Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 2



“Khoan đã.” thanh âm kiều mỵ vang lên, lộ ra dung nhan xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, trầm ngư lạc nhạn, đôi phượng nhãn đầy tà khí, làn môi  hơi hơi khép mở, suối tóc đen nhánh như nước sơn được giữ lỏng lẻo bởi cây trâm bạc, vài lọn lóc rơi lòa xòa  hai bên. Hắn vận y sam màu hồng hỏa*, so với tân nương tử có không kém vài phần vui mừng, tùy tùng theo hắn vào trong phủ, không quên mang theo cỗ ghế sang trọng quý giá đặt xuống nền nhà, Hoa Doanh Vũ khóe môi mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống.

Phụ thân Sở Thiên Tầm sớm đã nhận ra Hoa Doanh Vũ đến không có ý tốt gì, hẳn là vì chuyện nhi tử mình hôm trước đánh đuổi vài tên ma giáo,  hôm nay nhất định tới để trút giận. Mặc dù Sở Tư Viễn nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt lại vẫn không đổi sắc, đứng dậy chắp tay cung kính nói:“Hôm nay nhi tử đại hôn, Hoa Giáo Chủ chắc là đến xem lễ, đã như thế, tại hạ rất hoan nghênh, đợi khi lễ hoàn, tại hạ sẽ làm tròn bổn phận gia chủ, hảo hảo khoản đãi ngài một phen.”

Hoa Doanh Vũ ngay cả mắt đều lười nâng, vừa nghe loáng thoáng đã biết ngay ‘ý tứ’ của Sở Tư Viễn. Vì Hoa Ảnh Giáo sớm đã bị người trong giang hồ gọi là tà giáo, đương nhiên không cần lôi kéo làm quen, mà bản thân Hoa Doanh Vũ vốn luôn luôn cao ngạo, có lý nào hắn lại chịu nhúng nhường. Chính cái lẽ đó mà nhiều ngày như thế không chọn, lại nhằm hôm nay mà đi, mục đích chính là đến ‘góp vui’ xem náo nhiệt, một khi đã như vậy làm gì có chuyện hắn lại phải ngồi chờ một lát.

Hoa Doanh Vũ than nhẹ một hơi, đưa tay đỡ lấy đầu, ống tay áo rộng thùng thình vén lên tận khủy tay, lộ ra khối da thịt trắng nõn. Ở đây, trừ bỏ mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng, còn lại trong mắt mọi người đều nhuốm màu ***, toàn thân như có lửa thiêu đốt, ngay cả tiểu tử ngốc Sở Thiên Tầm kia đều nhìn no cả mắt.

Ly Tán ở một bên cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, ‘không phản ứng mới không phải là nam nhân’, mấy người … lão gia khỏa kia phỏng chừng đều đã muốn lực bất tòng tâm. Lén liếc sang Ly Uyên, chỉ thấy Ly Uyên nhìn không chớp mắt, đoan chính đứng ở một bên, trong lòng lại buồn cười, thật không hiểu nổi đại ca mình sao nhẫn được hay thế, mặt vẫn có thể điềm nhiên không chút thay đổi.

Hoa Doanh Vũ nở nụ cười duyên dáng đáng yêu:“Bản tôn đến để xem lễ, công tử của Sở lão tiền bối lấy vợ dĩ nhiên  là đại sự, trên giang hồ môn phái lớn, nhỏ đều có hỉ thiếp, mà ta đây đường đường Hoa Ảnh Giáo thế mà…… Ha ha, chúng giáo đồ thật sự căm giận bất bình a.” Hoa Doanh Vũ theo lẽ thường luôn luôn tự xưng “Ta”, nhưng khi tức giận hoặc khi tuỳ hứng phát cáu mới dùng cách nói “Bổn giáo chủ”, một tiếng “Bản tôn”, thật sự khiến lòng người kinh hoàng, huống hồ Hoa Doanh Vũ đã dám đến, nhất định là yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa Sở gia cưới vợ vốn là việc vui, cũng không ai muốn thất thố, xấu hổ, vì vậy mọi người gần như đều trở nên lo âu

