Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 602



Chương 602:

“Ngài Tần!”

Trong giờ phút này, Hàn Cam Vọng rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được tâm trạng kích động của bản thân ông ta nữa, kinh hô lên thành tiếng.

Bên trong đôi mắt đẹp đẽ kia hở ra tràn ngập các loại màu sắc tinh mang khiến cho người ta phải khiếp sợ, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kích động đến mức đỏ bừng.

Vẻ mặt Thẩm Chiêu và Lý Tổng La lại càng kinh ngạc hơn.

Mặc dù tự đáy lòng bọn họ đều cầu nguyện cho anh thắng lợi, nhưng mà bọn họ cơ bản cũng không nghĩ tới, anh cư nhiên lại có thể toàn thân trở ra từ bên trong trung tâm của vụ nổ mạnh kinh khủng kia.

Hàn Cam Vọng đã sắp sửa nói không ra lời rồi, ông ta đột nhiên có cảm giác, bản thân ông ta tám mươi năm trước rõ ràng là sống một cách quá uổng phí rồi.

Trận đại chiến kinh tâm động phách như thế!

Người thiếu niên bình dị trẻ tuổi có thiên phú lại có thể dũng mãnh như vậy!

Nếu như nói ở trước đại chiến, ông ta chỉ mới mong mỏi lần đầu tiên được nghe nói đến thần ma đại chiến, như vậy thì lúc này đây, việc anh toàn thân trở ra lại càng thay đổi tam quan của ông ta hơn.

Rõ ràng là người học võ còn trẻ tuổi như thế, nhưng sức mạnh lại cường hãn đến nước này!

Cả người anh như đang gội trong kim quang, đứng thẳng giữa không trung, rốt cuộc lúc này anh mới có động tác trở lại xuống mặt đất.

Chỉ thấy anh vén góc áo ở đằng trước lên, dưới chân giống như có từng bậc thang trời vô hình, từng bước một đi xuống.

Bich!

Bich!

Bich!

Anh bước từng bước một, giống như là giẫm đạp lên trên ngực bốn người.

Một màn này, cho dù là bất kỳ kẻ nào thu vào trong mắt, đều sẽ tung hô một tiếng thần tiên!

Lúc này móng tay của Hàn Sướng Âm gắt gao siết chặt vào lòng bàn tay, mới miễn cưỡng không có thất thố trước mặt anh.

Giống như thần linh!

Cho dù là đám người Hàn Cam Vọng cũng khó mà khắc chế được sự kích động trong lòng. Nếu như người bình thường ở trước mặt thần linh có phản ứng ra sao thì lúc này phản ứng trong lòng của đám người Hàn Cam Vọng cũng giống y như thế.

Nếu như không phải bọn họ đã sớm biết được anh là một người học võ xuất thân từ biên giới phía Bắc, chỉ sợ bây giờ bọn họ đã thật sự muốn cúi đầu bái lạy anh rồi!

Anh đi xuống bậc thang vô hình kia, cuối cùng đáp xuống mặt đất.

Lúc này Hàn Sướng Âm mới nhớ tới chính sự, cô ta cố gắng khắc chế kích động trong lòng, cắn chặt răng tiến lên hỏi: “Ngài Tân… tên Hoạt Diêm Vương kia thật sự đã chết rồi đúng không?”

“Ừm!”

Anh gật đầu, kình địch đã thua, anh khó tránh khỏi lộ ra một nụ cười mỉm: “Chết đến không thể chết lại được nữa!”

“Ai…”

Tất cả mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm một cái.

Hoạt Diêm Vương đã chết rồi!

Hàn Cam Vọng và Hàn Sướng Âm đều không khỏi cảm thấy may mắn, đôi bên liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đầy vẻ may mắn sống sót sau vụ tai nạn.

Từ trên xuống dưới mấy trăm người bảo vệ của nhà họ Hàn, lập tức có thể gọi những người này quay về được rồi. Trước đó người nhà họ Hàn đã tản ra đi trốn tai họa, đến lúc đó việc xây dựng lại phần mộ của nhà họ Hàn cơ bản là không thành vấn.

Cơ nghiệp trăm năm cũng từ đó được gìn giữ.

Lý Tống La và Thẩm Chiêu cũng giống như vậy.

Cho dù bọn họ có bị hút đi sinh mệnh lực, có khả năng sẽ biến thành cụ già tiều tụy thì đã sao, Hoạt Diêm Vương đã chết, ít nhất thì bọn họ cũng bảo vệ được tính mạng.

Hơn nữa, cho dù sinh mệnh lực bị hút đi nhưng cũng còn có hy vọng khôi phục được lại.

Bên trong gia đình và bản thân bọn họ cũng đã hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, hoặc nhiều hoặc ít đều có cất giữ được một ít kho báu bí mật.

Nhớ lại màn chiến đấu vừa rồi, chỉ mấy phút trước đây, mấy người bọn họ đều là ăn bữa nay lo ngày mai, không biết ở giây tiếp theo đây bản thân bọn họ có bị Hoạt Diêm Vương đoạt đi mạng sống hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.