Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 438



Chương 438: Trúng số

Nhà hàng Côn Luân nẫm trên con đường vành đai hai, có một vị trí đắc địa, được thiết kế vô cùng sang trọng và được xem như nhà hàng nổi tiếng nhất ở Đế Đô.

Đến đây ăn một bữa đơn giản cũng tới ba chục triệu. Còn về chỉ phí phòng ăn ở đây cũng ít nhất hai mươi mấy triệu, tương đương tiền lương một năm của người bình thường.

Sáu giờ tối, tại phòng Hoàng gia của nhà hàng Côn Luân.

Căn phòng rộng hơn một trắm mét vuông được bày biện hào hoa tráng lệ, trên tường được treo những bức tranh quý giá của họa sĩ nổi tiếng, ngay cả bàn ghế cũng đều được làm từ gỗ tử đàn cao cấp.

Ba người Tân Vũ Phong, Tiêu Mặc Chiến và bác Chu ngồi trước bàn tròn. Vẻ mặt của bác Chu cứng đờ, tỏ ra vô cùng dè dặt.

Bộ quần áo bằng vải lanh được giặt trắng sáng trên người bác ấy không hề phù hợp một chút nào với hoàn cảnh nơi này.

Năm đó, bác ấy phục vụ ở phủ Thượng Quan cũng coi như là đã được nhìn thấy thế giới rộng lớn. Nhưng nhiều năm sống nghèo đói khổ sở đã khiến bác ấy trở về với tầng đáy của xã hội.

“Cậu chủ, cậu chắc chăn sẽ không có.

chuyện gì chứ? Nếu như gây ra rắc rối thì e là sẽ phiền phức lắm đấy…” Trong lòng bác Chu vẫn có phần không yên tâm.

“Bác Chu cứ yên tâm đi, tôi sẽ đòi lại hết sự nhẫn nhục mười tám năm qua mà bác phải chịu. Còn nữa, bác đừng gọi tôi là cậu chủ nữa, cứ gọi tôi là Tân Phong đi!” Tân Vũ Phong cười khẽ rồi nói với bác ấy.

“Chuyện này…” Bác Chu do dự một hồi rồi gật đầu.

Một lúc sau.

Nhân viên phục vụ đem những món sơn hào hải vị lên rồi bày biện lên bàn.

Súp vi cá hải sâm, súp tổ yến chưng nấm tùng nhung, vô số những món ngon trên rừng dưới biển đều được gọi lên.

“Cạch” Đột nhiên cửa phòng bị mở ra.

Một người đàn ông bụng phệ, dáng vẻ kệch cõm bước vào.

Hắn ta đeo một sợi dây chuyền vàng lớn, trên người toàn là đồ hàng hiệu nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hẳn ta chỉ là kẻ huênh hoang khoác lác, toàn thân toát ra hơi thở của một kẻ đầu đường xó chợ.

Nhìn thấy trên bàn ăn toàn là những món ngon thì đôi mắt hắn ta sáng lên, xông tới trước mặt bác Chu mà hét: “Ai da! Anh cả, anh trúng xổ số thật à? Tự dưng lại đặt phòng ở nhà hàng Côn Luân, thế này thì trúng được bao nhiêu tiền thế? Mười lăm tỷ hay ba mươi tỷ? Vừa hay người em trai này đang khó khăn, anh cho em mượn.

†ầm năm tỷ đi, nếu như không đủ em sẽ mượn thêm”

Người đàn ông vừa bước vào chính là em trai của bác Chu, Chu Văn Thông.

Năm đó hắn ta vì thua cờ bạc nên bị kẻ thù truy sát đến tận cửa, chính bác Chu đã bỏ ra hơn hai tỷ bảy trăm triệu để thay hắn ta trả nợ. Nhưng kết quả là hẳn ta lại vong ơn phụ nghĩa, lúc bác Chu bị gãy chân cần tiền làm phẫu thuật thì hắn ta lại không hề đưa tay ra cứu giúp, nhiều năm qua cũng không thăm hỏi gì.

Ấy vậy mà hôm nay khi bác Chu nói là vừa trúng số, hẳn ta đã vội vàng chạy tới, còn dám mở miệng nói hai chữ “mượn tiền”!

Đây rõ ràng không phải là mượn, đây là cướp trằng trợn!

Sau đó, Chu Văn Thông trực tiếp ngồi lên bàn, cũng không thèm quan tâm đến thể diện, cầm đũa gắp một hơi đầy miệng. Dáng vẻ này giống như một con quỷ đói vừa được đầu thai!

“Ai da…” Nhìn thấy bộ dạng này của em trai mình thì bác Chu chỉ biết thở dài một cách bất lực.

Tân Vũ Phong ngồi một bên quan sát bãng ánh mắt lạnh lão, anh âm thẩm kết tội chết cho Chu Văn Thông.

Ngay sau đó, lần lượt có người đến. Có lẽ do sức hút của việc trúng xổ số quá lớn đây mà.

Hôm nay, mười lắm người lúc đầu mượn tiên của bác Chu đều có mặt đông đủ, không thiếu lấy một người. Nam nữ già trẻ đều đủ cả Lúc này, khuôn mặt của bọn họ đều lộ rõ vẻ tham lam, họ nhìn bác Chu bằng ánh mắt như nhìn thấy một núi vàng trước mặt vậy.

“Bác Chu, không ngờ qua nhiều năm như: vậy, bác lại phát đạt rồi!”

“Năm đó chúng ta là hàng xóm, nghĩa nặng tình sâu, cũng đáng mấy chục triệu chứ?”

“Bác Chu, năm đó bác qua nhà chúng tôi ở mấy ngày đấy. Bây giờ con trai của chúng tôi chuẩn iy vợ, mua nhà, thiếu mất chín trăm triệu, mong bác hào phóng giúp đỡ, tôi sẽ không bao giờ quên ân tình của bác đâu.”

“Chiếc xe Volkswagen của tôi cũng được mấy năm rồi, vừa hay muốn đổi sang BMW, bác cho tôi mượn sáu trăm triệu nhé. Dù sao chân bác cũng bị như thế này, có chuyện gì thì cứ gọi tôi, tôi đánh xe đến đón bác”

Những người này cứ mở mồm ra là nhắc đến mượn tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.