Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 637



Chương 637:
“Cuối cùng là thế nào?”
Tân Vũ Phong trực tiếp dẫn theo Thanh Long đi tới văn phòng của Thần Y Tiết.
Thần Y Tiết biết Tần Vũ Phong dẫn theo thuộc hạ tới thì nhất định có chuyện gì đó quan trọng để thương lượng, không cần Tần | Vũ Phong mở miệng, ông ấy đã dứt khoát đi khỏi đây để hai người họ có không gian nói chuyện.
Thanh Long mở miệng báo cáo về Tân Thiên Lâm: “Báo cáo đại nhân Thiên Vũ! Tin tức vừa mới nhận được. Sau khi Tần Phiệt biết được tin tức liền đón Tân Thiên Lâm trở về Đế Đô”
“Bến Tần Phiệt, khi bọn chúng nhìn thấy được trạng thái thảm hại của Tần Thiện Lâm thì liền ngo ngoe rục rịt, hình như là muốn. trả thù!”
Tần Vũ Phong nghe vậy, cau mày lại nhưng không nói chuyện, trong lòng bốc lên một hơi lửa giận.
Anh không giết Tân Thiên Lâm, hoàn toàn là vì nể mặt kim bài miễn tử.
Chiến thần Thiên Vũ, chém hay giết luôn rất quyết đoán!
Ngoại trừ việc Tần Thiên Lâm cầm được kim bài miễn tử trong tay, còn ai mà sau khi chọc giận chiến thần Thiên Vũ, lại có thể sống sót rời đi khỏi tay chiến thần Thiên Vũ đâu chứ?
Lúc đầu Tân Vũ Phong coi chuyện này như muốn để cảnh cáo một chút, trực tiếp tiêu diệt một cường giả tông sư của Tân Phiệt, Tần Phiệt sẽ biết điều một chút, rồi sẽ dừng tay lại.
Nào biết được, vậy mà Tân Phiệt không biết tốt xấu là gì, ánh mắt không có năng lực phân biệt, đã vậy mà còn dự định trả thù mình?
Tần Vũ Phong tức giận tới mức không kiềm nỗi, đập một quyền lên bàn công tác của Thần Y Tiết, vậy mà cái bàn cứng rắn kia lập tức vỡ ra!
Thanh Long cũng bị khí thế khủng khiếp lúc này của Tần Vũ Phong, dọa che ban run cả người!
“Truyền lệnh đi toàn thế giới!”
Ánh mắt của Tần Vũ Phong đầy tàn nhẫn: “Từ hôm nay trở đi, Đông Hải chính là địa bàn của Tân Vũ Phong tôi!”
“Cũng là… cấm địa của thần!”
“Tất cả thế lực ngầm, bất kể là cái gì đều biến ra khỏi Đông Hải cho tôi, không được xúc phạm!”
“Bất kể người đó có là yêu ma quỷ quái gì, dù là lính đánh thuế nước ngoài đều cút hết ra ngoài cho tôi!” “Cho dù là thần tiên có tới đây, muốn ở lại cũng không được xúc phạm tới!”
Thanh Long nghe lời này của Tần Vũ Phong, toàn thân đều cứng đờ lại, trong ý nghĩ dường như có một tia sấm sét nổ xuống, theo lời nó của Tân Vũ Phong nổ tung ra!
Thần tiên cũng không thể vượt qua?
Đây là lời nói khí phách thể nào!
Chỉ là truyền lệnh đi toàn thế giới, lần này hành động này thật sự là quá mức phách lối.
Một khi truyền đi, sợ rằng sẽ chọc giận không ít thể lực, trong đó cũng sẽ có không ít kẻ thù!
. Nhất là khu vực gần biển ở Đông Hải, vốn là thành phố gần biển, tự nhiên là nơi vàng thau lẫn lộn, thể lực ngầm rắc rối phức tạp, trong ngoài nước đều có sự giao thoa của các thế lực lớn. Sau khi Tứ Hải Triều ngã xuống thì bọn họ đều ngo ngoe muốn hành động.
Không riêng gì lực lượng của Tần Phiệt, họ đóng quân ở đây còn có rất nhiều tổ chức ngầm của nhiều nước, cũng đóng quân ở chỗ này, các phân bố ở Đại Hạ đều thiết lập không ít ở Đông Hải.
Tần Vũ Phong muốn đuối họ đi hết, vậy chẳng phải sẽ chọc giận hết những thế lực này, bao gồm luôn cả nhóm người giật dây, chính vì vậy mà có khả năng cao là họ sẽ hợp tác lại với nhau!
“Đại nhân Thiên Vũ, xin ngài hãy suy nghĩ lại!”
Thanh Long quyết định quỳ gối xuống trước người Tần Vũ Phong, khuyên can anh: “Việc này cần phải cẩn trọng hơn! Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, chỉ sợ sẽ gây ra hậu quả rất lớn. Nếu đứa tới việc những thể lực các nước quốc tế hợp tác với nhau rồi chống lại chúng ta, chỉ sợ…”
“Có cái gì phải sợ?”
Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, sống lưng thẳng tắp gần giống như cây trường thương, đâm rách trời cao.
Chiến thần Thiên Vũ đều không hiểu e ngại là thế nào!
Bễ nghễ thiên hạ, khinh thường quần hùng, mới là chiến thần Thiên Vũ! “Cả đời là chiến thần Thiên Vũ như tôi, có khi nào kinh sợ bao giờ chưa hả?”
“Cả đời Tần Vũ Phong tôi, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều không có đạo lý phải thu hồi lại!”
Tân Vũ Phong mở miệng, từng chữ vang vọng, nói năng đầy khí phách!
“Năm đó ở biên giới phía Bắc, dẫn đầu tiểu đội chỉ trăm người, đối mặt với mấy nghìn kỵ binh tôi có từng sợ hãi qua chưa?”
“Cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, cậu có nhớ trận chiến đầu tiên sau khi tôi có tên tuổi, một mình tôi có thể đánh lui gần trăm nghìn binh sĩ hay không?”
“Uy danh bất bại của chiến thần, không phải dựa vào đao thương thật sự mà đánh ra được hay sao hả? Giết đến mức mà kẻ thù nghe tới đã sợ mất mật, giết tới mức kẻ thù chạy trối chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.