Sở Tư Viễn chưa từng lường trước Hoa Doanh Vũ lại lấy cái cớ như thế, chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện tư thù kia không được đề cập đến, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt làm như thật có lỗi, giật mình nói:“Thật vậy sao? Tại hạ vốn cũng dự định gửi thiếp đến Hoa giáo chủ, chỉ là mấy ngày trước do bận rộn chuẩn bị hôn lễ nên đã chậm trễ sơ sót, mong giáo chủ lượng thứ, hôm nay nếu ngài đã đến đây, xong lễ tại hạ hảo hảo dâng rượu bồi tội.” Dứt lời khuôn mặt tràn đầy tươi cười, cực kỳ cung kính.

Hoa Doanh Vũ điềm đạm cười:“Tiền bối quá lo lắng, bản tôn không mời mà tự đến, vốn đã làm phiền khá nhiều, sao dám để ngài bồi tội, ngài đây là chiết sát* tiểu bối rồi.”

Sở Tư Viễn nghe xong sắc mặt buông lỏng, nhìn nhìn canh giờ, vội nói:“Khéo trễ giờ lành, thỉnh Hoa Giáo Chủ chờ một lát, để tiểu nhi bái xong lễ cuối cùng, ta nhất định cùng ngài hảo hảo nâng chén một phen, thay cho lời  xin lỗi.” Dứt lời xoay người, gọi hỉ nương ý bảo tiếp tục làm lễ.

“Phu thê đối bái.” Giọng điệu cao cao lại nghênh ngang vang lên.

“Chậm một chút.” Hoa Doanh Vũ đột nhiên cất giọng âm trầm,“Sao ngay cả chén trà cũng không có?”

“Lưu Phú Quý, hôm nay là cái ngày cho ngươi nhàn rỗi nghỉ ngơi hả? Thiếugia lấy vợ mà ngươi dám biếng nháctrốn việc?Còn không mau mau dâng trà?” Sở Tư Viễn đã mong đợi mười tám năm mới chờ được tới ngày hôm nay, vì hạnh phúc nhi tử, cái gì cũng có thể cúi đầu  nhịn xuống.

Lưu Phú Quý vừa nghe lập tức vội vội vàng vàng đi bưng trà đến, run lẩy bẩy đưa tới trước mặt Hoa Doanh Vũ, đầu cúi thấp, giương mắt trộm nhìn hắn một cái, lập tức mặt đỏ tai hồng, tay khẽ run lên.

Hoa Doanh Vũ đột nhiên che miệng nở nụ cười:“Sở tiền bối đây là đang làm cái gì? Ta chỉ cùng nô tài của bản giáo chủ nói chuyện mà.” Nâng mắt liếc ngân bạch diện cụ* Ly Uyên một cái, thanh âm lạnh lùng:“Sao vậy, làm Phó giáo chủ ngay cả đến quy củ cũng không nhớ? Ta xem ngươi có vẻ chán cái mạng nhỏ của mình rồi nhỉ? “

Ly Uyên trầm mặt lấy ra  tử sa* bình trà  thượng đẳng, rót một chén đưa tới trước mặt Hoa Doanh Vũ, Hoa Doanh Vũ lườm lườm cái chén, thấy khói nóng bốc lên nghi ngút, lại lạnh lùng bảo:“Ngươi muốn bỏng chết bổn giáo chủ sao?”

Ly Uyên không nói gì, đem chén trà đưa đến bên miệng thổi khí, đến khi nguội bớt lại đưa tới trước mặt Hoa Doanh Vũ, môi mỏng lại ngậm chặt, có vẻ nghiêm túc mà lạnh lùng.

