Mẹ kiếp! Nghiêm Cảnh điên rồi sao? Hoa Lâu không phải là nơi hắn nên đặt chân đến một mình.
Ta sốt ruột, trong nháy mắt dùng khinh công lướt nhanh qua đỉnh đầu mọi người, nhẹ nhàng đáp xuống trước cửa tửu lâu.
Không ít khách nhân giật mình nhìn ta, người bên ngoài cũng vô thức né xa.
Nghiêm Cảnh bị đám mỹ nhân trong Hoa Lâu ép đến mức không động đậy được, khuôn mặt tuấn mĩ đỏ bừng, hết né đông rồi né tây. Miệng liên tục kêu “Xin các cô nương tự trọng!”
Ta thở dài, lần sau nhất định, tuyệt đối, chắc chắn sẽ bày hắn vài chiêu phòng thân. Nếu không, lũ quan lại biến thái chuyên nuôi nam sủng mà nổi hứng bắt cóc cái tên ngốc này thì cuộc đời ta thành bi kịch mất.
Vuốt phẳng góc áo, ta đi nhanh vào trong, trực tiếp dùng tay đẩy đầu những nữ nhân kia ra. Lực cổ tay không quá mạnh nhưng đủ khiến các nàng choáng váng lùi ra sau. Tiếng kêu mềm mại của họ quả thực dụ nhân, ngay cả ta nghe xong cũng thấy ngứa ngáy.
Trong số những kẻ quấn lấy hắn, nữ nhân còn sót lại cuối cùng là kẻ nguy hiểm nhất. Nàng xinh đẹp và mỏng manh như đóa hoa phù dung, một cái nhắm mắt sợ hãi cũng khiến nam nhân xót thương. Ta tất nhiên không điên mà đụng tới nàng, vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh. Viễn cảnh tiếp theo nếu ta chạm vào nàng sẽ là gì? Bảo đảm nàng sẽ tự làm mình ngã mạnh, đầu rơi máu chảy rồi nhân đó bôi đen cô nương thiện lương là ta.
Nàng run rẩy nấp sau lưng Nghiêm Cảnh, đôi mắt rưng rưng trông rất tội nghiệp:
“Cô nương muốn làm gì?”
Một câu, thu hút ánh nhìn của khách nhân xung quanh. Ta nói các người có điên không? Dùng ánh mắt nguy hiểm đó nhìn ta làm gì? Lần đầu tiên thấy có một kỹ nữ ra vẻ trong sáng ngây thơ thế này, lại còn bám dính lấy nam nhân giữa chốn thanh thiên bạch nhật, quả là mở rộng tầm mắt.
Ta cười nhạt: “Tướng công, chàng quả thật vì nàng ta mà ngay cả hài tử của mình cũng không cần nữa sao? Cô nương, dù làm việc gì thì cũng cần một chút tự trọng, đây không phải phòng riêng mà nắm tay nắm chân nam nhân như thế.”
Nghiêm Cảnh tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà mọi người cũng giật mình, bắt đầu bàn tán.
“Thì ra là chuyện nhà? Còn tưởng có gì hay ho để xem.”
“Ta nói, mỹ nhân cô nương, mau buông tay tướng công người ta ra đi. Cũng không thiếu khách mà, lại đây với bổn đại gia này.”
“Nam tử hán đại trượng phu tam thê bảy thiếp cũng không có gì lạ, nhưng để nương tử mang thai tìm đến tận đây thì không được đâu, tiểu tử.” Một trung niên nhân cười cợt.
Nghiêm Cảnh bất lực liếc ta, sau đó thở dài rồi quay sang nhìn tiểu mỹ nhân nũng nịu kia: “Phiền cô nương buông tay.”
Hắn tiến tới chỗ ta, cúi đầu nhìn xuống: “Quấy đủ chưa?”
Ta ngoan ngoãn gật đầu vì thấy trong mắt Nghiêm Cảnh bắt đầu nổi lửa, sau đó nhấc váy đuổi theo bóng lưng đang vội vã của hắn.
Ai nha, ta chỉ đùa một chút thôi mà. Bất đắc dĩ phải bám theo sau mà giải thích:
“Ta đùa như vậy là sai rồi, thật lòng xin lỗi huynh. Nhưng có chuyện quan trọng hơn này, ta sắp giải quyết được vấn đề của Ái Liên rồi.”
Ta thành thật khai báo hết việc giao dịch của mình với vương gia, Nghiêm Cảnh nghe xong trầm mặc thật lâu.
“Có tin tưởng được không? Những kẻ vương tôn quý tộc vốn nham hiểm. Còn nữa, chẳng may bại lộ thân phận, cô đủ khả năng thoát khỏi tay tên đạo sĩ đó chứ?”
Ta gãi gãi má, cũng không biết được. Vốn dĩ Tô Bành là một người có võ công cao, lại biết một chút bùa phép tà ma ngoại đạo gì đấy. Riêng việc lão được hoàng thượng trọng dụng đủ thấy không tầm thường rồi.
“Ta sẽ không sử dụng tiên thuật, như vậy là được rồi.”
“Không được. Ta vẫn không yên tâm, ta sẽ đi cùng cô.” Nghiêm Cảnh kiên định lắc đầu.
Yến hội tổ chức ở sân vườn của Tứ mặt trắng, các đại nhân vật dường như đều tới xem kịch vui, làm sao huynh ấy đi cùng ta được chứ?
“Ta muốn đi.”
