....." - Nói xong, Do cảm thấy thật bất lực, giọng nói cơ hồ tan vào trong ánh trăng.

"Do..." - Nhậm Nhiễm run lên khi nghe thấy giọng nói của Do. Bình thường em ấy rất mạnh mẽ, bây giờ lại mang theo tiếng nức nở, trái tim đau đớn như bị tạt axit sunfuric.

"Chị muốn nói gì?" - Do hỏi cô: "Chị còn muốn nói gì nữa?"

Nhậm Nhiễm im lặng.

Sự im lặng của cô làm Do càng thêm đau lòng: "Sao chị không nói đi.... Em chờ chị bác bỏ nó...." - Nước mắt cuối cùng cũng rơi, từng giọt rơi trên mặt Nhậm Nhiễm. Hơi nóng của những giọt nước mắt biến mất khi bị gió biển thổi qua, chỉ còn lại nhiệt độ lạnh lẽo.

Nhậm Nhiễm trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nàng gằn từng chữ: "Phải...Chị đã lừa em. Chị là sát thủ, giả vờ làm người tốt tiếp cận em, bởi vì chị đã yêu em. Nhưng là chị chỉ muốn yêu em mà thôi, chị là sát thủ hay là một cô nhi bình thường, thì tình yêu của chị có khác biệt sao? Khi thấy em gặp nguy hiểm, chị liều mạng cứu em, chị đối với em là thật lòng. Qua nhiều năm như vậy, thế giới của chị, chỉ có một mình em mà thôi...."

Do biết Nhậm Nhiễm không nói dối, từng câu từng chữ đều là xuất phát từ nội tâm. Nếu là bình thường nhất định sẽ rất vui, nhưng bây giờ, tim nàng đau đến mức thở không nổi...

"Bây giờ em biết mọi thứ, em sẽ giết chị sao? Chị biết trời sinh em có tinh thần chính nghĩa, em là cảnh sát, chúng ta vốn là kẻ thù.... Chị đã từng nói, mạng của chị là của em, nếu em muốn giết chị, chị tuyệt đối không phản kháng."

Do âm thầm rơi lệ, đầu ong ong, ngay cả thính giác cũng không còn nghe rõ. Nhưng lại nghe rất rõ những lời Nhậm Nhiễm nói.

Thật sự là một sự tra tấn!

Nhậm Nhiễm biết rõ, cho dù Do có súng trong tay, cũng không thể hạ thủ. Đã như vậy, tại sao còn nói những lời đó?

Lâm Lăng không ngờ Tô Tín Diệp lại lợi hại như vậy, cô vật vả với việc phòng thủ, cuối cùng chống đỡ không nổi, bị Tô Tín Diệp đá bay. Tô Tín Diệp nhân cơ hội chạy tới cây súng bị Lâm Lăng ném đi, mò mẫm rất lâu rốt cục đã tìm thấy súng của cô. Không chờ Lâm Lăng đứng dậy, Tô Tín Diệp dùng súng đặt ngay trán cô, nhẹ giọng nói vào tai cô: "Bây giờ cô chỉ có một cơ hội, để cứu chính mình."

Lâm Lăng thật sự đánh giá thấp Tô Tín Diệp, thế nhưng làm sát thủ, không phải lần đầu bị súng chỉa vào đầu, cũng không thấy sợ hãi, nàng nói: "Cô tính làm gì?"

Tô Tín Diệp hỏi: "Nói người giết em gái tôi là ai, tôi sẽ tha cho cô."

Lâm Lăng nghe xong cười to: "Thì ra nhiều năm như vậy, cô vẫn không biết ai đã giết em gái thiểu năng của mình......."

Tô Tín Diệp tức giận, dùng báng súng đập mạnh vào đầu Lâm Lăng. Lâm Lăng ngã về trước, trán chảy máu.

"Cô sống đủ rồi." - Tô Tín Diệp cầm súng, nhắm vào Lâm Lăng, đang muốn nổ súng thì Do đẩy nàng. Tiếng súng trầm thấp vang lên, viên đạn ghim vào đùi Lâm Lăng. Lâm Lăng nhịn không được, liền "a.." một tiếng.

"Cô điên à? Giết người ở trong nước sẽ bị tử hình!!" - Thật ra Do vẫn luôn để ý đến Tô Tín Diệp. Nàng đưa Tô Tín Diệp tới đây, thì nàng có trách nhiệm đưa cô về. Hơn nữa, Do không thể chấp nhận có người ở trước mặt nàng, tùy ý giết người.

Tô Tín Diệp như phát điên, xoay người đặt súng ngay huyệt thái dương của Do, hét: "Ai cản tôi thì phải chết!"

