Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 673



Chương 673:
Tân Vũ Phong mắt mở trừng trừng nhìn bia mộ của mẹ mình bị chia năm xẻ bảy.
“Không!” Mắt Tân Vũ Phong rưng rưng, đau thấu tim gan.
Không ai có thể biết, trong lòng Tân Vũ Phong, Thượng Quan Uyển Nhi còn hơn cả một người mẹ. Mười tám năm trước, nếu như không phải Thượng Quan Uyển Nhi liều chết bảo vệ anh, Tân Vũ Phong chỉ sợ sớm đã chết khi bị Khương Phiệt truy bắt rồi. Hơn nữa những năm gần đây, Tần Vũ Phong luôn ghi nhớ ơn huệ của Thượng Quan Uyển Nhi, nhớ mỗi lần bà ấy đối xử tốt với mình, nhớ bóng lưng dịu dàng của Thượng Quan Uyển Nhi, mỗi một lần bà ấy dịu dàng vỗ về mình.
Anh cắn răng từ bên trong chỗ tối xông ra. Cũng chính là mẹ khiến anh hiểu được thân là đàn ông vì sao phải mạnh mẽ. Là vì bảo vệ người thân quan trọng bên mình!

Tần Vũ Phong ở biên giới phía Bắc nhiều năm, không có cách nào trở về để báo hiếu với mẹ. Nhưng trước đó không lâu, anh vừa trở về Đế Đô đến trước mộ mẹ để tạ lỗi, bây giờ lại bởi vì chính mình mà để người khác quấy rầy vong hồn mẹ. Để mẹ xuống mồ nhiều năm như vậy nhưng vẫn không được nghỉ ngơi, còn bị tên khốn kiếp Tân Thiên Lâm này đào mộ lên!
“Đào lên cho tôi!” Tần Thiên Lâm tiếp tục thúc giục thuộc hạ của mình, một đạp đá văng mảnh vụn của bia mộ Thượng Quan Uyển Nhi ra.
Tần Vũ Phong nhìn cảnh này, giống như có bàn tay vô hình nào đó dùng sức bóp lấy trái tim của anh, khiến anh đau đớn vô cùng.
Những tên thuộc hạ kia lấy xẻng, cuốc ra, một xẻng rồi lại một cuốc, ra sức đào mộ Thượng Quan Uyển Nhi lên.
Tân Vũ Phong giận dữ hét: “Tân Thiên Lâm, cậu có chuyện gì có thể tìm tôi! Bây giờ cậu lại dám mạo phạm một người chết, cũng không sợ bị trời đánh, không sợ gặp báo ứng sao!”
“Báo ứng? Ha ha ha ha..”
Tần Thiên Lâm nghe Tần Vũ Phong nói xong, giọng điệu càng thêm điên cuồng: “Tần Vũ Phong, báo ứng lớn nhất trong đời tôi chính là có người anh trai là anh đấy!”
“Ai biết Tân Thiên Lâm tối đời trước đã tạo nghiệt gì, đời này thế mà lại trở thành anh em với anh!”
Tần Thiên Lâm nói, vén tay áo lên, đưa điện thoại giao cho người bên cạnh tiếp tục quay chụp, tự mình nhận lấy một cái cuốc đi đào mộ của Thượng Quan Uyển Nhi.
Tần Thiên Lâm bây giờ đã điên rồi, hai mắt đỏ thẫm, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tần Vũ Phong, đều là anh ép tôi, đều là anh ép tôi…”
“Đều là do anh ép tôi!”
Nói xong, Tân Thiên Lâm ném cái cuốc trong tay xuống chỉ vào màn hình điện thoại di động, mặt mũi thể hiện sự điên cuồng:
“Tần Vũ Phong, nếu như không phải anh, nếu như không phải anh phế tôi, tôi làm sao phải trút giận lên mẹ anh? Một người đàn bà bẩn thỉu đã chết cơ chứ!”.
“Anh phải nhớ, phải nhớ kỹ! Đều là bởi vì anh, cũng là bởi vì đứa con bất hiếu là anh đã hại mẹ mình sau khi chết cũng không thể an ổn!”.
“Mộ mẹ anh bây giờ lập tức sẽ bị đào tung lên! Ở ngay trước mặt anh!”
“Tần Vũ Phong, thế nào, nhìn thấy tôi đào phần mộ của mẹ mình có phải cực kỳ tức giận hay không, có phải vô cùng hận tôi hay không?”
“Tần Vũ Phong, anh hận tôi cũng vô ích thôi! Ha ha ha!”
Tân Thiên Lâm tác oai tác quái, trong lời nói cũng như trong hành động có thể nói là táng tận lương tâm, có thể nói là vô nhân tính! Anh ta bây giờ không chỉ ra tay với người sống mà bắt đầu ra tay với cả người chết rồi.
Tần Vũ Phong giận không kiềm được, mắt trợn lên, dường như có thể nhìn thấy chút nước mắt dâng lên trong khóe mắt anh. Đều nói đàn ông không dễ rơi lệ nhưng kia chắc hẳn chỉ là chưa tới lúc đau khổ tột độ, chưa tới lúc cực kì phẫn nộ!
Lâm Kiều Như vẫn luôn ở một bên nghe, hiện tại đã thấy được hành động ác độc vô nhân tính như vậy của Tần Thiên Lâm, tức giận nắm chặt bàn tay đến mức trắng bệch, nghiến chật hàm răng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.