Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1008



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1008

“A!”

Tân Thiên Lâm không cam lòng kêu lên thành tiếng, giống như vừa phải chịu đựng một sự nhục nhã không gì sánh bằng!

Giờ phút này, anh ta đã bị Tân Vũ Phong giẫm đạp dưới chân!

Bị kẻ mà anh ta ghét nhất trên đời, kẻ như cái gai trong mắt, kẻ mà anh ta cho rằng đã là bại tướng dưới tay mình, Tân Vũ Phong, giãm đạp dưới chân!

Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất mà Tân Thiên Lâm từng chịu đựng trong đời!

“Ha ha”

Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Tân Thiên Lâm.

Tân Thiên Lâm, chỉ bằng mày mà cũng muốn giết tao?

Mày xứng sao?”

Tân Thiên Lâm căm hận trừng mắt nhìn anh: “Quái vật, mày chính là quái vật! Không có cách nào để giết chết mày, chính bởi vì mày là một con quái vật, có đúng không?”

Trạng thái lúc này của Tân Thiên Lâm đã cận kề sự điên loạn, có thể nói ra những lời như vậy cũng không có gì lạ.

Tân Vũ Phong bật cười thành tiếng: “Quái vật? Không thể giết chết? Vậy sao?”

“Tân Vũ Phong tao cũng chỉ như mọi người, sở hữu cơ thể phàm tục mà thôi!”

“Tao cũng sẽ thua, cũng sẽ chết!”

“Nhưng mà tao tuyệt đối sẽ không bao giờ chết dưới tay một đứa tiểu nhân đê tiện và cặn bã như mày!”

“Chuyện cười!”

Tân Thiên Lâm mở to hai mắt, tức giận nói: “Võ đạo vốn dĩ coi trọng kẻ mạnh, là mày vì trao đổi điều kiện, nguyện ý hiến tủy xương kính dâng cho tao! Thực lực của mày đã không bằng người, tao sở hữu sức mạnh đứng trên đầu mày thì đã sao, có gì là đê tiện?”

“Không đê tỉ Tân Vũ Phong liếc mắt nhìn anh một cách nguy hiểm: “Tân Thiên Lâm, thiếu chủ Tân phiệt, nếu mày không phải người đê tiện, chỉ sợ trên đời này sẽ không còn ai đê tiện nữa mất!”

“Tân Thiên Lâm, đừng nói mày cho rằng những hành động mờ ám vụn vặt không liên quan đến tao của mày, tao đều không biết?”

“Ở Đế Đô, mày ỷ vào thân phận thiếu chủ Tân Phiệt của mình, đã bắt nạt bao nhiêu người cả nam lẫn nữ?”

“Chẳng qua, đấy là chuyện của riêng mày, cũng là quả báo.

cho sự nuông chiều vô phép tắc của Tân Thiên Vương, tao không có hứng thú với chúng!”

“Tao chỉ quan tâm đến những thứ âm mưu hãm hại tao cả trong tối lân ngoài sáng của mày, từ trước đến nay mà thôi.”

“Lúc trước thừa dịp tao đi đến Điền Thuận, mày bí mật giả giọng tao, tiếp cận Kiều Như, thậm chí còn dùng mẹ của Kiều Như để đe dọa cô ấy, bắt cô ấy trở thành người của mày!”

“Như vậy chưa đủ đê tiện sao?”

“Thứ đạo đức có vấn đề của mày, càng không xứng gia nhập biên giới phía Bắc, không xứng trở thành Chiến Thần!”

“Tân Thiên Lâm, không phải mày vẫn luôn coi tao như cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt, lo lắng tao sẽ cướp Tân Phiệt khỏi tay mày hay sao?”

“Được, vậy hôm nay tao sẽ nói rõ ràng cho mày biết, vị trí thiếu chủ Tân Phiệt này, tao vốn dĩ không thèm!”

“Ngay cả hư danh chiến thần Thiên Vũ kia cũng chẳng là gì…nếu so với việc có thể bảo vệ vững chắc được trăm ngàn sinh linh Đại Hạ, bình yên canh giữ lãnh thổ ngàn dặm này!”

“Tuy nhiên, hai vị trí này, cho dù tao không cần, thì Tân Thiên Lâm mày cũng không xứng được ngồi ở trên đó!”

Lời của Tân Vũ Phong vừa dứt, sắc mặt Tân Thiên Lâm đã bắt đầu biến đổi, hàm răng run lên bần bật, giống như đã đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tân Vũ Phong dừng lại một chút, tiếp tục mở miệng: ‘Hôm nay đã không còn ai khác có thể ngăn cản tao! Tân Thiên Lâm, Tân Vũ Phong tao hôm nay sẽ thay trời hành đạo, vì đại nghĩa không quản người nhà –”

“Vì con dân Đại Hạ, vì dân tình khắp chốn, phải cắt bỏ cái u ác tính như mày, Tân Thiên Lâm!”

Nói rồi, Tân Vũ Phong đột nhiên dồn sức về phía chân, chuẩn bị bóp nát đầu Tân Thiên Lâm thành một đống hỗn độn.

Như này liệu có phải đã xong không?

“Không!”

“Dừng tay!”

“Mau thả thiếu chủ đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.