Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 307



Chương 307

Đến lúc đó, cho dù là Tần Phiệt, cũng không thể dễ dàng sai khiến anh ta, mà là bình đẳng ngồi ở vị trí ngang hàng.

“Vì để đối phó mình, Tân Phiệt thật đúng là tốn nhiều công sức, tâm trí, còn điều động những ba vị cao thủ đến! Tuy nhiên.” Tần Vũ Phong đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, thẳng lưng ưỡn ngực, bộc phát ra khi thể ngạo nghễ, liếc nhìn thiên hạ.

“Tân Vũ Phong tôi là người từng chinh chiến thiên hạ, chưa từng thất bại, dựa vào không chỉ mưu lược, còn có vũ lực quân đội!”

Đừng nói ba cao thủ Hổ Bảng, cho dù lại thêm mười người nữa, tôi cũng không sợ chút nào!” Âm thanh Tần Vũ Phong như sấm , hào khí rầm rầm. Đây không phải là sự tự đại mù quáng, mà là anh có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân. Anh cũng không phải là người trong giang hồ, cho nên không tham gia bình chọn võ lâm bảng.

Nhưng trong trận chiến ba năm trước, anh liên tục chém bại mười tám vị mãnh tướng nước địch, thế như phá trúc, luôn luôn hướng về phía trước.

Chiến thắng làm nổi danh tên tuổi, vang vọng khắp thiên hạ!

Từng có người nói, thực lực võ đạo của anh, ít nhất cũng có thể xếp hạng trong vị trí thứ ba tại Long Bảng, thậm chí còn có thể kỳ vọng chiến đấu lên vị trí đầu bảng.

Đến cảnh giới này, dù chỉ một chút chênh lệch, đều giống như khoảng cách không cách nào vượt qua.Ba cao thủ Hổ Bảng này liên thủ kết hợp, có lẽ có thể tạo thành uy hiếp đối với cường giả ở cuối Long Bảng, nhưng muốn đổi phủ Tân Vũ Phong, đó chính là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình!

“Haha…” Đột nhiên, trên màn hình điện thoại di động của Tần Thiên Vương sáng lên, phát ra tiếng cười to: “Súc sinh! Nếu tao đã muốn. thu phục mày, làm sao tao có thể phạm sai lầm như vậy? Ba vị cao thủ Hổ Bảng, hiện tại đủ để đối phó với mày rồi, nếu mày không tin, có thể thử vận chuyển nội kinh xem!”

Cái gì, cái gì? Tần Vũ Phong nghe vậy, trong lòng có một chút hồi hộp, càng lúc dự cảm lo ngại càng thêm rõ ràng hơn. Anh thử vận chuyển nội tình, kinh ngạc phát hiện nội kình vốn dồi dào, nhất thời trở nên vô cùng yếu ớt. Như thể từ một biển, biển thành một dòng suối nhỏ hẹp.

“Có chuyện gì đang xảy ra vậy” Tần Vũ Phong sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng không cách nào kiềm chế kinh ngạc trong lòng.

“Là độc!”.

Tần Thiên Vương không nghi ngờ gì nữa, trực tiếp nói: “Độc tính này là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán, không màu không mùi, dược tính một khi phát tác liền làm cho toàn thân gân cốt mềm nhũn, ít nhất kéo dài một giờ, mày nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra một phần mười thực lực!”

“Tao đem chất độc này trên điện thoại di động, nhưng vì dược tính của thuốc độc cần thời gian mới có thể phát tác, cho nên mới kéo dài thời gian lâu như vậy!”

Súc sinh!!!” Hai mắt Tần Vũ Phong đỏ bừng, tức giận không thể kiềm chế. Gừng càng già càng cay! Tân Thiên Vương nham hiểm giảo hoạt, túc trí đa mưu.

Ngay từ đầu, ông ta đã tính toán được Tần Vũ Phong sẽ không đáp ứng. Đại quản gia cùng những hộ vệ đó, thực chất chỉ là ngụy trang mà thôi! Lúc trước ông ta nói nhiều như vậy, chính là đang chờ được hiệu phát tác, để cho ba vị cao thủ Hổ Bảng ra tay. Cục diện này là một cái bẫy liên kết! Từ thời khắc Tân Vũ Phong vào cuộc, đã thua hơn phân nửa.

“Súc sinh, đừng chống đối lại cũng chỉ là vô ích thôi! Cho dù mày lợi hại thế nào đi nữa, bị trúng Tập Hương Nhuyễn Cân Tán, cũng đánh không lại ba vị cao thủ Hổ Bảng!”

“Yên tâm, dù sao trong người mày cũng đang chảy dòng máu Tân phiệt, tạo sẽ không giết mày! Chờ rút tủy xương của mày ra, cứu sống Tần Thiện Lâm, sau đó tự nhiên sẽ thả mày đi!”

Nói xong, Tần Thiên Vương liền cúp điện thoại, màn hình tối đen. Tuy nhiên, trận chiến thực sự chỉ mới bắt đầu!

“Ầm! Ầm! Ầm! Ba cao thủ trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong, tập trung khỏa lấy khí cơ của anh, giống như nhìn thấy con mồi rơi vào cạm bẫy. Trong tình huống bình thường, cho bọn họ mấy lả gan, cũng không dám đối kháng chiến Tần Vũ Phong trong truyền thuyết!

Nhưng hiện tại, Tân Vũ Phong một mình, không có viện thủ, năng lực chỉ có thể phát huy ra một phần mười. Nếu đám người này còn đánh không lại anh, dứt khoát mua một miếng đậu hũ đâm đầu vào chết đi cho rồi!

Lý Tồn cầm cự chuy trong tay, ồm ồm nói: “Chiến thần Thiên Vũ, tôi rất kính nể thực lực cùng thái độ làm người của anh, nếu không phải bất đắc dĩ, tôi không muốn cùng anh thù địch! Nhưng lần này, điều kiện Tần Phiệt mở ra quá mức mê người, cho nên…đừng trách chúng tôi!”

“Ai thắng ai thua, vẫn chưa thể biết được đâu! Đến đây đi, chiến đấu đi!” Tần Vũ Phong từng bước bước ra, dùng sức chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.