Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 97



Chương 97

Thanh âm Tần Vũ Phong tuy rằng không vang, nhưng lại giống như một tiếng sấm nổ tung ở bên tai mọi người.

Sắc mặt mọi người thay đổi, nhìn thẳng vào Tần Vũ Phong, giống như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần.

Mọi người đều biết thân phận của anh, chính là con rể rác rưởi của nhà họ Lâm!

Ở rể ba năm, ăn không ngồi rồi, không học hành không nghề nghiệp, trở thành trò cười của toàn bộ Dương Hải!

Nghe nói cách đây không lâu, anh còn bị cô cả nhà họ Lâm đá.

Loại người như thế này, lại dám lớn tiếng không xấu hổ như vậy, chẳng lẽ _ không sợ bị mất mặt sao?

“Hừ”

Ninh Đạo cười lạnh một tiếng: “Thăng nhóc, anh thật sự biết khoe khoang đấy! Hôm nay, nếu anh có thể trả hóa đơn, tôi sẽ quỳ xuống và gọi anh là ông nội ngay lập tức!”

Ninh Đạo sở dĩ dám nói như vậy, chính là khẳng định Tần Vũ Phong, không có bản lĩnh như vậy.

“Xin lỗi, tôi cũng không có đứa cháu bất tài như anh.”

Tần Vũ Phong lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.

“Anh!”

Ninh Đạo tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nắm đấm bóp ra tiếng, hận không thể lập tức đánh nhau.

Đúng lúc này, Tân Vũ Phong lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi. Thẻ toàn thân màu đen, cạnh lại có hoa văn màu vàng kim, có vẻ thần bí mà tôn quý.

Thẻ vàng đen tối cao!

Lúc trước Tiêu Mặc Chiến đến đây, mời Tần Vũ Phong rời núi, đặc biệt dâng tấm thẻ này, bên trong có số dư ba trăm nghìn tỷ.

Tần Vũ Phong cầm lấy máy POS, ấn mấy mật mã.

Bên cạnh, đám người Ninh Đạo và Ngải Giai, lại là dáng vẻ ngồi chờ xem kịch, cho rằng anh rất nhanh sẽ mất mặt.

“Tít – thanh toán thành công!”

Âm thanh điện tử vang lên.

“Cái gì?!”

Ninh Đạo lộ ra biểu tình khó tin, nụ cười khóe miệng trong nháy mắt ngưng lại, ngược lại hóa thành kinh ngạc.

Các bạn cùng lớp khác ở đây cũng nghẹn họng, ngơ ngác như gà gỗ.

Bọn họ không nghĩ rằng, người con rể phế vật của nhà họ Lâm bị vô số người mắng chửi lại có tiền như vậy!

Ngay cả Lâm Kiều Như cũng sợ ngây người, môi mở to thành hình O, thật lâu sau mới tỉnh lại được.

Cô đã sớm biết Tần Vũ Phong có thân thủ bất phàm, một người có thể đối kháng rất nhiều côn đò, nhiều lần bảo vệ cô.

Nhưng cô như thế nào cũng không nghĩ rằng, Tân Vũ Phong còn là một người giàu có ẩn giấu!

Đã như vậy, Tân Vũ Phong cần gì phải vào nhà họ Lâm làm con rể, chịu đựng nhiều tủi nhục như vậy?

Đột nhiên, trong lòng Lâm Kiều Như sinh ra rất nhiều nghỉ ngờ.

“Thưa anh, anh đã quẹt thẻ thành công! Bởi vì anh chỉ tiêu hàng tỷ một lần, tự động trở thành thành viên VỊP của khách sạn Hoa Đình của chúng tôi, sau này tất cả hóa đơn sẽ được giảm giá 20%I”

Người phục vụ lập tức cúi đầu gập thắt lưng, thái độ thay đổi đến một trăm tám mươi độ.

Những người khác cũng thì thầm: “Chúa ơi! Tiện tay trả sáu tỷ, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái, quá lợi hại!”

“Đây đâu phải là con rể rác rưởi, rõ ràng là người siêu giàu!”

“Chẳng lẽ lúc trước… Anh ta giả nghèo?”

“Luôn có người giỏi hơn! Vốn tưởng rằng anh Ninh đã rất lợi hại, nhưng so với Tân Vũ Phong, hoàn toàn không phải là một cấp bậc!”

Ninh Đạo ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy mình giống như một trò đùa, lúc trước nhảy lên nhảy xuống nhảy lâu như vậy, cuối cùng trở thành vật làm nền cho Tần Vũ Phong.

Về phần Ngải Giai, sắc mặt cũng có chút khó xử.

Cô ấy nghĩ đến lúc trước mình và Tần Vũ Phong nói chuyện, liền cảm thấy mình có chút buồn cười.

“Được rồi, Kiều Như, đi thôi!”

Tần Vũ Phong lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Kiều Như, bước nhanh ra khỏi phòng.

Một lát sau.

Hai người đi ra khỏi khách sạn, gió đêm lạnh lo.

Lâm Kiều Như nhịn không được run rẩy, Tân Vũ Phong lập tức ôm lấy bả vai cô.

Lâm Kiều Như nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đen nhánh nhìn anh, mở miệng hỏi: “Tân Vũ Phong, có phải anh có chuyện gì đang giấu tôi không? Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.