Nghiêm Cảnh lặp lại, ánh mắt không chút lay động khiến ta khó xử vô cùng.
“Được rồi. Ta sẽ thử đề cập với Tứ vương gia về việc này.”
Thế này hắn mới hài lòng, nhưng đi được thêm ba bước, hắn chợt quay lại nhìn ta: “Lúc nãy cô gọi ta là gì? Tướng công? Còn tự nhận mình có… có hài tử… cái đó…”
“Ta đùa chút thôi, huynh lắp ba lắp bắp gì chứ?”
Xì, đúng là tên ngốc.
Với mối quan hệ mờ ám của hai người họ, ta cứ nghĩ Long Tử Hiên sẽ tìm cách từ chối, nhưng ai ngờ hắn sảng khoái đồng ý chứ? Còn dặn dò ta không được nói gì nhiều, chỉ cần đánh bại hết những nữ nhân kia là được. Hắn hỏi ta có biết chữ không, nói thật, với khả năng của ta thì chỉ cần nhìn qua liền nhớ kĩ. Bên cạnh Nghiêm Cảnh bao lâu, tất nhiên văn thơ chữ nghĩa gì đó đều biết. Thậm chí khả năng vẽ tranh cũng xuất thần, ai bảo ta không phải người thường chứ.
Nhưng… không phải chỉ việc đập các nàng một trận sao? Đến gần ngày diễn ra yến hội lại đổi ý, bảo ta phải thi cả phần cầm kì thi họa dưới danh nghĩa đệ tử của Tô Bành.
Ép người cũng quá đáng rồi? Ta nói một câu như thế, kì kèo thêm chút, bắt Tô Bành nhận luôn Nghiêm Cảnh làm đệ tử, như vậy ta mới đồng ý. Dù sao ta không yên tâm khi để Nghiêm Cảnh ở một mình, có Tô Bành canh chừng sẽ ổn hơn.
“Tiểu tử đó căn cơ không ổn định, tư chất thấp kém, bảo ta phải dạy thế nào chứ?”
“Tư chất thấp kém? Lão dám nói Nghiêm Cảnh như vậy, ta liều mạng với lão!” Ta giơ nắm tay lên, chuẩn bị xông pha.
“Được được được! Ta không nói! Ta dạy hắn võ công phòng thân, ngươi theo ta đi trừ yêu diệt bạo, đồng ý?”
“Đồng ý.”
Vậy nên hôm diễn ra yến hội, ta cùng Nghiêm Cảnh lấy danh nghĩa đệ tử của Tô Bành, hiên ngang đi vào từ… cổng sau. Hết cách, ta là nhân vật quan trọng trong bữa tiệc này, là vũ khí bí mật Tứ vương gia muốn giấu đến khi bắt đầu cuộc thi mới tung ra. Đành ủy khuất vào bằng đường khác.
Long Tử Hiên chuẩn bị y phục thật sặc sỡ cho ta, nhìn cái màu đỏ chói mắt kia, ta bất giác rùng mình.
Nghiêm Cảnh thì bị Tô Bành ép đến một góc nói chuyện, ta liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hồi hộp, mặc kệ tỳ nữ tô tô điểm điểm lên mặt mình.
Đợi đến lúc nhìn vào gương đồng thấy một khuôn mặt trắng nhách, tóc tai gắn mấy thứ lòe loẹt, ta suýt chút hét lên. Con mẹ nó các người có mắt thẩm mỹ không vậy?
Nghiêm Cảnh nhìn ta, khẽ nhăn mày. Mà Long Tử Hiên và Tô Bành thì đã thích ứng với mấy lớp phấn dày này, từ chối cho ý kiến.
Ta bóp chặt mặt bàn, hít một hơi thật sâu rồi cho tỳ nữ lui hết ra ngoài.
“Để ta tự làm, các người cũng ra ngoài đi. Nghiêm Cảnh, huynh ở lại.”
Thấy mọi người đều ra ngoài, ta chạy nhanh nắm lấy tay Nghiêm Cảnh.
Đã quen với việc ta đụng chạm, hắn chỉ gật đầu rồi liếc nhìn bàn tay trắng mịn của ta.
“Huynh giúp ta chải lại tóc, ta phải tẩy lớp phấn chết tiệt này trước.”
Nghiêm Cảnh vụng về tháo trâm cài cho ta, hắn luôn bảo việc chải tóc này chỉ khi đã trở thành phu thê mới có thể làm, nhưng hôm nay lại chẳng phản đối, kì quái? Bàn tay thon dài chạm nhẹ lên suối tóc đen mượt, ta chăm chú lau mặt, cũng không để ý ánh mắt sủng nịch của hắn.
Kẻ mắt, tô thêm chút son, tóc buộc đơn giản ở lưng sau. Dung mạo trong gương đồng phản chiếu vô cùng trang nhã mà không mất đi nét quyến rũ, yêu mị. Đây chính là thứ nữ nhân cần, không phải đống phấn kia. Mặc dù ta mặc y phục đỏ thêu hoa, trang điểm nhạt thì có chút đối lập. Nhưng nhìn vẫn tốt hơn nhiều so với bộ dạng giống quỷ vừa rồi.
“Đi thôi. Xong chuyện, huynh sẽ có thêm một người bảo hộ.”
Ta bắt Tô Bành đến y quán trông chừng Nghiêm Cảnh cũng là có lí do cả. Tuy không phải lão ta luôn túc trực bên cạnh hắn, nhưng độ an toàn sẽ tăng lên một nửa.