Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 233



Chương 233:

“Cô!”

Lâm Yến Vân tức giận đến mức toàn thân run lên bần bật.

“Trừng mắt cái gì mà trừng! Đều ngày gái làm trong hộp đêm, có mình cô là thánh nữ thanh khiết hay sao? Xem ra, cô vẫn còn chưa hiểu phép tắc của chỗ này rồi!”

Người phụ nữ hung tợn bước tới, túm tóc.

Lâm Yến Vân, tát liên tục mười mấy cái.

“Aaal Lâm Yến Vân kêu thảm thiết liên tục, nhưng không dám phản kháng.

Bởi vì cô ta biết, nếu mình phản kháng sẽ chỉ chịu những trận đánh khốc liệt hơn.

“Chết tiệt! Tân Vũ Phong, một ngày nào đó, nếu tôi có thể thoát thân, tuyệt đối sẽ không bỏ qua anh!”

Lâm Yến Vân cố nén đau đớn, ở trong lòng âm thầm nguyền rủa.

“Rầm!”

Đột nhiên, cửa phòng chứa đồ mở toang ra.

Một thanh niên tuấn tú bước vào, lông mày sắc bén và mắt sáng như sao, vẻ mặt dữ tợn, lộ ra khí chất lạnh lùng.

Căn phòng này vốn ban đầu ồn ào bỗng trở nên im lặng.

Anh ta trên cao nhìn xuống, nhìn thấy Lâm Yến Vân, mở miệng hỏi: “Cô…là vợ cũi của Tân Vũ Phong, Lâm gia đại tiểu thư?”

“Là tôi!”

Lâm Yến Vân theo bản năng gật gật đầu.

“Theo tôi đi ra ngoài!”

Đường Tam Hoàng lạnh lùng mở miệng.

Lâm Yến Vân trong lòng vui vẻ, lập tức đứng lên.

Tuy rằng cô ta không biết thanh niên trước mắt này là ai, nhưng chỉ cần có thể rời đi cái chỗ này, dù đi đâu làm gì cũng đồng ý.

“Không được! Đây là người của ông Kim, anh không thể mang cô ta đi!”

Lập tức có mấy người phụ nữ, đứng ra ngăn cản.

Đột nhiên, Đường Tam Hoàng từ trong túi móc ra một khẩu súng lục bóp cò nổ súng.

“Bằng!”

“Bằng!”

“Bằng!”

Viên đạn bay ra, bắn trúng lông mày của người phụ nữ hung tợn đó, máu đỏ tóe ra.

Lấy mạng người chỉ bằng một phát súng!

“Aaal”

Những người phụ nữ còn lại trong phòng sợ hãi đến mức hét lên liên tục, làm sao có thể tưởng tượng được người thanh niên đẹp trai này hóa ra lại là một con ác quỷ giết người!

Lâm Yến Vân bị dọa cho choáng váng.

“Anh…Anh rốt cuộc là ai vậy, tìm tôi làm gì? Không phải là Tân Vũ Phong phái tới, muốn giết tôi diệt khẩu ư?”

“Hoàn toàn ngược lại! Tôi và Tân Vũ Phong không đội trời chung! Lần này cứu cô, cũng là hy vọng cô có thể giúp tôi báo thù!”

Đường Tam Hoàng nói.

“Thật hay giả vậy?”

Lâm Yến Vân mặt lộ vẻ nghỉ ngờ, vẫn không thể tin được.

“Đừng hỏi nhiều như vậy! Cô nói đi, cô có muốn báo thù không?” Đường Tam Hoàng hỏi.

“Muốn, đến năm mơ tôi cũng muốn!”

Lâm Yến Vân nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp lại lộ ra một vẻ gian ác.

*Đều là bởi vì Tân Vũ Phong, tôi mới phải tới chỗ này, mới ra nông nỗi này!”

“Anh ta rõ ràng có mười lăm tỷ đồng, dù một đồng cũng không chịu lấy ra cứu tôi, còn ngay trước mặt tôi đốt sạch tiền!”

“Là anh ta hại tôi phải chịu nhục nhã khổ sở, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ giết anh ta để trả thù trong lòng!”

Nói xong lời cuối cùng, cả người Lâm Yến Vân run rẩy, hoàn toàn bị thù hận chiếm sạch đầu óc.

Đường Tam Hoàng lộ ra vẻ mặt tươi cười vừa lòng.

Ở trên mặt cô ta, Đường Tam Hoàng thấy được ngọn lửa báo thù.

Loại người này, sẽ là một cái bia đỡ đạn tốt!

“Được! Ngoan ngoãn đi theo tôi, tôi sẽ giúp cô được như ý nguyện, làm Tân Vũ Phong phải trả giá tất cả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.