Hoa Doanh Vũ thong thả vươn cái lưỡi nộn hồng, điểm nhẹ mặt trà một chút, duyên dáng khởi mi:“Khó uống như vậy  cũng dám đem đến cho ta”

Ly Uyên không nói một lời, thu lại chén trà đứng qua một bên,

Hoa Doanh Vũ vươn ngón út vân vê lọn tóc, đột nhiên giương mắt quét một vòng xung quanh cười nói:“Cớ gì đều nhìn  bản tôn như vậy? Sao không bái đường nữa, hay là trách bản tôn đến mà không mang theo quà mừng?”

Sở Tư Viễn vội vàng phất tay:“Hoa giáo chủ quá lời rồi, ngài đến đã là vinh dự cho tiểu phủ.” Quay đầu lại nói:“Đến a, tiếp tục hành lễ.”

Sở Thiên Tầm nguyên bản đã chờ đến không còn kiên nhẫn, hiện tại vừa nghe lập tức lấy lại tinh thần, lòng vui rạo rực chuẩn bị bái đường.

“Sở tiền bối, ngài không để ý nhưng bản tôn vô cùng để ý, nếu đã đến làm khách ta sớm cho người chuẩn bị đại lễ, Ly Tán, trình lên đây.”

Ly Tán vừa nghe hân hoan bỏ đi, chỉ chốc lát sau đã quay lại, trong tay đang cầm một sợi dây thừng khoát lên trên vai, phía sau là ba, bốn nam nhân đang bị trói, xem ra cũng có vẻ thanh tú, kỳ lạ hơn nữa, trong mấy kẻ đó có một người là hòa thượng. Vừa vào cửa Ly Tán liền vui cười bỏ dây thừng xuống, còn hướng một người trong đám kia hung hăng đạp một cước.

Trong đám người lập tức có người hoảng sợ, nhưng lại không dám manh động, đưa mắt nhìn nhau. Có mấy người vội chạy tới trước mặt Hoa Doanh Vũ, gầm lên giận dữ:“Yêu nhân, ngươi có ý gì? Ngươi hôm nay nếu không cho ta một cái công đạo, ta nhất định lấy mạng ngươi.”

Hoa Doanh Vũ cười khẽ:“Ngươi đây là muốn làm gì, ta đâu có tổn thương hắn.” Quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu với Ly Uyên.

Ly Uyên tiến lên từng bước lạnh lùng nói:“Không Động phái Đại đệ tử, kế đó là Đường Môn môn chủ, tiếp theo là đệ nhất phú hào Lôi Châu, Thiếu Lâm giới sân, mấy người kia từng cùng nhi nữ của Liễu Thanh Phong _Liễu Y Y qua lại, làm nhơ bẩn thân thể của nàng, hôm nay Hoa Ảnh Giáo đưa lên những người này cho Sở tiền bối định tội, làm hạ  lễ.” Li Uyên gằn từng tiếng, âm điệu lạnh nhạt.

Hoa Doanh Vũ che miệng cười khẽ:“Lại có cả hòa thượng…… A ha ha…… Cười đến đau cả bụng……”

(Vũ ka thật nhí nhảnh 0_0, đợi đến khi ka lên xe bông coi còn nhí nha nhí nhố nữa không nhá)

Ngồi edit cái tên Sở Tư Viễn mà cứ oánh lộn Sở Tư Pháp, chậc chậc +___+

Hồng hỏa: lửa đỏ

Chiết sát:  nói quá lời, đề cao,…

Ngân bạch diện cụ: mặt nạ màu trắng bạc

Tử sa bình trà: bình trà bằng  đất sét (đồ gốm đó nha O_O)

======================================================

Minh chủ võ lâm Liễu Thanh Phong kinh hãi, người này đã ngồi ở cái ghế minh chủ mười mấy năm, luôn luôn làm cái bộ dáng diện thiện tâm ngoan*, ra vẻ đạo mạo, thanh danh bên ngoài cũng vô cùng tốt đẹp, hôm nay Hoa Doanh Vũ xem ra là đến coi chuyện cười, minh chủ đến giờ vẫn chưa nói gì, nhưng hiện tại bất kể như thế nào cũng là nhịn không được, đứng lên giận dữ nói:“Yêu nhân, ngươi ở chỗ này gây náo loạn, cố ý nhằm vào ngày đại hôn của nhi nữ ta, rõ ràng muốn phá rối!”Bàn tay hắn siếc chặt thanh kiếm.

