Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 439



Chương 439: Phiền các người trả cả vốn lẫn lãi

Da mặt của bọn họ còn dày hơn cả tường nữa, dường như họ đã quên mất lúc ban đầu chính họ là người mượn tiền mà không trá.

“Khụ khụ..” Đột nhiên Tần Vũ Phong ho khan một tiếng, anh đứng dậy thu hút sự chú ý của chất cả mọi người trong căn phòng.

“Thực ra bác Chu không hề trúng số! Nói như vậy là vì muốn mời các người tới đây mà thôi.”

Anh vừa nói dứt lời thì cả căn phòng đã trở nên sôi sục.

“Thằng khốn này, mày… mày đang đùa cái gì đấy?” Chu Văn Thông mở miệng to tiếng chửi ngay lập tức.

“Tôi không nói đùa! Nếu như bác Chu thật sự trúng số thì sao có thể ăn mặc giản dị như thế này được?” Tần Vũ Phong hỏi lại bọn họ.

Tất cả mọi người nghe xong thì đều ngây người ra.

Đúng là quần áo của bác Chu đã cũ nát, chiếc áo còn có vài mảnh vá, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền.

“Hừ! Mày dám chơi bọn tao?”

“Không có tiền thì tức là bọn tao đến đây vô ích rồi ư?”

“Những món ăn ở nhà hàng Côn Luân, một bàn cũng mấy chục triệu, không phải mày định bắt bọn tao trả đấy chứ?” “Mọi người đi thôi, đừng lãng phí thời gian ở đây với lão già què cụt này nữa, thật là xúi quẩy!” Những người ở đó lớn miệng chửi rủa rồi đồng loạt đứng lên, tỏ ý muốn đi. .

“Đứng lại! Cút lại đây cho tôi!” Tiêu Mặc Chiến lập tức xuất hiện như một vị thần giữ cửa đứng chắn cửa ra vào của căn phòng.

Thân hình của anh ta sừng sững như núi, khí thế bức người khiến đám người đó cảm thấy rụt rè sợ sệt, không kiềm chế được mà lùi lại mấy bước, không dám đứng trước mặt đối đầu với anh ta.

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Ánh mắt của tất cả mọi người rất nhanh đều đổ dồn lên người của Tần Vũ Phong.

Mọi người đều nhìn ra Tần Vũ Phong chính là nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay.

“Thằng nhãi này, mày phí công tốn sức để bọn tao đến đây nhằm mục đích gì?” Chu Văn Thông mất kiên nhẫn nên lên tiếng hỏi.

“Trả nợ!”

Tần Vũ Phong thốt ra hai từ bằng giọng nói cô cùng lạnh lùng, không khí ấm áp trong căn phòng bỗng chốc được thay bằng cảm giác lạnh lẽo, dường như lạnh đến mức đóng băng.

Trên mặt của mười mấy con người vô lại ấy bỗng chốc hiện ra dáng vẻ vô cùng khó coi. “Nợ cái gì? Sao ông đây không biết?” Chu Văn Thông vắt chéo chân, giả vờ tỏ ra bộ dạng như không hề hay biết gì.

Ánh mắt của Tần Vũ Phong dần trở nên lạnh lùng, anh lấy một cuốn sổ từ trong túi ra.

“Chu Văn Thông, một tỷ năm trăm triệu! Vì để trả nợ cờ bạc đã mượn tiền của anh trai, thề rằng sẽ trả toàn bộ trước ba năm nhưng không trả một xu nào”

“Vương Ngọc Quân, nợ ba trăm triệu! Muốn mượn tiền để chữa bệnh cho mẹ chồng, mượn tiền đề phẫu thuật, thế nhưng mẹ chồng bà đã chết từ lâu rồi”.

“Mã Tiểu Quyên, ba trăm triệu! Mượn tiền với lý do là muốn mua phòng gần trường cho con, phòng đã mua được rồi, giá trị đã tăng lên gấp mấy lần nhưng lại trở mặt không nhận người”

“Tống Hoàng Khải, một trăm năm mươi triệu! Anh nói căn nhà cũ ở quê sập rồi, cần mượn tiền để xây lại, anh xây thành một căn biệt thự nhỏ nhưng bác Chu thì vẫn cứ phải sống trong khu ổ chuột”

Từng khoản vay đều được Tân Vũ Phong nói rõ ràng. Lý do mượn tiền của bọn họ hết sức vô lý, có nhiều lý do chỉ là bịa đặt nói linh tinh để lừa lấy tiền của bác Chu.

Nói đến cái tên cuối cùng, ánh mắt của Tân Vũ Phong quét qua một lượt những người trong phòng rồi lạnh lẽo cất lời: “Vay tiền phải trả là đạo lý hiển nhiên. Bây giờ, phiền các người trả khoản nợ mười tám năm trước, trả đầy đủ cả vốn lẫn lãi.”

Nghe anh nói thế thì những con người vô lại kia đều cuống lên, ai nấy cũng đều chỉ thẳng tay vào mặt anh mà lớn tiếng chửi:

“Thằng khốn nạn! Bọn tao mượn tiền của anh Chu chính là coi trọng anh ấy, liên quan gì đến mày?”

“Tạo mượn tiền của anh trai tạo là chuyện đương nhiên, làm gì có chuyện phải trả chứ?”

“U đâu ra thằng nhãi không biết trời cao đất dày này vậy?”

“Hôm nay mày muốn ra mặt thay lão què kia hả?”

“Hừ! Mày cũng không thèm nghe ngóng một chút xem người chống lưng cho bọn tao là ai, đó không phải người mà mày muốn đụng vào là đụng vào được đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.