Do không nghĩ Tô Tín Diệp vẫn luôn lịch sự lễ độ lại trở nên thô bạo như vậy, trong nháy mắt đó Do thật sự tin cô sẽ nổ súng, tim đập nhanh, hơi thở của tử thần phả vào mặt.

"Thả em ấy ra!!" - Lúc này Nhậm Nhiễm đứng phía sau Tô Tín Diệp lao tới, nắm cổ tay đang cầm súng của cô chỉ lên trời, cùng lúc đó một tiếng súng giòn giã vang lên. Cả người Do chấn động, Tô Tín Diệp nổ súng, nếu không phải Nhậm Nhiễm ngăn cản cô, chắc giờ này viên đạn biến mất trong bóng tối kia, đã xuyên thẳng qua đầu Do.

Nhậm Nhiễm bị ý đồ muốn tổn thương Do của Tô Tín Diệp làm tức giận, liều mạng giằng co với cô.

Đột nhiên một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới, Do bị ánh sáng kíc.;h thích không thể mở mắt.

"Không được nhúc nhích! Cảnh sát!" - Hóa ra vì Do với Tô Tín Diệp cả ngày không liên lạc với sở cảnh sát, nên cảnh sát đã căn cứ vào GPS tìm tới.

Nhậm Nhiễm nghe thấy động tĩnh, lập tức bỏ rời Tô Tín Diệp, bỏ chạy.

"Đứng lại! Nếu không sẽ nổ súng!" - Sự nhắc nhở của cảnh sát không có tác dụng, Nhậm Nhiễm vẫn điên cuồng chạy. Tiếng súng vang lên khắp nơi.

Do hét lên: "Không được bắn."

Cảnh sát nhận ra Do, ngừng bắn: "Chị Do!" - Lúc này, Nhậm Nhiễm đã biến mất.

Do đứng đó, nhìn về phía Nhậm Nhiễm biến mất, gió biển thổi tới, làm cơ thể dính nước biển của nàng thật lạnh. Nhưng khoảng trống trong lòng lại càng khó chịu hơn, nuốt chửng trái tim nàng.

Nhậm Nhiễm, chị cứ vậy rời đi sao....

Do cảm thấy, lần kế tiếp gặp lại, có lẽ hai người thật sự sẽ đối đầu nhau.

Sở cảnh sát muốn cho Do nghỉ phép, để vết thương ở vai có thể hồi phục tốt. Nhưng Do xin chỉ thị của cấp trên, nàng phải tiếp tục làm việc. Cục trưởng sở cảnh sát có chút không đành lòng, nhưng cũng không có cách nào khác --- sở cảnh sát đang thiếu người, Do lại là nữ cảnh sát kinh nghiệm đầy mình, ngoại trừ nàng, không có nữ cảnh sát nào đồng ý ở cạnh Tô Tín Diệp 24h, một tội phạm cực kỳ nguy hiểm.

Do không về nhà, nàng không muốn trở về ngôi nhà đã từng thuộc về nàng và Nhậm Nhiễm, nàng cơ bản ở lại ktx cảnh sát. Dù đồng nghiệp rất tử tế nhường ra một cái giường cho nàng, nhưng nàng ngủ không yên. Nàng luôn mất ngủ khi có chuyện gì đó trong đầu, gần đây mỗi đêm nàng chỉ có thể chợp mắt. Khi nhắm mắt là nửa đêm, khi tỉnh lại vẫn là nửa đêm.

Trước đây khi nàng mất ngủ, chỉ cần được Nhậm Nhiễm ôm, nàng liền có thể ngủ. Nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể ôm lấy chính mình.

Người ta nói, từ đêm đó Tô Tín Diệp bị bệnh nặng, được đưa đến bệnh viện, ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Khi Do đến bệnh viện xem cô, cô nằm trên giường, nghiêng đầu, cau mày, trán đầy mồ hôi, hai gò má ửng hồng, nhắm chặt mắt, ngực liên tục phập phồng, xem ra bệnh không nhẹ. Cô giơ cánh tay phải lên, cái còng màu bạc khóa cô với lan can sắt ở đầu giường. Trên khóe miệng và sơmi trắng vẫn còn dính lại ít máu, xem ra lại ho đến thổ huyết. Cái cổ và xương quai xanh tinh xảo lộ ra, một vẻ đẹp bệnh tật không gì sánh được.

Xem ra không ai chăm sóc cô.

Do lấy khăn giấy giúp cô lau máu ở khóe miệng. Vừa chạm, Tô Tín Diệp mở mắt, yếu ớt nhìn Do cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.