Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 623



Chương 623:
Chiêu này của Tân Vũ Phong, không phải cao thủ bình thường có thể dùng được.
Tối thiểu đây cũng là sức mạnh của bậc thầy đỉnh cao!
Trong lòng Tần Thiên Lâm biết rõ, chí ít sức mạnh trong thời hoàng kim của anh ta, căn bản là không dùng được chiêu này!
Thở ra như một thanh kiếm!
Đây là sức mạnh siêu nhiên vĩ đại trong truyền thuyết.
Biến nội lực thành vũ khí vô cùng sắc bén, bộc phát trong nháy mắt, khiến đối thủ ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có!
Chỉ có bản thân Tần Vũ Phong biết, chiêu này, là chính anh siêng năng khổ luyện, hàng ngày bỏ công sức tìm tòi mà luyện thành, phía sau không biết đã đánh đổi bao nhiêu mồ hôi công sức.
Chiều này là điên cuồng hấp thụ sức mạnh của gió lớn xung quanh, tăng cường nội lực trong cơ thể của bản thân.
Lại dùng nội lực nén chặt, cô đọng, cuối cùng ép vào thành một dãy cầu vồng, bật ra, lại có thể biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Khí thế như cầu vồng, cắt sắt như cắt bùn, không thể ngăn cản!
Cách xa trăm mét, lấy đầu địch, dễ như trở bàn tay!
Tuy nhiên, chiêu này đã mạnh như vậy, tự nhiên có ngưỡng ở trong đó để tu luyện.
Nếu muốn luyện thành chiêu này, bản thân phải là cao thủ đạt trình độ cao nhất, mới có khả năng có sức mạnh phát huy được!
Lâm Kiều Như lại không biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc cô không thể nhìn thấy, chỉ cảm thấy áp lực trên cổ đột nhiên nói lỏng ra.
Ngay sau đó, một vòng tay ấm áp quen thuộc, ôm lấy cô.
Lâm Kiều Như lần này có thể vô cùng chắc chắn, người này chính là Tần Vũ Phong
Độ ấm như này, hơi thở như này, còn có cảm giác an toàn như này, không thể là người khác được. Chỉ có Tần Vũ Phong!
“Tân Vũ Phong, anh đến rồi!”
Lâm Kiều Như chớp mắt, những giọt nước mắt đã kiềm chế từ lâu, cuối cùng bắt đầu chảy quanh mắt.
“Anh đến rồi! Kiều Như… Em không sao rồi, em đã an toàn tồi, có anh ở đây, sẽ không có ai làm tổn thương em nữa…..”
Tân Vũ Phong ôm chặt Lâm Kiều Như vào trong lòng.
Lúc này không quan tâm nam nữ như thế nào, không thể quan tâm tiến thoái lưỡng nan, Tần Vũ Phong chỉ biết, anh suýt nữa đã mất đi Lâm Kiều Như!
Suýt chút nữa, thì mất đi tình yêu chân thành của cuộc đời!
Lâm Kiều Như run rẩy chìa tay ra, chạm vào gương mặt của Tân Vũ Phong.
Xương chân mày cao vút, sống mũi rất thẳng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, làm lộ ra sự cương nghị……
Là Tần Vũ Phong, là Tần Vũ Phong của cô.
Thần hộ mệnh của cô đã trở lại rồi!
Thần kinh căng thẳng vốn có của Lâm Kiều Như cuối cùng cũng thả lỏng, trong chốc lát ngất đi trong vòng tay của Tân Vũ Phong.
Chỉ cần có anh ở đây…. thì dù trời có sập xuống, Lâm Kiều Như cũng sẽ không sợ hãi. Bờ vai của Tần Vũ Phong chính là nơi ấm áp nhất của cô, là cánh tay vững vàng nhất.
Triệu Như Lan nhìn sự ấm áp của con gái và con rể trước mắt, lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều,
Mối nguy của con gái đã được giải trừ rồi.
Tần Vũ Phong đặt Lâm Kiều Như lên băng ghế, giữ cho cô dựa vào, xoay người đi đến bên cạnh Triệu Như Lan.
Anh mím môi, một tay nhấc chiếc ghế chế tạo đặc biệt nặng gần năm mươi cân, giúp Triệu Như Lan giảm nhẹ gánh nặng, xoa ngón tay, sự ràng buộc trên người Triệu Như Lan được vỡ ra.
“Mẹ… Mẹ chịu khổ rồi”
Triệu Như Lan hai mắt rưng rưng, đứa con gái cưng phó thác cả đời cho một người đàn ông như vậy, cả đời bà còn có gì để lo lắng nữa đâu?
Thân phận của con rể như vậy, con gái nếu đã đi theo anh, thì việc gặp phải những mối nguy hiểm này tất nhiên là điều không thể tránh khỏi.
Chỉ là, Triệu Như Lan tin Tân Vũ Phong sẽ luôn có cách để hóa giải mối nguy hiểm đó.
Con rể là khách, Tần Vũ Phong kính trọng bà như mẹ ruột, Triệu Như Lan cũng coi Tần Vũ Phong như con của bà, bà không thể đổ lỗi cho Tần Vũ Phong.
“Vũ Phong, mẹ không khổ, các con bình an là tốt rồi.”
Tân Vũ Phong mím chặt môi, hết sức nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, một lần cuối cùng này thôi, sau này con nhất định sẽ bảo vệ Kiều Như thật tốt, con tuyệt đối sẽ không bao giờ Sơ suất nữa”
Triệu Như Lan cũng nghiêm túc gật đầu, Trần Vũ Phong thở dài: “Mẹ cũng nghỉ ngơi một chút nhé”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.