Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 471



Chương 471: Mưu đồ

“Anh Thiên Tử tới rồi. Thế nào… Anh có muốn chơi không?”

Nói xong, Tân Thiên Lâm lập tức đưa cung tên trong tay cho anh ta.

“Không cần đâu”

Khương Thiên Tử vội vàng lắc đầu từ chối. Tuy anh ta cũng không phải là người tốt, nhưng cũng chưa tàn nhẫn đến mức “biến thái” như vậy.

“Em họ, hôm nay anh tới đây là vì có một chuyện lớn muốn nói cho em biết”

“Là chuyện lớn gì thế?”

“Anh đã gặp được anh trai của em, Tần Vũ Phong rồi!” Khương Thiên Tử trầm giọng nói.

Nghe được lời này, trong nháy mắt nụ cười trên mặt Tân Thiên Lâm đã lập tức biến mất.

Thay vào đó là vẻ mặt lo lắng từ trước đến nay chưa từng có.

Giống như là bị chọc đến đúng chỗ đau vậy.

“Tên nghiệt chủng kia, trong cơ thể anh ta còn chảy máu bẩn thỉu, căn bản không xứng với dòng họ tôn quý như họ ‘Tần, càng không xứng làm anh trai của em”

Tần Thiên Lâm nghiến răng nghiến lợi nói. Mặt mũi của anh ta trở nên rất dữ tợn, nắm đấm cũng được nắm chặt hơn.

Hận ý của anh ta đối với Tần Vũ Phong đã ăn sâu vào sâu trong xương cốt.

Nghiêm chỉnh mà nói, mẹ của anh ta, Khương Thạch Phương là vợ bé trèo lên cao, anh ta cũng coi như là một đứa con ngoài giá thú. Những năm đó Khương phiệt đã diệt cỏ tận gốc bằng cách giết chết Thượng Quan Uyển Nhi.

Bây giờ, bằng chứng duy nhất không thể xóa nhòa chính là Tần Vũ Phong!

Sự tồn tại của Tân Vũ Phong giống như là một cái gai, hung hăng đâm vào trong lòng anh ta. Hơn nữa, anh còn là một sự uy hiếp đến vị trí người thừa kế của anh ta.

“Em họ, là do anh sơ suất”.

Khương Thiên Tử nhận ra hận ý của anh ta thì vội vàng xin lỗi.

“Sao anh lại gặp được anh ta vậy?” Tần Thiên Lâm vội vàng hỏi.

“Hôm nay vốn là ngày anh cưới thêm vợ bé nhưng tên nghiệp chủng đó đã tới cướp hôn. Hơn nữa, anh ta còn luyện võ công và đánh bại hết những vệ sĩ bên cạnh anh. Sau đó, bố của anh đã dẫn Huyền Giáp Vệ trực tiếp đuổi đến nhà hàng Côn Luân”

“Nói như vậy, tên nghiệp chủng kia đã chết rồi sao?” Tần Thiên Lâm nhíu mày hỏi với vẻ mặt mong chờ.

“Không!” Khương Thiên Tử lắc đầu: “Anh ta chẳng những không chết, còn dẫn Cửu Môn Đề Đốc, Đại tướng trụ quốc, chiến thần Trung Châu và các lão đại khác đến. Thậm chí anh ta còn bắt anh và bố của anh phải quỳ xuống!”

“Cái gì?”.

Nghe được lời này, sắc mặt của Tần Thiên Lâm lập tức có sự thay đổi lớn. Anh ta khó tin hỏi: “Anh họ, anh đang đùa giỡn cái gì vậy? Tiểu nghiệt chủng kia làm gì có bản lĩnh như vậy? Sao anh ta có thể khiến cho phương phiệt phải cúi đầu chứ?”

“Chuyện này.”

Khương Thiên Tử thở dài: “Cuối cùng chúng ta cũng đã xem thường anh ta rồi. Thân phận thật sự của anh ta là Chiến thần Thiên Vũ!”

Biết được chân tướng, cả người Tần Thiên Lâm chợt chấn động, đồng tử tan rã. Có vẻ như anh ta đã phải chịu một đả kích lớn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, anh ta mới có thể bình tĩnh lại, sự hận thù trong ánh mắt của anh ta lại càng thêm nồng đậm.

“Khó trách tại sao bố em vẫn không muốn giết chết tên nghiệt chủng này! Thì ra, anh ta lại có danh tiếng lẫy lừng đến như vậy. Anh ta vậy mà lại có thể trở thành người đứng đầu cả trăm vị tướng. Ghê tởm! Vậy chẳng lẽ Tân phiệt chúng ta đều sẽ bị anh ta đè một đầu hay sao?”

“Em họ Thiên Lâm, dù sao anh cũng không thể chịu nổi nỗi nhục ngày hôm này. Mặc dù tên nghiệt chủng kia đã trở thành người đứng đầu cả trăm vị tướng, nhưng anh ta còn quá trẻ, lông cánh còn chưa mọc đủ, cho nên cũng không có thực lực gì ở Đế Đô này cả. Hay là hai môn phiệt lớn chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để dốc hết toàn lực, trực tiếp bóp chết anh ta”

Khương Thiên Tử đã gấp gáp đến mức không thể chờ được nữa. Anh ta làm như vậy một mặt là vì báo thù, mặt khác là vì sợ hãi.

Anh ta sợ rằng nếu cho Tần Vũ Phong thêm vài năm nữa, anh sẽ trưởng nên cao đến mức bọn họ không thể với tới.

“Không! Bây giờ vẫn chưa thể trả thù được”

Tần Thiên Lâm lắc đầu, lập tức bình tĩnh lại: “Em nghe nói, bố em đã vì anh ta mà sắp xếp một hôn sự. Hơn nữa, đối phương chính là con gái của Thần Nghiêm Vương, quận chúa Ngọc Linh Long. Mà cuộc hôn nhân này đối với Tần Khiết nhà em mà nói là vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào”

“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để anh ta ung dung ngoài vòng pháp luật như vậy sao? Một khi anh ta trở thành con rể của Thần Nghiêm Vương, chúng ta có muốn báo thù cũng sẽ khó như lên trời” Khương Thiên Tử làm vẻ mặt đau khổ nói.

“Yên tâm đi!” Tần Thiên Lâm lộ ra một nụ cười âm hiểm: “Gừng càng già càng cay. Bố em đã nắm giữ Tần phiệt mấy chục năm, bày mưu tính kể, tung hoành khắp nơi, chưa từng chịu thiệt thòi! Bây giờ cho anh ta một chút lợi ích, cũng chỉ là một giả tưởng mà thôi. Hơn nữa, em còn bị tẩu hỏa nhập ma cho nên trên người còn mang trọng thương, nhất định phải dùng tủy xương của người thân cận mới có thể khỏi hẳn! Mà Tần Vũ Phong, chính là một sự lựa chọn tốt nhất! Anh ta cũng chỉ là một vị thuốc dẫn mà bố em đã chuẩn bị cho em mà thôi. Đến khi đã rút được tủy xương của Tân Vũ Phong ra rồi khiến anh ta trở thành người tàn phế. Đến lúc đó, chẳng phải chúng ta có thể tùy ý làm thịt anh ta hay sao? Khi đó, em sẽ bắt anh ta phải trả giá gấp ngàn lần vì nỗi nhục của ngày hôm nay”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.