Hoa Doanh Vũ bỗng nhiên mỉm cười cả giận nói:“Minh chủ, ngươi nói gì thế? Ta là thay Sở tiền bối suy nghĩ, chẳng lẽ ngươi muốn lấp liếm chuyện xấu trong nhà sao?”

“Hừ, tiểu nữ tuyệt sẽ không làm ra loại sự tình này, ngươi ở đây ngậm máu phun người, yêu nghiệt ma giáo luôn luôn thích gây sóng gió, ngươi nhất định  muốn ly gián tình nghĩa ta với Sở huynh!”

Hoa Doanh Vũ hướng Liễu Y Y nhìn lại, thân thể nàng cứng đơ, đầu đội hồng khăn nên không thấy được biểu tình, nhưng hai tay kịch liệt run rẩy, nếu không có hỉ nương đang đỡ, chỉ sợ nàng sớm đã té ngã trên đất. Sở Thiên Tầm cổ quái quan sát Liễu Y Y, gắt gao cắn môi không biết suy nghĩ điều gì.

Hoa Doanh Vũ miễn cưỡng nói:“Ta nào có ý ly gián, vào nội đường kiểm tra liền biết thật hay giả”

Sở Tư Viễn trầm ngâm một lát, trầm trọng nói:“Đây là ngày vui, nghiệm thân thật sự không hợp lễ, huống hồ nàng đã ngồi kiệu lớn vào phủ, đã là con dâu của Sở gia, ta tin tưởng Y Y.” Sở Tư Viễn kỳ thật cũng rất hoài nghi, nhưng đâm lao phải theo lao, không muốn làm trò cười cho ma giáo, mất mặt không chỉ là Sở – Liễu hai nhà, mà cả chính đạo võ lâm, huống chi, lần này ngay cả Thiếu Lâm đệ tử đều có liên lụy, tính toán sơ sẩy một chút là có nguy cơ thành tội nhân thiên cổ. Cân nhắc thiệt hơn xong hắn mới đáp lại như thế.

Liễu Thanh Phong thở dài, thập phần cảm kích nói:“Đa tạ Sở huynh tín nhiệm, Sở huynh quả nhiên thâm minh đại nghĩa a.”

“Liễu huynh, qua hôm nay chúng ta điều là người một nhà, ta sao có thể nghe một câu nhàn thoại của người ta mà  hủy đi giao tình đôi bên?”

Hoa Doanh Vũ giận dữ, âm thanh lạnh lùng nói:“Các ngươi cho là bản tôn nói dối?” Hoa Doanh Vũ đột nhiên ngẩng đầu, liếc mắt một khiến cho mọi người rùng mình, ngượng ngùng thối lui hai bước.

Sở Tư Viễn vừa định tạ lỗi, không nghĩ tới Sở Thiên Tầm lại tiến lên từng bước nhìn chòng chọc Hoa Doanh Vũ giận dữ hét:“Ngươi dám ở đây hồ ngôn loạn ngữ, vài ngày trước, ta giết giáo đồ ma giáo, ngươi nhất định là ghi hận trong lòng, nhưng là bọn hắn trêu chọc nữ nhân, chết là đáng.” Ánh mắt lẫm lẫm* trừng Hoa Doanh Vũ.

Hoa Doanh Vũ bỗng nhiên nở nụ cười:“Chết thì cũng đã chết, ở trong tay của ta cuối cùng cũng sẽ chết, chỉ sợ còn chết khó coi hơn. Việc cỏn con đó ta mắc gì tính toán với ngươi?”

“Vậy ngươi vì sao tới nơi này sinh sự?” Sở Thiên Tầm tiếp tục truy vấn, con ngươi đen nhánh sáng lên nhìn đến Hoa Doanh Vũ.

