Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 547



Chương 547: Mấy cân?

Tần Vũ Phong biết, cứ như vậy mà nhìn qua thì bản thân mình không hề giống với cao thủ ở điểm gì!

Nếu không, anh cũng sẽ không thành công mại danh ẩn tính được trong nhiều năm đến như vậy!

Tần Vũ Phong hờ hững cười một tiếng.

Mà Lộ Chí Thanh, cũng chính là cao thủ Ám Kinh đầu tiên bước lên thử thách khảo khí, nhìn thấy phản ứng lạnh nhạt và thờ ơ đến như vậy của Tân Vũ Phong thì không nhịn được ý muốn mở miệng nói đôi câu chọc giận anh: “Cậu nhóc này, nếu như cậu có thể để lại một dấu vết sâu ba mươi cen-ti-mét ở trên tấm bia đá này, vậy thì ông đây sẽ ngay tại chỗ vừa trồng cây chuối vừa đi nặng để giải quyết nỗi buồn!”

Lúc này Tấn Vũ Phong mới nghiêm túc nhìn Lộ Chỉ Thành một lần.

Vừa trồng cây chuối vừa đi nặng… Kinh khủng như vậy sao!

Nhưng mà, Tân Vũ Phong vẫn không hề để ý tới việc tăng thêm tiền đặt cược” trong trò hề của đám người đang châm biếm mình ở xung quanh, ngược lại anh lại hỏi người giúp việc kia của nhà họ Hàn một lần nữa: “Tôi có thể thử một chút không?”

Người giúp việc kia của nhà họ Hàn nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, dù sao thì đây cũng là mệnh lệnh khảo sát một lần nữa do chủ nhân của bọn họ đưa ra, bọn họ cũng không dám thờ ơ hoặc là tự tiện coi thường, lỡ như, tên nhóc ở trước mắt này thật sự có lại lịch gì đó thì sao chứ?

Người giúp việc của nhà họ Hàn gật đầu một cái: “Mời”

Tần Vũ Phong cũng khẽ gật đầu lại với người giúp việc kia coi như tỏ ý, sau đó anh đi tới phía trước tấm bia đá kia.

Trong mắt mọi người, người đàn ông trẻ tuổi kia chẳng qua chỉ là chạm nhẹ lên trên tấm bia đá kia một cái mà thôi.

Ngay sau đó. Trên bia đá không hề phát hiện ra được bất cứ một sự hao mòn nào.

Một loạt những tiếng cười hả hê đột nhiên ầm vang lên như pháo nổ, trong nháy mắt đã bùng nổ ngay tại nơi này, tuy vậy nhưng Tần Vũ Phong cũng không hề tỏ ra thẹn thùng hay lúng túng chút nào, ngược lại anh quay đầu lại, nghiêm túc hỏi Lộ Chí Thành đang đứng ở nơi gần với anh nhất: “Nếu như tấm bia đá này mà vỡ nát, vậy thì anh sẽ trồng cây chuối rồi đi nặng ra được mấy cân?”

Chỉ trong chớp mắt, Lộ Chí Thành đã cười đến mức căng đau hết cả da bụng: “Ai ôi ông trời của tôi ơi… Ha ha ha, ông đây chết cười mất thôi, nếu như tấm bia đá này có thể vỡ nát sao? Nếu như mà tấm bia đá này có thể vỡ nát, vậy thì ông đây sẽ trồng cây chuối đi nặng, xong xuôi sẽ còn ăn ngược.”

Lời nói khoác lác của Bộ Chí Thành vẫn còn chưa dứt, nhưng mà lúc này lại hơi ngừng lại, giống như là bên trong cổ họng của anh ta có một cây kim mắc vào vậy.

“Răng rắc!”

Chỉ trong một giây ngắn ngủi sau đó, tấm bia đá đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn, sau đó hóa thành bụi mịn ở dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người!

Bụi đả rơi lả tả đầy trên mặt đất!

Một trận gió thổi qua, trong nháy mắt những hạt bột mịn từ tấm bia đá vỡ vụn đón gió bay lên, không hề để lại một viên đá nguyên vẹn nào dù chỉ là nho nhỏ!

Bên trong sân yên lặng như tờ.

