Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 204



Chương 204:

Hạng Hồng Vũ luôn luôn kiêu ngạo tự phụ giống như là con ngựa kiêu ngạo khó thuần.

Anh ta không chỉ là một thành viên của tiểu đội chiến thần, còn giành được quán quân hạng ba toàn quân thi võ thuật.

Cho dù là đối mặt với Tạ Đông Chính, anh ta cũng không hề kinh hãi, vừa nãy còn chút suýt nữa đã bộc phát ra rồi.

Có điều, trên đời này cũng có người trị được anh tai Đó chính là ông lớn trong quân đội biên giới phía Bắc!

Người gọi điện thoại đến, chính là Tiêu Mặc Chiến, cũng là cấp trên trực thuộc trong doanh trại thần sách của anh ta.

Hạng Hồng Vũ vốn tưởng rằng, Tiêu Mặc Chiến đột nhiên gọi điện đến là sắp xếp nhiệm vụ gì.

Ai biết được một lúc sau, điện thoại vang lên một trận quát mắng: “Hạng Hỗng Vũ, anh đang làm cái gì vậy, lại làm dụng chức quyền dùng danh hiệu của chiến thần ở bên ngoài rêu rao sao? Anh cho rằng những chuyện anh làm, chiến thần đại nhân không biết sao?!”

Tiếng quát như sấm, tuyên truyền giác ngộ, vang vọng cả hội trươngd.

Không chỉ có Hạng Hồng Vũ mà tất cả các khách mời ở đây đều nghe được rõ ràng.

“Cái gì?”

Hạng Hồng Vũ sắc mặt hoàn toàn thay đổi, cả người run lên cầm cập, điện thoại trong tay suýt chút nữa cầm không vững.

“Chiến thần đại nhân…biết việc của tôi…”

Bởi vì sợ hãi cực độ anh ta nói lắp bắp.

“Chiến thần đại nhân không cái gì không biết, há gì anh có thể suy đoán dượd? Bây giờ tôi lệnh cho anh, lập tức xin lỗi tổng giám đốc Phong Vân, sau đó về đơn vị chịu trừng phạt”

Âm thanh của Tiêu Mặc Chiến như đỉnh thép, chân thật đáng tin, sau khi ra lệnh liền tắt điện thoại đi.

Mà Hạng Hồng Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ giống như là hóa đá, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Không có ngôn từ nào diễn tả cảm giác của anh ta lúc này.

Vừa đắc tội với chủ tịch thành phố Tạ Đông Chính, anh ta cũng chẳng để ý.

Chỉ cần anh vẫn là một thành viên của Thần Vũ, Tạ Đông Chính cũng không dám làm gì nhà họ Hạng!

Thế nhưng bây giờ, Hạng Hồng Vũ mất đi chỗ dựa lớn nhất của mình.

Hành động của anh ta mấy ngày hôm nay, Chiến thần Thiên Vũ hoàn toàn không hài lòng.

Như vậy, tiền đồ tương lai của anh ta, e rằng cũng chịu ảnh hướng rất lớn.

Mà anh ta lại dùng thủ đoạn, lại đùa giỡn nhiều phú hào như vậy, nhà họ Hạng sợ là cũng sẽ bị phản công lại, ngày tháng sau này cũng không thể dễ dàng sống được.

Hạng Hồng Vũ từ sự kiêu ngạo từ dòng họ, lập tức đã biến thành sao chổi gây rắc rối rồi.

Không ít trưởng bối của dòng họ không thể ngồi yên được nữa, dồn dập xông đến khuyên bảo: “Hồng Vũ à… anh tuyệt đối đừng tùy hứng!”

“Mau nhận sai với tổng giám đốc Phong Vân đi”

“Nhãn một trận gió thì sóng cũng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng!”

“Đời người không thể cứ thuận buồm xuôi gió, luôn có những thăng trầm…Lần này coi như là một bài học!”

“Đúng vậy! Nếu như tổng giám đốc Phong Vân không bớt giận, thì sợ rằng tiền đồ của cháu đều sẽ bị ảnh hưởng!”

Hạng Hồng Vũ nghe vậy, trong lòng càng thêm uất ức.

Bởi vì mệnh lệnh của Tiêu Mặc Chiến, anh không thể không hướng về “kẻ địch” mà cúi đầu.

Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chịu tủi nhục như thế này?

Hạng Hồng Vũ tay nắm nắm đấm âm thanh kêu răng rắc, nhưng vẫn đứng ở chỗ cũ, không muốn xin lỗi Tân Vũ Phong.

“Rầm!”

Đúng vào lúc này, một ông già từ trong đám người xông ra, quỳ xuống trước mặt Tần Vũ Phong.

Là trưởng tộc của nhà họ Hạng, Hạng Hồng Sơn!

“Bố! Bố đang làm cái gì vậy, mau đứng lên!”

Hạng Hồng Vũ quát lên, lòng đau như cắt.

Nhưng Hạng Hồng Sơn lại ngẩng đầu hướng về Tân Vũ Phong, khổ sở khẩn cầu: “Tổng giám đốc Phong Vân, Hồng Vũ đứa bé này còn trẻ người non dạ, cầu xin anh…hãy tha thứ cho nó một lần! Con không dạy được là lỗi của người làm cha, lỗi của nó gây ra, người làm bố này xin thay nó trải”

‘Âm”

‘Âm”

‘Am”

Hạng Hồng Sơn liền dập đầu ba cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.