Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 351



Chương 351:

“Anh ấy, cầm trăm vạn binh vạn mã, trấn giữ biên giới phía bắc! Kẻ địch nghe thấy tên hắn lập tức sợ tới mức nghe tiếng mà sợ vỡ mật, chạy trối chết!”.

“Anh ấy, từng dẫn dũng tướng quân thiết kỵ, đánh chớp nhoáng ngàn dặm, phá tan đô thủ đô nước địch, vì Đại Ninh mà mở rộng đất biên thuỳ!” .

“Anh ấy, là con phong lang đang đợi lệnh, núi đá khắc công, được phong làm thủ lĩnh trăm tướng, người khoác mãng bào, cao quý ngang trời!”

“Anh ấy, chính là chiến thần Thiên Vũ!”

Giọng của Tiêu Mặc Chiến, giống sấm sét rung đất, nổ tung bên trong tại của mỗi một người đây.

Đám thành viện của nhà họ Dương ở đây, cùng với rất đông cảnh sát, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, chấn động tới nỗi không thể hồi hồn.

Chiến thần Thiên Vũ! Cái tên này, tượng trưng cho vinh quang tối cao!

Chiến tích huy hoàng trên chiến trường của anh, ai cũng thích, truyền bá rộng rãi, từ đứa nhóc ba tuổi tới ông bà già 80 tuổi cũng nghe nhiều đến thuộc.

Không hề cường điệu mà nói, Tần Phong chính là thần bảo vệ của Đại Ninh.

Tin anh rời núi vừa mới được tiết lộ, vốn ngoại tộc đang ngo ngoe rục rịch ở biên giới phía bắc, lại một lần nữa lùi về.

Mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng ra được, vị tồn tại trong truyền thuyết này, lại xuất hiện ở Thạch Trì, xuất hiện ở nhà họ Dương!

Càng quan trọng hơn là, Tần Vũ Phong là bị tóm tới. Vừa rồi Dương Thiên Hải suýt chút nữa hạ lệnh, muốn bắn chết vì chiến thần này! Dĩ hạ phạm thượng, tôi không thể tha! “Bum!”  Đột nhiên, một thành viên của nhà họ Dương sợ tới mức nhãn chân, trực tiếp quỳ rạp xuống dát.

Một cái quỳ này của hắn, như quân bài domino thứ nhất nlão xuống, lập tức gây ra một phản ứng lùi dây chuyền. .

“Bùm! Bùm! Bùm….”

Rất nhanh, khoảng trăm thành viên nhà họ Dương ở đây, cùng với mấy chục cảnh sát, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, run bần bật, thở mạnh cũng không dám thở.

Mãng bào đằng trước, vạn người đều quỳ!

Nếu có thể nói, bọn họ hận mặt đất không thể nứt ra một cái động thật lớn ngay lập tức để mình trốn vào.

Giờ phút này, Dương Thiên Hải mặt xám tựa tro tàn, ánh mắt dại ra, như trong nháy mắt mà già đi mấy chục tuổi.

Xong rồi!

Tất cả đều xong rồi! Bởi một quyết định sai lầm, mà từ đó đưa tới tai hoạ ngập đầu. Vừa rồi Tần Phong nói không sai, căn bản là anh không cần núi dựa, bởi vì chính anh đã là núi! Ngọn núi lớn này, nhìn chung cả nước cũng không có mấy người có thể lay động.

“Bum!”

Cuối cùng, Dương Thiên Hải cũng quỳ rạp xuống đất, ném sự kiêu ngạo thuộc về phó thống đốc xuống.

“Chiến thần Thiên Vũ, là kẻ mắn có mắt không thấy Thái Sơn! Xin ngài, hãy cho tôi một cơ hội hối cải để tự sửa sai với!”

“Tôi bị cha con họ Lăng bỏ bùa mê, bị quỷ ám, mới có thể hạ lệnh bắt ngài!”

“Nhưng mà mấy năm nay tôi tận tụy ở Thạch Trì, không có công lao cũng có khổ lao!”

“Xin ngài rủ lòng từ bi, tha cho tôi một lần đi!”

Dương Thiên Hải đau khổ xin tha, khóc lóc một vốc nước mũi một vốc nước mắt, đúng là bị doạ vỡ mật.

Trước đó, lão đã sớm nghe nói qua tin đồn về Thiên Vũ chiến thần. Sát phạt quyết đoán, công chính liêm minh! Người chết trong tay chiến thần Thiên Vũ, đếm cũng phải lên đến trăm vạn! Một kẻ hèn như lão làm phó thống đốc tam phẩm, căn bản không là cái gì.

“Hừ!”.

Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng, nhìn xuống lão từ trên cao: “Tôi hỏi ông — nhà họ Lăng hãm hại chiến sĩ biên giới phía bắc Quách Thường Lân, ông cũng biết chuyện?”

“Cái gì mà Quách Thường Lân? Tôi… Tôi không biết.” Dương Thiên Hải ra sức lắc đầu, dáng vẻ mờ mịt, như vậy lại không giống giả bộ.

“Cho dù ông không biết, nhưng cũng lạm quyền mưu lợi riêng, bao che che chở nhà họ Lăng! Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!” .

Nói tới đây, Tần Vũ Phong đột ngột dừng một chút, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén.

“Cái hạng người ngu ngốc như người, không xứng làm phó thống đốc Thạch Trì!”

“Tôi ra lệnh cho ông — lập tức cáo lão hồi hương, cày ruộng làm nông, cả đời không được đặt chân vào tình thành nửa bước!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.