Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 149



Chương 149: Quá trễ để chạy trốn “Nói xằng nói xiên!”

Hàn Canh tức giận hét lên và không tin lời anh nói.

Trêu đùa cái gì chứ?

Thằng oắt con này nghĩ mình là ai chứ, tưởng bở mình là kẻ thân thông quảng đại sao!

“Đừng nói lời vô ích nữa! Mạng của Tần Vũ Phong tao ở đây, có bản lĩnh thì đến lấy đi!”

Tần Vũ Phong vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ ngang ngược vênh vênh váo váo, hoàn toàn không coi Hàn Canh ra gì.

“Đúng là cái thứ điếc không sợ súng!”

Hàn Canh nổi giận đùng đùng, toàn thân từ hơi thở đến mạch máu bừng bừng kích động, tiếng quần áo bay “phần phật” trong gió vang dội lại.

Chỉ nhìn thấy anh ta bật người nhảy vọt lên giống như diều hâu vồ thỏ, hung hăng lao về phía Tần Vũ Phong.

Quan trọng hơn, mười ngón tay của anh ta đều lộ ra ánh kim loại sáng loáng, cho thấy không có gì kiên cố mà không phá nổi.

“Đại Lực Kim Cang Ưng Trảo Công!”

Tần Vũ Phong nhướng mày, ngay lập tức nhận ra chiêu thức này.

Có thể thấy, sau nhiều năm khổ luyện, Hàn Canh đã dày công tôi luyện tới mức hoàn hảo, đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì đối phương chỉ có thể mất mạng.

Chẳng trách anh ta có thể trở thành người đứng thứ hai của nhà họ Kiều.

Chỉ đáng tiếc… Anh ta lại đụng phải Tần Vũ Phong.

Đối mặt với đòn uy hiếp này, Tần Vũ Phong vẫn,đứng đó chẳng,nhúc nhích tí nào, anh không hề có ý định né tránh.

“Thăng nhãi ranh láo xược!”

Hàn Canh dường như cảm thấy bản thân thân bị sỉ nhục rất nhiều, nên liền nâng cao mạnh đến cực điểm, thề sẽ dùng một móng vuốt cắt vào ngực Tần Vũ Phong và bóp rất trái tim của Tân Vũ Phong.

lở đất, Xuyên thúng kim loại lần núi đá, ngay cả trước mặt là một cỗ xe tăng thì cũng đều có thể dễ dàng khoét thủng một lỗ.

Chẳng trách anh ta có thể trở thành người đứng thứ hai của nhà họ Kiều.

Chỉ đáng tiếc… Anh ta lại đụng phải Tần Vũ Phong!

Đối mặt với đòn uy hiếp này, Tân Vũ Phong vẫn đứng đó, chẳng nhúc nhích tí nào, anh không hề có ý định né tránh.

“Thằng nhãi ranh láo xược!”

Hàn Canh dường như cảm thấy bản thân bị sỉ nhục rất nhiều, nên liền nâng cao mạnh đến cực điểm, thề sẽ dùng một móng vuốt cắt vào ngực Tân Vũ Phong và bóp nát trái tim của Tần Vũ Phong.

Móng vuốt này có thể làm long trời lở đất, xuyên thủng kim loại lẫn núi đá, ngay cả trước mặt là một cỗ xe tăng thì cũng đều có thể dễ dàng khoét thủng một lỗ.

Tình cảnh lúc này như “nghìn cân treo sợi tóc”.

Tần Vũ Phong không những lùi lại mà còn tiến lên phía trước, giống như dùng lồng ngực để chống đỡ với móng vuốt của Hàn Canh.

“Long Uy Thiên Cang!”

Tần Vũ Phong hét lên một tiếng, sau đó thì xảy ra chuyện không thể tưởng tượng nổi…

Trên người anh xuất hiện một vầng hào quang màu vàng. Rạng rỡ lấp lánh, chói lóa rực rối Dường như không có cơ sở nào tạo ra một áng mặt trời khác, dù ở cách xa hàng nghìn mét vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Trong vầng hào quang vàng rực rỡ, Tần Vũ Phong giống như thần thánh hàng phục ác ma từ thiên đàng giáng thế, giống như Chiến Thần bất khả chiến bại!

“Âm Móng vuốt sắc bén của Hàn Canh nổ tung trên hào quang vàng rực mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào, hơn nữa anh ta còn bị lực dội lại cho bị thương.

“Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc…”

Mười ngón tay vốn dĩ vững như thành đồng thì giờ đây đã vỡ nát thành từng mảnh, máu và thịt hòa lân đến không thể phân biệt nổi, “Á á á…” Hàn Canh rên la thảm thiết, nhưng trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trừng mất nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong giống như là đang nhìn một thứ gì đó rất kỳ quặc.

“Hộ Thể canh khí, mày… Mày là tông sư trong truyền thuyết sao? Chuyện này ‘Chiến thần cuồng phong giống như Chiến Thần bất khả chiến bại!

“Am”

Móng vuốt sắc bén của Hàn Canh nổ tung trên hào quang vàng rực mà không gây ra bất kỳ tổn thương nào, hơn nữa anh ta còn bị lực dội lại làm cho bị thương.

“Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc…”

Mười ngón tay vốn dĩ vững như thành đồng thì giờ đây đã vỡ nát thành từng mảnh, máu và thịt hòa lẫn đến không thể phân biệt nổi.

“Á á á..” Hàn Canh rên la thảm thiết, nhưng trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, giống như là đang nhìn một thứ gì đó rất kỳ quặc.

“Hộ Thể canh khí, mày… Mày là tông sư trong truyền thuyết sao? Chuyện này sao có thể chứ?”

Vì quá khiếp sợ nên giọng nói của Hàn Canh bắt đầu trở nên run rẩy.

Hộ Thể canh khí!

Đây là dấu hiệu của Hóa Kình tông sư.

Nghe đồn rằng chỉ cần đạt tới cảnh giới tông sư thì tự nhiên sẽ sở hữu Hộ Thể canh khí, dao chẻ súng bắn đều không suy chuyển được, nước sôi lửa bỏng cũng chẳng hề hấn gì.

Nhưng trong ấn tượng của Hàn Canh, các bậc tông sư giống như rồng, tất cả đều là cao thủ võ lâm nổi danh lâu năm, bọn họ không hề tùy tiện ra mặt.

Anh ta đã tu luyện hơn mười năm, nhưng anh ta vẫn chỉ đạt đến đỉnh của ám kình như trước, trước nay chưa hề có thể đi được tới bước cuối cùng.

Tần Vũ Phong mới ngoài hai mươi tuổi, một bậc tông sư trẻ tuổi như vậy, thật sự từ trước đến nay anh ta chưa hề nghe nói đến.

“Không ổn rồi! Gây ra họa lớn rồi!”

Hàn Canh liền bỏ ý định báo thù, lập tức xoay người vận toàn bộ nội lực của mình rồi điên cuồng chạy thục mạng.

Anh ta biết rất rõ, nếu chỉ có một mình, thì anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ ngang tài ngang sức của một bậc tông sư!

Hơn nữa Tần Vũ Phong còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới tông sư, chứng tỏ sau lưng nhất định phải có thế lực cực lớn, không phải là nhân vật mà nhà họ Kiều có thể chọc vào.

“Muốn chạy ư? Trễ rồi!”

Cơ thể của Tần Vũ Phong bắn nhanh về phía trước như đạn pháo, trong chốc lát đã bắn xe đến hơn trăm mét, hung hăng vung tay túm lấy Hàn Canh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.