Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 222



Chương 222:

“Trời ơi!”

Lâm Yến Vân hai mắt nhìn thẳng, hơi thở trở nên gấp gáp, ngực phập phồng không ngừng. Ước chừng mười lăm tỷ đồng tiền mặt đặt phía trước mang lại hiệu ứng thị giác cho người nhìn thật mạnh mẽ.

“Tần Vũ Phong, tôi biết…anh sẽ không bỏ rơi tôi!”

Lâm Yến Vân trong nháy mắt mặt biến sắc, không còn sự thờ ơ và khắc nghiệp như trước nữa, cô ấy nở một nụ cười tươi chăm chú.

“Hu!”

Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi không phải cô nói tôi lừa gạt cô sao?”

“Là tôi có mắt không tròng, là tôi không biết tốt xấu! Tần Vũ Phong, anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện cho Lâm Kiều Như nhận sai!”

Lâm Yến Vân vội vàng móc di động ra, muốn đền bù.

“Tôi không phải là không cho cô một cơ hội, chỉ tiếc…chính cô lại không hiểu và quý trọng nó! Bây giờ cô mới hối hận, muộn rồi!”

Tần Vũ Phong nói xong, từ trong túi móc ra một cái bật

Khoảnh khắc tiếp theo, trong tầm mắt của tất cả mọi lửa. người trong thời điểm đó, một cảnh tượng không thể tin được xuất hiện.

Tần Vũ Phong dùng bật lửa đốt một đống tiền lớn.

“Bum!”

Ngọn lửa bùng lên, hừng hực thiêu đốt, những cục tiền mặt đó hóa thành tro tàn.

“Anh…Anh đang làm gì vậy? Mau, dừng tay!”

Đồng tử Lâm Yến Vân co lại, nhịn không được liền hét lớn lên.

Đây chính là tiền cứu mạng cô !

Nếu không có mười lăm tỷ đồng trả nợ kia cô tuyệt đối sẽ bị ông Kim bắt đi, sau này như thế nào cũng không dám tưởng tượng. Lâm Yến Vân dường như sắp phát điên, tiến lên muốn dập tắt lửa, nhưng căn bản không làm được gì, chỉ có thể giương mắt nhìn lửa thiêu đốt tiền.

“Không! Không được…

Cô phát ra tiếng than khóc cuồng loạn, như tương lai của chính mình cũng theo này những đồng tiền này bị đốt cháy, gần như không còn gì.

Thấy bộ dạng cô đau đớn muốn chết, Tần Vũ Phong cảm thấy thật sảng khoái.

Lần này báo thù, cũng không phải vì anh, mà là vì Lâm Kiều Như !

Lâm Kiều Như rõ ràng không phải người của Lâm gia, nhưng cô lại mang danh một đứa con gái ngoài giá thú.

Lâm Kiều Như đã từng chịu quá nhiều nhục nhã, hôm nay, toàn bộ phải trả gấp bội.

“Lâm Yến Vân, cô là người ham hư vinh, thấy người sang bắt quàng làm họ, làm vô số điều ác độc ghê tởm! Mười lăm tỷ đồng này, tôi thà là đốt sạch, cũng sẽ không lấy tới cứu cô! Bởi vì loại phụ nữ như cô, căn bản không đáng được cứu vớt!”

Lời Tần Vũ Phong nói, giống như là lưỡi dao sắc bén, hung hăng hướng về phía Lâm Yến Vân.

Lâm Yến Vân thơ thẩn trên mặt đất, cô ta như trút hết sức lực, khóc lóc kể lể: “Vì cái gì? Vì cái gì anh lại không muốn cho tôi thêm một cơ hội! Cái con hồ ly tinh kia, có gì hay ho mà lại mê hoặc anh như thế này?”

Lúc này, Lâm Yến Vân trong lòng không cam tâm, mà vô cùng oán hận.

Cô ta quên mất rằng ngay từ đầu cô ta đã từng sỉ nhục và nguyền rủa Tần Vũ Phong!

Cô ta thậm chí còn quên mất lúc trước mình đã bắt nạt và kinh thường Lâm Kiều Như như thế nào ! “Lâm Yến Vân, cô đã nhận được phần thưởng xứng đáng, tôi không cần phải ở đây nữa! Không hẹn ngày gặp lai!” Tần Vũ Phong vẫy tay, hướng về phía ngoài cửa đi ra. Nhìn bóng dáng anh rời đi, Lâm Yến Vân hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.

Vừa rồi, cô ta còn sinh ra ảo tưởng, cho rằng Tần Vũ Phong chỉ là nói giỡn.

Nhưng hiện tại, cô ta giống như đã từ trên mây rơi xuống địa ngục.

Biểu cảm của cô ta cũng trở nên vô cùng dữ tợn, giống như một tên lệ quỷ ở dưới đại ngục, phát ra lời nguyền rủa vô cùng độc ác: “Tần Vũ Phong, tôi cho dù chết thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Còn cả loại đàn bà Lâm Kiều Như kia!”

“Tôi cũng sẽ đem cô ta bán cho nhà chứa, tìm một ngàn người đàn ông, xử lí cô ta!”

Nghe thấy lời uy hiếp như vậy, Tần Vũ Phong cũng không quay đầu lại.

Người phụ nữ có tâm địa ác độc giống Lâm Yến Vân, căn bản không đáng được mọi người cảm thông.

Trong mắt anh, Lâm Yến Vân chỉ là một con kiến hèn mọn, có thể kẹp chết bất cứ lúc nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.