Hoa Doanh Vũ lập tức thu lại ý cười:“Ta nào có sinh sự? Ta chỉ là tới xem ‘chuyện vui’, Y Y cô nương hoàn bích hay không, đêm nay ngươi sẽ biết……”

“Ngươi.” Sở Thiên Tầm mặt đỏ lên, bộ dáng rối loạn, hồ ngôn loạn ngữ đáp“Cho dù không còn hoàn bích, cũng là do ta cùng nàng sớm vượt quá giới hạn!” Nói xong có chút sợ hãi nhìn Sở Tư Viễn.

Sở Tư Viễn vốn là người cổ hủ, luôn  tuân theo lễ nghi liêm sỉ chi thống, trước khi thành thân kiêng kị nhất là loại sự tình này, nếu là bình thường nói không chừng đã phạt Sở Thiên Tầm chỉ còn nửa cái mạng, nhưng hôm nay lại mơ hồ an tâm một ít, cho dù là nghiệm thân xác thực đúng như lời Hoa Doanh Vũ nói cũng có lí do thoái thác, không khỏi thoải mái thở ra một hơi. Trên mặt lại giả giận:“Bất hiếu tử, dám làm ra hành vi xấu xa như thế, hôm nay may mà đại hôn, sau này nhất định phải hảo hảo đối đãi Y Y, không để nàng chịu uỷ khuất.”

Sở Thiên Tầm cũng nhẹ nhàng thở ra, liên lục gật đầu.

Hoa Doanh Vũ thở dài,  ra thần bí nói:“Quả nhiên đều là si nhi, chính là…… Các ngươi ngay cả hài tử trong bụng nàng cũng chấp nhận sao? Cũng không biết là con ai, sớm làm cho rõ ràng đi, miễn cho hắn sau này lớn lên đòi đi tìm phụ thân, tiểu hòa thượng, chính là của ngươi hử?” Hoa Doanh Vũ khanh khách nở nụ cười

(có kẻ ăn ốc, thế mà bạn Sở cũng chịu đi đổ vỏ ^3^)

Mọi người đều cả kinh, Liễu Thanh Phong lại run lên, xông lên trước, cầm cổ tay Liễu Y Y, quả nhiên là hỉ mạch. Lão cáo già nhanh chóng tìm đối sách, nhãn cầu lay chuyển, lập tức tươi cười:“Thiên Tầm, hảo hiền tế, ngươi sắp làm cha.”

Sở Tư Viễn lập tức lĩnh ngộ, vì danh dự chính đạo cũng nở nụ cười.“Thật là tốt, ta sắp là gia gia rồi.” (chết cười)

Sở Thiên Tầm ngây ngốc đứng ở trong viện, lông mày ai oán nhăn lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở tại chỗ không động đậy. Lúc nãy là vì danh tiết của nàng mới đứng ra nhận trách nhiệm, bây giờ lại hốt hoảng, chẳng lẽ hắn phải nhận cả đứa trẻ không biết con ai kia sao? Hắn mới mười tám tuổi, vẫn muốn đứa con của chính mình hơn…… (ngốc thì ráng chịu, ai biểu hám gái ^3^)

Hoa Doanh Vũ chớp chớp đôi hàng mi xinh đẹp, Ly Uyên đi qua giải huyệt đạo bốn người, đại sảnh lập tức ồn ào.

Chỉ nghe thấy Không Động phái đại đệ tử hướng Liễu Y Y cắn răng hô to:“Y Y, hài tử rốt cuộc của ai? Nếu là của ta, ta tuyệt không để nàng cùng hài nhi cho kẻ khác, không vì nàng  thì ta cũng muốn vì con ta.”

Trừ bỏ tiểu hòa thượng kia đang cúi thấp đầu, mặt đầy xấu hổ lẩm bẩm niệm kinh, còn lại ba người đều chất vấn Liễu Y Y. Trong đại đường loạn thành một đoàn, đáp án rất rõ ràng trước mắt.