“Cái này… Cái này.” Lộ Chí Thành chỉ tay vào tấm bia đá, hai con mắt trợn tròn, một chữ cũng không nói ra đượ!

c“Ăn mấy cân?” Tân Vũ Phong hỏi anh ta.

Lộ Chí Thành nghiêng đầu không nói một lời, sau đó ngay tức khắc đẩy đám người đang tụ tập sang hai bên rồi lao mình chạy ra bên ngoài!

Lộ Chí Thành anh ta vậy mà lại tự mình vứt hết mặt mũi của chính mình đi rồi!

Ngay trước mặt của tất cả mọi người, anh ta đã nói rằng nếu như tấm bia đá kia mà vỡ nát thì anh ta sẽ ăn phân, bây giờ bia đá đã vỡ nát đến độ không còn dư lại cả một mảnh vụn…

Mặt mũi của anh ta phải để nơi nào cho phải đây? Mà Tần Vũ Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, anh hờ hững đưa mắt nhìn Lộ Chí Thành chạy đi xa với vẻ mặt dửng dưng.

Tựa như việc mà anh chỉ dùng một ngón tay đã đánh vỡ nát được tấm bia đá mà trước đó những cao thủ đã đạt đến trình độ cao nhất trong cảnh giới Ám Kình, nổi danh khắp một vùng đã dốc hết toàn lực cũng không thể để lại bất cứ dấu vết gì kia căn bản cũng không phải là chuyện gì đáng để nhắc tới!

Không hề có bất cứ một chút kiêu ngạo nào, giống như là đang làm một chuyện đơn giản như ăn cơm, uống nước hàng ngày thôi vậy!

Tần Vũ Phong xoay người, nhìn về phía người giúp việc của nhà họ Hàn, nói: “Bây giờ tôi đã có tư cách tiến vào bên trong nhà họ Hàn hay chưa?

“Có, có, đương nhiên là có rồi!”

Người giúp việc phục hồi lại tinh thần, thái độ lạnh nhạt lúc mới vừa rồi đến đến bây giờ lại nhanh chóng chuyển thành vẻ hết sức nịnh nọt, có thể nói là đã quẹo một vòng cua lớn một trăm tám mươi độ: “Hôm nay không một ai trong số những người đứng ở bên ngoài này có tư cách đó, nhưng mà cậu thì có!”.

Trên mặt của người giúp việc tràn đầy nụ cười xu nịnh, vươn tay ra tỏ ý với Tần Vũ Phong: “Xin mời cậu vào!”

Tân Vũ Phong thấy vậy thì cũng chỉ bình tĩnh gật đầu một cái rồi sau đó đi theo người giúp việc, đi vào bên trong nhà lớn của nhà họ Hàn..

Không hổ là gia đình có quyền cao chức trọng trong giới võ cổ, trong sân ngoại trừ hai con sư tử bằng đá ngồi ở hai bên cửa ra thì không còn bất cứ một thứ đồ vật trưng bày với vẻ hào nhoáng bên ngoài mà hời hợt bên trong nào nữa.

Khắp nơi đều có thể nhìn thấy được những bức tượng của võ thần oai phong, lẫm liệt cùng với vô vàn những tấm bia gỗ dùng để tập bắn tên.

Đi qua sân rồi thì sẽ tiến vào một hành lang dài, bên trên bức tường bên cạnh không treo các loại đồ cổ hay tranh chữ như những dòng họ lớn khác, mà treo đầy các loại vũ khí, đao, thường, kiểm, kích, búa, rìu, xiên, móc, roi, giản, chùy, móng vuốt, định ba, côn, giáo, gây…

Mười tám loại vũ khí, tất cả đều có đủ!

Đi tới điểm cuối cùng của hành lang dài, mọi thứ ngay lập tức trở nên sáng tỏ và thông suốt ở trước mắt, trên một khu đất trống trải có tấm biển lớn ghi ba chữ to.

Diễn Võ Đường!

Mà tại phía trước, chỉ thấy năm thân người cao lớn cũng đang đứng xếp hàng ở nơi đó.

Bọn họ đồng thời cùng tỏa ra một loại hơi thở kinh khủng, rõ ràng chính là những cao thủ hàng đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.