Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 200



Chương 200

Nghe có người lên tiếng, đảm phú hào ở đây đều sợ ngây người.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra ai lại dám mạo hiểm như vậy, công khai ủng hộ Tần Vũ Phong!

Làm như vậy đâu chỉ đối địch với mình nhà họ Hạng đâu!

Rõ ràng là đối địch với liên minh phủ hào! Đối địch với một nửa Dương Hải Mọi người tạch tạch đồng loạt nhìn về phía người vừa nói, sau đó bọn họ đều chấn động, mắt trợn tròn khó tin, vì bọn họ thấy được…

Người vừa nói chuyện là nhà giàu số một Đường Thiên Bá!

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Đường Thiên Bá bước tới trước mặt Tần Vũ Phong, hơi cúi đầu làm lễ.

Mà bộ dáng này càng làm đám người trong hội trường nổ tung rồi.

Sao có thể như vậy?”

“Chẳng lẽ hôm nay nhà giàu số một Đường đến không phải vì Cậu Hạng mà là đến để trợ trận cho chủ tịch Phong Vân??”

“Nếu hai ông trùm giàu có này liên thủ chẳng phải có thể đi ngang ở Dương Hải à? Gia tộc nhỏ như chúng ta sao có thể kháng cự Vốn dĩ Hạng Hồng Vũ mượn da hùm dâng cờ chiến triệu tập một nửa phú hào của Dương Hải, kết thành liên minh.

Nhưng bây giờ nhà giàu số một Đường Thiên Bá lại lửa chọn ủng hộ Tần Vũ Phong!

Điều này làm cho thực lực hai bên lần nữa sinh ra biến hóa lớn.

Sau khi khiếp sợ ngắn ngủi qua đi, Hạng Hồng Vũ cũng tỉnh táo lại, âm trầm mà nói: “Hừ! Không tưởng tượng được… Đường đường nhà giàu số một của Dương Hải lại cam tâm làm tay sai cho chủ tịch Phong Vân! Chuyện này mà truyền ra ngoài sợ là sẽ thành trò cười cho toàn Đại Ninh!”

Lời nhục nhã như vậy lại không hề chọc giận Đường Thiên Bá Đường Thiên Bá duy trì nụ cười hớn hở, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, mạnh miệng không tốt chút nào đâu nhé! Một khi tôi liên thủ với chủ tịch Phong Vân, muốn đối phó một nhà họ Hạng nho nhỏ cũng không có gì khó!”

“Ông đang uy hiếp tôi?”

Mắt Hạng Hồng Vũ bắn ra ánh sáng lạnh, giọng nói cũng bén nhọn vô cùng: “Mẹ! Đừng cho rằng ông có vài đồng dơ bẩn là có thể coi thường pháp luật! Ngay cả chủ tịch Phong Vân tôi cũng không sợ, chẳng lẽ lại sợ ông à? Đường Thiên Bá, dù ông là nhà giàu số một Dương Hải thì thế nào? Sao có đối kháng với nhiều thế gia giàu có như vậy được! Nếu ông đã ngu xuẩn không biết suy nghĩ như thế, sớm muộn gì cũng kề bên bờ phá sản, biến thành kẻ nghèo khó!”

Từng chữ từng lời đều vô cùng cường thế ngông nghênh!

Nhưng Đường Thiên Bá lại không thuận theo, trầm giọng nói: “Nếu có thể trở thành trợ lực cho chủ tịch Phong Vân, Đường Thiên Bá này tảng gia bại sản cũng không hối không tiếc!”

Ông ta có thể trở thành nhà giàu số một Dương Hải này đều là nhờ Tần Vũ Phong.

Đường Thiên Bá tri ân báo đáp, sao có thể vì sự đe dọa của Hạng Hồng Vũ mà khiếp đảm lùi bước? “Ông!”

Hạng Hồng Vũ tức xanh cả mặt, không ngờ nhà giàu số một lại kiên định như vậy.

“Được! Được! Được lắm! Tôi đã cho ông cơ hội rồi, là tự ông không biết quý trọng đấy! Lần này tôi không chỉ phong giết tập đoàn Phong Vũ, tôi nhất định phải phong sát cả nhà họ Đường!”

Hạng Hồng Vũ xoay người nhìn phần lớn phủ hào sau lưng mình, ánh mắt cuồng ngạo, kiêu căng nói: “Chờ nhà họ Đường rơi đài rồi, mọi tài sản của bọn họ đều thuộc về mọi người, nhà họ Hạng không chia phần!”

Lời vừa ra, toàn trường ồ lên.

Sản nghiệp trên danh nghĩa Đường Thiên Bá lên tới mấy trăm tỷ, đây chính là một khối thịt béo. Không ai có thể kháng cự sự hấp dẫn như thế.

Trước đó, nhà họ Đường vẫn là bá chủ thương giới ở Dương Hải này, không ai lay động được địa vị của bọn họ.

Nhưng bây giờ, nếu phần đông phủ hào Dương Hải liên hợp lại, biết đâu… biết đâu thật sự làm được thì sao!

Kiến nhiều cắn chết voi.

Chỉ thoáng chốc, không ít phú hào tại hiện trường hừng hực quyết tâm, không nhịn được bắt đầu mong chờ lên. Mà lúc này, Hạng Hồng Vũ nhìn đám người bên dưới, tiếp tục tung đòn sát thủ.

“Quý vị, chỉ cần mọi người nguyện ý gia nhập, sau khi thành công, tôi có thể dẫn tiến mọi người vào trại chiến thần Thiên Sách!”

Những lời này như cọng rơm đè chết lạc đà vậy.

“Mẹ nó! Cầu phú quý trong hiểm nguy, ông tham gia!”

Một gia chủ thế gia hạ quyết tâm.

“Cậu Hạng chính là nhân tài trong đám người, đặt cược lên người cậu ấy là không sai được!”

“Tính nhà họ Mã một phần!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.