Hoa Doanh Vũ vốn là đến xem náo nhiệt, nhìn thấy tình cảnh lần này kìm lòng không đặng mà nở nụ cười, chậm rãi đứng lên nhỏ nhẹ nói:“ Giáo nhân ta cho dù đáng chết, cũng không tới phiên người chính đạo các ngươi đến giết.” Hoa Doanh Vũ nghiến răng nghiến lợi, trước mắt lạnh như băng. Xoay người thản nhiên rời đi.

Hoa Doanh Vũ được Ly Uyên ‘ôm’ vào xe ngựa, lộ ra cái đầu nhìn Ly Uyên cười:“Ta khát, muốn uống trà.”

Ly Uyên lạnh lùng nói:“ Nước trà mang theo quá khó uống, không biết giáo chủ thích như thế nào, ta lập tức sai người đi chuẩn bị.” Khi nói chuyện không hờn không giận, toát lên vẻ lạnh nhạt.

Hoa Doanh Vũ không khỏi buồn cười, vẫn là lần đầu tiên thấy người này có vẻ sinh khí, trong lòng rõ ràng tức giận, trên mặt lại còn lạnh lùng thanh thanh cung kính. Hai người mặc dù không phải tình nhân, nhưng Ly Uyên cùng giáo chúng bình thường không giống nhau, thấy hắn sinh khí trong lòng ngược lại mơ hồ vui mừng. Nở một nụ cười quyến rũ, kéo Li Uyên vào xe ngựa, gọi Ly Tán nói:“Lên đường đi.” Lập tức buông mành xuống.

Ly Uyên vào xe ngựa, đoan chính ngồi, dò hỏi:“Không biết giáo chủ có gì phân phó?”

Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng:“Trước mặt nhiều người như thế ngươi dám sinh khí với ta, nếu là người khác, sớm đã vào thủy lao chịu tra tấn.” Mị nhãn trừng, trong lời nói mơ hồ lộ ra một chút ý tứ khác.

Ly Uyên liếc nhìn hắn một cái, nhỏ nhẹ nói:“Đa tạ giáo chủ đã nhìn thuộc hạ với con mắt khác.”

“Ngươi……” Hoa Doanh Vũ lóe ra ánh mắt nguy hiểm,“…… Muốn chết.” Lửa giận cùng áo choàng đỏ thẫm tựa hồ cùng nhau bốc cháy mãnh liệt.

Chợt nghe Ly Uyên thản nhiên nói:“Ngươi không thích ta, ta cần gì tự mình đa tình.” Nói xong hạ mắt  xuống, trông thật vô cùng ảo não.

Hoa Doanh Vũ tâm tình đột nhiên phấn chấn, quả nhiên y sinh khí. Chậm rãi ngả vào lòng y, ngón tay mãnh khảnh ở trước ngực y vỗ về chơi đùa, ôn nhu nói:“Ta vừa rồi bất quá là làm bộ cho Sở Tư Viễn xem, ta làm sao mà xem ngươi như nô tài được, trà ngươi pha đương nhiên là thứ tốt  nhất, ta đương nhiên là thích nhất.”

Ly Uyên khẽ thở dài mím môi không biết suy nghĩ điều gì.

“Ly Uyên!” Hoa Doanh Vũ mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy Ly Uyên đột nhiên cười mang theo tất cả sủng nịch, nhéo nhéo cái mũi Hoa Doanh Vũ:“Giáo chủ, ngươi thật sự là chiết sát* thuộc hạ.”

Hoa Doanh Vũ thay đổi tư thế nằm ở trên đùi Ly Uyên, nhỏ nhẹ nói:“Hôm nay, nhìn thấy Sở Thiên Tầm kia, ta còn tưởng rằng hắn là một tên đáng ghét, không nghĩ tới lại là một tiểu tử ngốc, nhìn thật đáng thương.” Liếc trộm Ly Uyên một cái, thấy y không có phản ứng, lại nói:“Bộ dáng cũng vô cùng thanh tú, qua một thời gian nhất định sẽ trở thành nhân vật xuất sắc.”

