Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 339



Chương 339

“Cạch!”

Hình như nghe được chuyện gì đó, toàn thân Lăng Ngụy chợt run lên như bị điện giật, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó lòng giấu được.

Ngay tới điện thoại di động anh ta cũng không nắm chắc được khiến nó trực tiếp rơi xuống đất, nát bét.

“Anh cả, anh làm sao thế?”

Lăng Chiêu cực kỳ sợ hãi, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy anh trai mình mất kiểm soát như vật.

Mí mắt Tô Kỳ Hoa giật liên hồi, cô ta có một dự cảm chẳng lành: “Cậu chủ Lăng, có phải bên Long Ủy kia có tin gì không tốt không?”

“ỰC!” .

Lăng Ngụy nuốt nước bọt, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại rồi chậm rãi đáp lời: “Vừa rồi, chú Hạ nói, chú ấy dùng tới quyền hạn của mình để điều tra Tần Vũ Phong.”

“Sau đó thì sao?” Tô Kỳ Hoa không nhịn được hỏ“Cấp, bậc, không, đủ!” Lăng Ngụy nghiến răng, gằn ra từng chữ một.

“Cái gì?”

Tô Kỳ Hoa và Lăng Chiêu đều cảm thấy hoang mang, không dám tin vào lỗ tai của mình.

Chỉ bốn chữ nhưng lại tựa như một đòn nặng nề giáng xuống lòng họ. Đối phương là Long Úy tứ phẩm mà vẫn không đủ cấp bậc?

Chẳng lẽ…chức vị của Tần Vũ Phong ở biên giới phía bắc còn cao hơn tứ phẩm?

Không! Tuyệt đối không thể nào! Bọn họ rối rít lắc đầu để xóa bỏ ý nghĩ vô lý này ra khỏi đầu.

Chiến sĩ bình thường muốn tăng lên hạng tứ phẩm, dù coi như thuận buồm xuôi gió thì ít nhất cũng cần tới hai mươi năm khổ công.

Về phần tam phẩm, đó chính là tướng lĩnh trấn giữ một phương, cần phải gặp được cơ hội rất lớn!

Nhìn qua thì Tần Vũ Phong mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao có thể là tướng lĩnh tam phẩm?

Như vậy thì có lẽ là có nhân vật tam phẩm nào đó bao bọc hắn ta.

“Anh cả, giờ phải làm sao đây? Anh ta có đoạn video kia, dù chúng ta có muốn dàn xếp ổn thỏa e là cũng không được!” Lăng Chiêu vô cùng căng thẳng và hoảng sợ.

Vốn dĩ anh ta còn cho rằng Tần Vũ Phong chỉ là một con cá trạch nhỏ có thể tùy tay bóp chết nhưng ai ngờ, con cá trạch này lắc mình một cái đã trở thành cá sấu khổng lồ thời tiền sử!

“Muốn đối phó với Tần Vũ Phong, ít nhất cũng phải là nhân vật tam phẩm mới có thể chế áp được anh ta!”.

Lăng Ngụy nhíu chặt mày, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, giống như đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội.

Cuối cùng, hắn ta giống như đã đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, trầm giọng nói: “Xem ra lần này chỉ có thể dùng tới túi gấm mà ông nội để lại, tới cầu xin phó tổng đốc Dương!” Nghe anh ta nói như vậy, hai mắt Lăng Chiếu sáng lên, trong lòng mừng thầm.

phó Tổng đốc Dương chính là chỉ nhận vật đứng số hai ở tỉnh Thạch Trì!

Dương Thiên Hải!

Năm đó, Dương Thiên Hải từng nhận ơn của nhà họ Lăng. Vì biết ơn nhà họ Lăng nên ông ta đã để lại ba túi gấm. Nếu ngày nào đó nhà họ Lăng gặp rắc rối, có thể cầm túi gấm tới tìm ông ta.

Những năm gần đây, nhà họ Lăng đã dùng hai túi gấm. Hôm nay lại phải dùng cơ hội cuối cùng này ở trên người Tần Vũ Phong, khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.

Nhưng chuyện đã tới nước này, bọn họ cũng không còn cách nào khác!

Dương Thiên Hải thân là phó tổng đốc của tỉnh Thạch Trì, chính là nhân vật từ tam phẩm trở lên. Chỉ cần ông ta dậm chân, cả Thạch Trì đều phải run rẩy.

Theo Lăng Ngụy thấy, chỉ có cách mời nhân vật này ra mặt mới có thể vững vàng chèn ép Tần Vũ Phong.

E là dù cho Tần Vũ Phong có võ nghệ cao cường, còn có cả chỗ dựa ở biên giới phía bắc, nhưng dù sao nơi đây cũng là Thạch Trì, là địa bàn của Dương Thiên Hải.

Phép vua thua lệ làng!

“Việc này không nên chậm trễ. Sáng sớm mai anh sẽ mang túi gầm này tới tìm ồn Dương lão nhờ giúp đỡ! Cho dù Tần Vũ Phong có là Tôn. Ngộ Không đại náo thiên cung thì cũng không thoát được lòng bàn tay của ông Dương!” Lăng Ngụy trầm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.