Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 47



Chương 47

Nghe nói như vậy, Lâm Kiều Như cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ anh đang nói giốn.

Ngẫm lại cũng đúng!

Một đứa con rể hèn nhát bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm làm sao có thể giúp cô hoàn thành giấc mơ?

Cô lại không biết, bởi vì ước mơ này mà ở tương lai không xa cô sẽ trở thành người phụ nữ giàu có nhất trên toàn bộ thế giới.

“Anh ra ngoài hút điếu thuốc!”

Tần Vũ Phong ra khỏi căn phòng lấy điện thoại di động ra.

Sau đó anh bấm vào dãy số đã ba năm chưa từng liên hệ kia.

Đế Đô, tập đoàn Phong Vân.

Đây là một trong mười tập đoàn tài chính lớn nhất Đại Ninh!

Có người nói tổng giám đốc thành lập tập đoàn Phong Vân vô cùng trẻ tuổi, đồng thời còn rất bí ẩn, không có mấy người gặp được bộ mặt thật của anh.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh đã đưa một công ty nhỏ rối ren không có tên tuổi biến thành bá chủ vô địch với giá thị trường hơn mấy nghìn tỷ, có thể nói là huyền thoại trong giới kinh doanh.

Đáng tiếc…

Ba năm trước vị tổng giám đốc kia mất tích bí ẩn, đến nay vẫn bặt vô âm tín.

Hôm nay tổ chức đại hội cổ đông.

Người đang chủ trì cuộc họp chính là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Khoảng chừng hơn hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc một cây đồng phục màu đen của OL, tóc dài gợn sóng xõa trên vai, trong lúc giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất quyến rũ.

Nữ hoàng của giới kinh doanh Liễu Thanh DiI Ba năm qua đi, Liễu Thanh Di dựa vào năng lực xuất sắc đưa tập đoàn Phong Vân lên cao một bước.

“Cộp!”

“Cộp”

“Cộp!”

Đột nhiên thư ký vội vàng đi đến nói nhỏ vào tai của cô ấy, sốt ruột nói: “Tổng giám đốc Liễu, điện thoại của chị!”

“Không phải tôi đã nói là trong lúc mở cuộc họp thì cho dù là chuyện gì cũng không được quấy rầy tôi sao?”

Liễu Thanh Di nhíu nhíu mày, dường như có hơi không vui.

“Tổng giám đốc Liễu, đó là cái điện kia của chị!” Thư ký nhắc nhở.

“Cái gì?”

Liễu Thanh Di đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia hiện ra vẻ mừng rỡ như điên.

Bởi vì kích động mà cơ thể mềm mại của cô ấy cũng không nhịn được run rẩy.

Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của cô ấy, đông đảo những quản lý cấp cao xung quanh đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Phải biết, Liễu Thanh Di chính là tay lái của tập đoàn Phong Vân, bình thường xem như ký được một hợp đồng lớn mấy ngàn tỷ cô ấy cũng không kích động như vậy.

Nhưng bọn họ lại không biết, Liễu Thanh Di tổng cộng có hai cái điện thoại di động.

Một cái là chuyên dùng để làm việc công.

Một cái khác, bên trong chỉ có một dãy số!

“Tổng giám đốc, là tổng giám đốc trở về!”

Liễu Thanh Di kích động nắm chặt điện thoại di động, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập niềm vui, động tác lại cẩn thận từng li từng tí một, giống như đang cầm trong tay báu vật gì đó.

Nghe thấy lời cô ấy nói, hiện trường lập tức sôi sục.

“Trời ạI”

“Là tổng giám đốc gọi điện đến sao?”

“Tốt quá rồi! Biến mất ba năm, cuối cùng tổng giám đốc cũng trở về rồi”

“Dưới sự dẫn dắt của tổng giám đốc, chúng ta chắc chắn có thể quay lại thời kỳ huy hoàng, trở thành NO.1 hoàn toàn xứng đáng của Đại Ninh!”

Xế chiều hôm đó.

Một tin tức nặng ký làm chấn động toàn bộ Dương Hải.

Tập đoàn Phong Vân sẽ thành lập công ty con ở Dương Hải, đồng thời tiến hành đầu tư hơn ba trăm tỷ.

Trong lúc nhất thời, vô số nhà giàu quyền quý nghe thấy tin tức lập tức hành động.

Nhưng không ai ngờ được rằng…

Vốn đầu tư nặng đô như vậy chỉ là một lời hứa của một người đàn ông với một cô gái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.