Ly Uyên vẫn không nói, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, khóe môi bỗng nhiên mỉm cười.

“Ngươi cười cái gì?” Hoa Doanh Vũ  khẽ nhíu mày lại.

Ly Uyên cười nói:“Giáo chủ vừa rồi có liếc nhìn biểu tình của ta, hẳn là sợ ta ghen, nguyên lai ta chỉ là một trong rất nhiều người ngưỡng mộ ngươi, thế mà hôm nay giáo chủ lại quan tâm đến cảm xúc của ta, chẳng lẽ…… Giáo chủ ngươi……”

“Nói bậy.” Hoa Doanh Vũ mạnh mẽ ngồi dậy,“Ta đường đường Hoa Ảnh Giáo giáo chủ, như thế nào xem trọng ngươi, cẩu nô tài.” Tâm tư bị nhìn thấu, khó tránh giận sôi gan, nhưng lại mơ hồ cảm thấy được Ly Uyên nói cũng không hoàn toàn là sai, trong lúc nhất thời tâm hoảng ý loạn, có chút lúng túng. Đảo mắt, lại lạnh nhạt nói:“Cút ra ngoài cho ta.”

Ly Uyên lạnh lùng cười, quả nhiên xốc lên xa liêm đi ra ngoài, Hoa Doanh Vũ giận dữ, nhưng cảm thấy có chút mất mát. Nắm chặt nhuyễn mao* trên thảm, biểu tình ai oán. Nhìn Ly Uyên rời đi, còn muốn gọi hắn trở về, nâng cánh tay ngọc lên, do dự một lát vẫn là từ từ đặt xuống, ngồi lui về chỗ cũ.

Về đến biệt viện, vén rèm lên, Ly Uyên trước sau như một vươn tay muốn ôm hắn xuống xe, Hoa Doanh Vũ rụt lại thân mình lập tức cả giận nói:“Cút ngay, ai cho ngươi chạm vào ta?” Tự mình nhảy xuống xe hung hăng đi vào biệt viện.

Ly Uyên nhìn nhìn đôi tay trống rỗng, không khỏi cười khổ đứng lên. Thân ảnh hồng sam nhanh chóng biến mất ở trước mắt, chợt có cơn gió thổi qua, sợi tóc đen nhánh phiêu tán trên không trung.

Ly Tán đi đến đứng cạnh Ly Uyên, căm giận bất bình nói:“Ca, ngươi thật thích hắn sao, ngươi phải biết rằng hắn……”

“Ta biết.” Ly Uyên ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén,“ Người như Hoa Doanh Vũ sẽ không cam lòng nương thân bên bất cứ ai, dù cho chúng ta không hẳn là lưỡng tình tương duyệt*, nhưng đôi khi ta càng muốn giữ lấy hắn.”

“Ca……” Nhìn con ngươi lạnh lùng của Ly Uyên, đột nhiên tim đập nhanh một trận, hắn run rẩy không nói nên lời.

“Ngươi có muốn hắn trở thành’ đại tẩu’ của ngươi không?” Ly Uyên đột nhiên có chút hài hước nói.

Ly Tán buột miệng cười:“ Nếu hắn cam tâm tình nguyện, sẽ là chuyện rất đáng mừng, nếu hắn không nguyện ý, phế đi võ công, đem hắn nhốt lại bên mình cả đời, không cho gặp bất kỳ ai.”

Ly Uyên hơi hơi vuốt cằm:“Ta cũng đang có ý đó.”

(Ác nha O_O, bá đạo nha, cưỡng gian con nhà lành nha O_O)

——————————

chú thích:

diện thiện tâm ngoan: ngoài mặt hiền từ lòng dạ độc ác, vâng nom na với câu mặt người dạ thú, khuôn mặt bồ tát lòng dạ ác ma, cáo già đột lốt cừu non vân vân và vân vân…

lẫm lẫm: nghiêm nghị, rét căm căm (có vẻ bạn Sở Khanh rất là giận a ^3^)

si nhi: đứa ngốc, ngu, dốt, (đầu óc ngu si tứ chi phát triển ^3^)

nhuyễn mao:  bộ lông mềm mại

lưỡng tình tương duyệt: đôi bên điều có tình ý với nhau

======================================================

Tại đại điện nguy nga lộng lẫy, trên tường phủ đầy các loại hoa hồng khác nhau, làm cho không gian tràn ngập hương thơm nồng đậm.

