Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1208



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1208:

 

Nhưng mà, cho dù lai lịch của người này có thần bí như thế nào, Fujiwara có thể khẳng định, người này là vì tướng sĩ Bạch Hứa Trạch đó của Đại Hạ đến để báo thù.

 

Fujiwara hít sâu một hơi, cân nhắc lời nói của mình.

 

“Đại nhân, người này, tôi quả thật quen biết, tên là Bạch Hứa Trạch, là một tướng sĩ của Đại Hạ”

 

“Mấy ngày trước, người này dò la hành tung của người Đông Hoàng chúng tôi, điều tra ở gần địa điểm đóng doanh của chúng tôi, sau đó… sau đó…

 

Fujiwara cố gắng che giấu đi tất cả những gì mình làm: “Sau đó, bị Nagakawa kun lập mưu kế, sau đó bị bắt dâng lên cho trưởng cung đại nhân của chúng tôi…”

 

“Ông nói dối!” Lúc này Nagakawa đang năm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất đột nhiên kêu lên: “Rõ ràng là ông, rõ ràng là ông cùng tôi bày mưu lập kế, báo cáo với người mà trưởng cung đưa đến, cùng nhau tập kích người Đại Hạ đó”

 

“9”

 

Tân Vũ Phong nhướng mày nói: cùng nhau làm?”

 

“Đúng vậy”

 

Vốn dĩ Nagakawa đang giả vờ hôn mê, gắng gượng đi đến trước mặt Tân Vũ Phong: “Đại nhân, thật sự là Fujiwara và tôi cùng nhau làm, báo với trưởng cung đại nhân của chúng tôi, sau đó điều đến mấy người vây bắt Bạch Hứa Trạch đại nhân.

 

Đại nhân minh giám”

 

“Sức mạnh của tôi không qua Nhất Trọng Thiên tông sư, nhưng Bạch Hứa Trạch đại nhân, e là gần với thực lực của Nhị Trọng Thiên tông sư, tôi làm sao có thể lén lén lút lút phục kích được Bạch Hứa Trạch đại nhân được? Fujiwara góp không ít sức lực đâu”

 

Cà hai người các người Tân Vũ Phong gật gật đầu, gương mặt cười như không cười.

 

“Nagakawal”

 

Fujiwara không thể tin nổi nói: “Cậu nói gì vậy, Nagakawa!

 

Tại sao lại kéo tôi xuống nước? Tôi, tôi không làm gì Bạch Hứa Trạch cả, đại nhân, Đại Hạ các người không phải oan có đầu, nợ có chủ sao? Mọi thứ là chủ ý của một mình Nagakawa”

 

Fujiwara nói xong quay đầu nhìn Nagakawa: “Nagakawa cậu nghĩ kỹ lại xem, kéo tôi xuống nước, có cần vậy không?

 

Tôi còn có thể thay cậu báo hiếu cho cha mẹ cậu”

 

“Ông im mồm!”

 

Biểu tình trên gương mặt Nagakawa vô cùng kinh khủng: “Nếu như đã có thể chỉ sống có một người, tại sao ông không nhường cho tôi. Nếu như tôi không sống được, vậy ông cùng tôi đi chết đi”

 

Nagakawa nói xong, trong phút chốc liền xông đến trước mặt Fujiwara, hai tay siết chặt cổ của Fujiwara.

 

Fujiwara khó khăn ho hai tiếng, vươn tay nắm chặt lại cổ tay của Nagakawa.

 

Nếu như là lúc bình thường, thực lực của hai người ngang nhau, Fujiwara không thể dễ dàng làm được như vậy.

 

Nhưng bây giờ, Nagakawa đang bị Tân Vũ Phong đánh trọng thương, vai bị xuyên thủng, nửa người không thể cử động thì làm sao đánh lại với Fujiwara được?

 

Fujiwara dễ dàng khống chế được Nagakawa.

 

Không khí trong phổi của Nagakawa bị Fujiwara cản trở và không thể nào thở được. Sắc mặt của anh ta nhanh chóng trở nên tím tái, mắt anh ta mở ra và nhìn chằm chăm vào khuôn mặt Fujiwara một cách dữ tợn.

 

Tân Vũ Phong đột nhiên cười lớn lên: “Quả thật là một vở kịch chó cắn chó”

 

“Nhưng mà…”

 

Lời Tân Vũ Phong vừa dứt ra, trong chốc lát ánh mắt trở nên sắc lạnh.

 

 

Tiếng rồng hung mãnh kêu lên, vang dội cả trời đất.

 

“Tôi phải tận tay khiến thi thể các người nát thành từng khúc”

 

Tân Vũ Phong vừa dứt lời, trong đồng tử lướt qua tia máu đỏ tươi, hàng vạn linh kiếm phía sau phóng ra.

 

Hàng vạn mũi kiếm tấn công về phía của Fujiwara và Nagakawa.

 

Âm thanh vang lên.

 

Người vừa nãy còn đang tranh giành chuyện sống chết của cả hai, bây giờ cả hai người cùng nhau bị những mũi kiếm đó cắt thành một bãi máu thịt nhầy nhụa.

 

Trong anh có tôi, trong tôi có anh, không phân riêng biệt.

 

Tân Vũ Phong cười lạnh một tiếng.

 

“Hai người các người… không cần phải tranh giành nữa”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.