Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 163



Chương 163:

Làm sao mày mấy trăm tên côn đồ có thể lọt vào mắt anh được”

“Ông Kiều Bát, đây là con át chủ bài của ông sao? Có lẽ đã làm tôi thất vọng quá nhiều rồi! Dựa vào đám tôm tép này, làm sao có thể làm bị thương tôi được?” Tần Vũ Phong lạnh lùng nói.

Theo cách nói của mình, anh hoàn toàn không để ý đến những tên côn đồ này.

“To gan!”

“Chết đến nơi rồi, vẫn còn cứng mồm?”

“Thằng nhóc thối, biết thức thời, vậy thì lập tức chịu trói đi! Cậu cho dù có thể đánh, cũng có thể đánh được cả trăm người sao?”

“Chúng tôi mỗi người một đòn, đã có thể dẫm chết cậu rồi!”

Những tên côn đồ đó điên cuồng kêu gào.

Họ có lợi thế về số lượng người, nên cho rằng mình có cơ hội chiến thắng.

Nhiều khách mời tại đó cũng háo.

hức chờ đợi, như thể họ đang chờ đợi một vở kịch hay.

Theo như cách nhìn của bọn họ, Tần Vũ Phong nhất định phải có cái gì dựa vào, mới dám đến nào náo loạn đám tang được.

Trong trận chiến này, vẫn chưa biết ai là người chiến thắng cuối cùng!

Giây tiếp theo, Tân Vũ Phong làm một động tác bất ngờ…

“Chà”

Anh nhảy lên, nhảy lên xe tang, vô tư giãm lên xác của Kiều Thiên Dã.

Giống như thi thể này, trở thành bàn đạp của mình.

Hành động vô cùng nhục mạ này đã khiến mọi người trong Kiều gia hoàn toàn tức giận, làm bùng lên cơn hận trong lòng họ.

Điên cuồng !

Đúng là điên cuồng!

Náo loạn đám tang còn sợ chưa đủ, bây giờ còn muốn làm ô uế thi thể của Kiều Thiên Dã!

“AAAAI”

Ông Kiều Bát thốt lên một tiếng gầm như sư tử: ‘Ai có thể thu phục được tên điên cuồng to gan này, thưởng 30tỷ!”

Nghe đến giải thưởng giật gân này, đám côn đồ đều phát điên, thở hổn hển nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong, hai mắt đỏ bừng, giống như nhìn một ngọn núi vàng đang chuyển động.

Lúc này, bọn họ cũng không quan †âm tình thế hiện tại như thế nào.

Chỉ cần hạ được anh ta, cả đời này sẽ không phải lo lắng!

Ông Kiều Bát cũng đằng đằng sát khí, nhìn Tần Vũ Phong nói: “Chủ tịch Phong Vân, vừa rồi không phải cậu rất có bản lĩnh sao, sao bây giờ không nói gì nữa thế? Tôi năm đó khi tranh đầu giành thiên hạ, cậu còn đang đóng tã đấy! Hôm nay, chính là dùng tính mạng của cậu, để làm lễ truy điệu cho Thiên Dã”

Trong câu từ, sát khí bao phủ.

Không khí ở hiện trường vô cùng căng thẳng, như thể một cuộc chiến lớn sắp nổ ra bất cứ lúc nào.

Những khác mời đứng ở đằng trước đều lui về sau vì sợ liên lụy, nhưng họ cũng mặc kệ, tất cả đều chuẩn bị chứng kiến trận chiến.

“Hahaha…”

Đột nhiên, Tần Vũ Phong cười nói, tự đắc nói: “Ông Kiều Bát, những năm nay ông làm xăng làm bậy, tội ác tài trời, tự khoác lác là cường hào ác bá của Dương Hải! Nhưng trong mắt tôi, ông nhiều nhất cũng chỉ là… một con chạch nhỏ! Bây giờ, tôi sẽ cho ông xem xem con át chủ bài của tôi! “

“Con át chủ bài cái gì? Cậu tưởng rằng sẽ dọa được tôi sao?”

Ông Kiều Bát tỏ vẻ khinh thường.

Ông ta, bá chủ ngầm, không phải là một cái danh xưng xuông đâu.

Ra lệnh một tiếng, cũng có thể gọi tới hàng nghìn anh em, cho dù ông ta không có bản lĩnh gì, cũng không dám đối đầu với ông ta.

Theo như góc nhìn của ông ta, cho dù Tần Vũ Phong có mạnh đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ là phú hào, phạm vi ảnh hưởng của anh cũng không phải ở Dương Hải, làm sao có thể đối đầu với ông ta được”

“Nhóc con, cậu có thể gọi tới bao nhiêu người? Một trăm người, hay là hai trăm người?” Ông Kiều Bát lớn tiếng hỏi.

“Người của tôi, đều đến rồi! Ông không ngại thì phái thuộc hạ ra ngoài nhìn xem”

Tần Vũ Phong nhẹ giọng nói, đồng thời lộ ra nụ cười thần bí.

“ồ>“

Ông Kiều Bát cau mày, trong tiềm thức sinh ra một điềm báo không lành.

Ông ta xua tay, lập tức phái người thân tín rời khỏi nghĩa trang để dò xét tình hình.

Còn chưa tới một phút.

Tâm tình lập tức chạy về, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, ngẩn người.

“Ông chủ, đại sự không hay rồi!”

“Một trung đoàn đã đến bên ngoài, bao vây toàn bộ nghĩa trang!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.