Đám người của Lí Huân Dương đang canh giữ  trong đại điện. Hôm nay là ngày mười lăm, trời đã chạng vạng tối mà giáo chủ vẫn chưa trở về. Có vài vị đứng trong đại điện đều là Đường chủ, bên ngoài là lũ thuộc hạ, bọn họ đều uống hoa túy, nếu trong vòng một tháng không có giải dược hoặc là chậm trễ dùng thuốc thì chắc chắn sẽ chết. Hiện giờ, sắc mặt mấy vị trưởng lão có địa vị thâm sâu đều ngưng trọng.

Ngồi ở vị trí trung tâm là Lí Huân Dương, Hoa Ảnh Giáo có hai  Phó giáo chủ, một người là Ly Uyên, người còn lại là hắn. Hắn một thân huyền y, trầm ngâm yên lặng, mắt sáng như đuốc chăm chú nhìn phía cửa, mày kiếm, tinh mục*, cũng là là một nhân vật vô cùng ưu tú. Võ công khỏi phải bàn đến, ngoại trừ Hoa Doanh Vũ cùng Ly Uyên không ai có thể sánh bằng.

Chợt mấy người đang ngồi chờ trong điện bỗng nhiên trở nên vui vẻ, Lí Huân Dương phóng mắt nhìn lại, quả nhiên có một thân ảnh phi thường diễm lệ đang tiêu sái bước đến. Đi theo phía sau vẫn là khuôn mặt vô cảm của Ly Uyên và dáng vẻ luôn mang ý cười – Ly Tán.

Có điều, sắc mặt giáo chủ tựa hồ không tốt lắm, có chút tái xanh đôi môi khẽ nhếch. Ngay lập tức, người trong điện vội vàng thu lại tâm tư hoan hỉ, cung kính nghênh đón giáo chủ.

“Giáo chủ thiên thu muôn đời……”

Lời xua nịnh  chưa nói xong, Hoa Doanh Vũ đã không còn kiên nhẫn mà quơ quơ ống tay áo:“Được rồi, toàn bộ lui xuống đi.”

Nếu là lúc bình thường Hoa Doanh Vũ nghe xong nhất định sẽ cười rạng rỡ, rồi sẽ đối với mình nói vài câu khen ngợi. Hôm nay giáo chủ có vẻ như không hài lòng lắm, vì thế Lí Huân Dương cân nhắc một lát mới tiến lên từng bước nói:“Giáo chủ, hôm nay là mười lăm.”

Hoa Doanh Vũ vừa nghe đột nhiên bật cười, thở dài trầm giọng nói:“Ta biết ngay mà, ta vừa bảo lui xuống thế nhưng không ai động đậy, hóa ra là đang muốn cầu xin giải dược.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghe hắn châm chọc lại nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, vừa rồi quá nôn nóng mà quên không nhẫn nại, chọc giận giáo chủ.

Hoa Doanh Vũ thu lại nụ cười, trầm ngâm một lát, rồi từ trong tay áo ném ra một cái lọ âm thanh lạnh lùng:“Lí Huân Dương, phát cho mỗi người một viên.”

Giáo chúng như trút được gánh nặng.

Lí Huân Dương ứng thanh* tiếp nhận cái lọ đi phân phát giải dược, đến khi dược chỉ còn vài viên, hắn mơ hồ cảm thấy thiếu một viên, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ, cuối cùng chỉ còn Li Uyên và hắn là chưa dùng dược, khóe môi Lí Huân Dương vẽ lên một đường cong, mang viên thuốc cuối cùng bỏ vào miệng mình.(đểu  >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.