Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 282



Chương 282

Kẻ thù gặp mặt, mắt đỏ hết sức!

Hiện tại Tần Vũ Phong gọi điện thoại sang đây, giống như người thắng khoe mẽ, khiến cho Đường Tam Hoàng càng giận dữ hơn.

Nhưng anh ta vẫn là nhận cuộc điện thoại.

Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói của Tần Vũ

Phong. “Anh cho rằng sau lưng làm những hành động nhỏ nhặt này, thật sự có thể giấu diếm được tôi sao? Tổn thất một chiếc du thuyền hơn ba mươi nghìn tỷ đồng, nhà họ Đường các người cũng không chịu nổi đi?” Tần Vũ Phong lạnh lùng mở miệng. “Tên họ Tần kia, anh đừng quá đắc ý!”

Đường Tam Hoàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh chẳng qua chỉ là gặp phải vận may thôi, mượn đến lực lượng của biên giới phía Bắc, điều này sao có thể tính là bản lĩnh chứ! Lần sau, anh sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!”

“Ha ha… Không cần chờ đến lần sau, tối nay, tôi đã chuẩn bị một món quà cho anh!” Tần Vũ Phong nói.

Cho dù cách một chiếc điện thoại, Đường Tam Hoàng ngửi được một hơi thở nguy hiểm. “Món quà gì?”

Đường Tam Hoàng cảnh giác hỏi, đồng thời nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có gì khác thường.

Tòa nhà Kim Đỉnh này, mới vừa bị tập đoàn Ba Đào thu mua, coi như là đại bản doanh của anh ta ở Dương Hải, bên trong có vô số cao thủ, phòng thủ kiên cố, kể cả là một tên có sức mạnh được gia tăng cũng không thể đánh vào được.

Huống chi, Tần Vũ Phong vừa mới còn ở trên chiếc du thuyền Costa Victoria, không có thể nào nhanh như vậy mà có thể tới được nơi này. “Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Đột nhiên, Tần Vũ Phong bắt đầu đếm ngược, khi anh ta đếm đến “Một”. “Bang!”

Ánh đèn trên cả tòa nhà Kim Đỉnh, chợt tắt, đen nghìn nghịt một mảnh, không có chút ánh sáng nào.

Một không khí khủng bố khó có thể miêu tả, lan ra cả bốn phương tám hướng. “Sao lại thế này?”

“Chẳng lẽ cúp điện sao?”

“Ai xem công tắc đèn điện xem!”

Những sát thủ của liên minh Tây Hải ở trong tòa nhà đó, tất cả đều cảnh giác hơn, móc ra đèn pin. “Ầm ầm ầm!”

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng gầm rú định tai nhức óc, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Mọi người quay đầu lại, hướng về nơi phát ra âm thanh, trong tầm mắt xuất hiện một màn khó có thể tin được

Chỉ thấy mười mấy quái thú thép khổng lồ, mạnh mẽ tiến tới, cánh tay rô bốt bằng kim loại tỏa ra ánh sáng lạnh, khiến cho người ta áp lực cực lớn. “Trời ạ!”

“cài này cũng không phải là máy ủi đất, mà là máy phá nhà đặc chế, chuyên dùng cho việc phá bỏ nhà cao tầng!”

“Chúng đang đi đến chỗ tòa nhà Kim Đỉnh, sẽ không phải đang muốn san bằng tòa nhà này chứ?” 500 mét. 300 mét. 100 mét.

Những chiếc máy phá nhà loại to, đã mở toàn bộ mã lực, khoảng cách với tòa nhà kim đỉnh càng ngày càng gần, không hề giảm tốc độ. “Không xong rồi!”

“Bọn người kia là bị điên rồi sao, đang yên đang lành, thế nhưng muốn san bằng cả một tòa nhà, chẳng lẽ không để ý đến sự sống chết của chúng ta?”

“Mọi người chạy mau đi! Nếu còn trì hoãn nữa, chắc chắn là phải chết!”

Những tay đấm của liên minh Tứ Hải, một đám hô to gọi nhỏ, chật vật chạy trốn, căn bản không dám tiếp tục ở lại đây.

Tầng cao nhất, phòng bao của phẩm trân bảo. Đường Tam Hoàng nhìn thấy một màn này, trong sự phẫn lại mang theo vài phần hoảng sợ, hướng về phía điện thoại sủa như điên “Đáng chết! Tại sao anh dám làm như vậy? Đây chính là tòa nhà mà tập đoàn Ba Đào đầu tư sáu mươi nghìn tỷ đồng mới vừa mua lại, anh phải người tới trực tiếp san bằng, chẳng lẽ không sợ luật pháp của Đại Ninh sao?”

“Ha ha…”

Tần Vũ Phong lạnh lùng cười: “Ở trên chiếc du thuyền anh phải người, dùng súng ép buộc kiều như cùng những phủ hào đó, tại sao từng để ý đến vương pháp? Hơn nữa đừng quên, ở Dương Hải, thế lực của tôi so anh càng hùng hậu hơn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.