Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 392



Chương 392

Dương Hải, trong biệt thự Star River.

Buổi sáng khi mặt trời vừa mới lên cao, Lâm Kiều Như đã thức dậy.

Đêm qua, cô thức trắng đêm luôn lo lắng cho sự an nguy của Tần Vũ Phong.

Mặc dù không biết Tần Vũ Phong xảy ra chuyện gì, nên cô cảm thấy rất sốt ruột và khẩn trương.

Không có chuyện gì nghiêm trọng thì, Tần Vũ Phong lại để có một mình ở lại đây.

” Này… cứ coi như anh đi làm chuyện tốt đi!”

Lâm Kiều Như khẽ thở dài, rồi cùng mẹ cô Triệu Như Lan đi đến giáo đường Trắng.

Ngay từ vài ngày trước, Tần Vũ Phong và cô đã đứng dưới giáo đường Trắng, chọn nơi đây làm nơi tổ chức đám cưới.

Hôm nay, giáo đường đã được cô đặt từ trước, những người không có phận sự sẽ không thể vào.

Giáo đường bên ngoài bao phủ toàn là hoa , ngập tràn hoa hồng thơm, đẹp chẳng kém gì vườn Địa đàng trong thần thoại

Nhiều mục sự mặc áo choàng đen cũng bận rộn.

Bọn họ đều đã biết rõ rằng tối nay sẽ có những nhân vật lớn, đến kết hôn ở đây.

Sau một thời gian.

Lâm Kiều Như mặc chiếc váy cưới xinh đẹp, đeo mạng che mặt bằng voan và găng tay ren.

Thắt lưng bằng sợi vải cưới rất ôm sát cơ thể cô, thắt nơ bằng ruy băng liên hợp màu xám, tôn lên đường cong chữ S đẹp mắt.

Ánh mặt trời chiếu vào cơ thể cô, tạo cho cô một vẻ đẹp thánh thiện tinh tế, tựa như một thiên thần trong sáng giáng trần.

Khắp mọi nơi trong từng ngóc ngách của thành phố !

Trăm hoa đua nở!

Khó có thể dùng từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng của Lâm Kiều Như vào lúc này.

Tất cả những ai nhìn thấy cô, đều không khỏi cảm thấy choáng ngợp say mê.

” Mẹ, mẹ thấy như thế nào?”

Lâm Kiều Như véo góc váy, quay người lại, nhìn mẹ và hỏi.

“ Kiều Như , hôm nay con là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới!” Triệu Như Lan chân thành khen ngợi cô.

Mặc dù bà và Lâm Kiều Như không có quan hệ huyết thống, nhưng cô đã được bà nuôi dưỡng hơn 20 năm.

Nhìn con gái đi lấy chồng, Triệu Như Lan vẫn có chút xúc động.

Tuy nhiên, Lâm Kiều Như không có chút vui mừng nào, thay vào đó, cô thỉnh thoảng nhìn ra cửa nhà thờ.

Một người phụ nữ phụ nữ xinh đẹp đến mức nào đi nữa nhưng không có người cô muốn trông thấy thì cũng chả khiến cô vui vẻ nổi !

Nếu không có sự tán thưởng của Tần Vũ Phong, cho dù cô có ăn mặc đẹp đến đâu, cô cũng chỉ có thể cô đơn mà tự mình chiêm ngưỡng mà thôi.

Nhưng mà, trước cửa giáo đường vẫn trống không, Tần Vũ Phong vẫn chưa đến.

“Con gái à, con đừng lo lắng! Vũ Phong nhất định sẽ tới!” Triệu Như Lan nắm lấy tay cô an ủi.

” Haiz ! Dù có phải chờ bao lâu, dù trời đất có bạc cỗi, dù biển khô đá mòn, con vẫn sẽ đợi anh ấy!”

Lâm Kiều Như gật gật đầu.

Cuộc hôn nhân này có thể bắt nguồn từ cái đêm mưa mười tám năm trước.

Cô đã đợi mười tám năm rồi, sao còn phải sợ phải đợi thêm mấy giờ nữa?

Đột nhiên, một giọng nói Âm Dương kỳ quái vang lên sau lưng:

” Rất tiếc! Kiều Như, hôm nay em ăn mặc rất đẹp! Nhưng tiếc là, chú rẻ lại không đến được, em sẽ không phá vỡ hôn ước này đâu đúng không?”

Khi nghe thấy điều này, Lâm Kiều Như và Triệu Như Lan cùng lúc quay lại, nhưng nhìn thấy một nhóm khách không mời bước vào nhà thờ.

Lâm Yến Vân, Lâm Quốc Triều, Dương Nguyệt Dung, Lâm Hoàng Quân gia đình bốn người.

“Sao mấy người lại có thể đến đây?”.

Lâm Kiều Như sắc mặt thay đổi, cô lùi lại vài bước về sau theo thói quen.

” Ha ha… sợ gì chứ? Dù sao chị cũng là người của nhà họ Lâm. Đương nhiên chúng tôi sẽ phải đến tham gia ngày kết hôn quan trọng này của chị chứ !” Lâm Hoàng Quân nói lớn.

“Chính là thế! Con gái đã kết hôn, người làm bố của con, làm thế nào lại có thể không tới được?” Lâm Quốc Triều cười nói.

Khi nghe điều này, Lâm Kiều Như trở nên cảnh giác.

Cô và nhà họ Lâm đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi !

Không kể có không ít lần Lâm Yến Vân, Lâm Hoàng Quân còn tìm cách giết chết cô nữa, nếu không phải nhờ sự bảo vệ của Tân Vũ Phong, cô đã sớm bị giết chết từ lâu rồi !

Người cần đến thì không đến, kẻ không mời lại tự đến !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.