Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 52: Ta tạ lỗi với huynh nhé



Sau khi mỗi người một câu, trong phòng rơi vào trầm tư nặng nề.

Hai người đang sống sờ sờ đều không lên tiếng, giống như làm chuyện đồi phong bại tục cho đã giờ mới nhớ ra phải e dè. Dung Lạc Vân cụp mắt xuống, nín thở, khẽ cựa quậy, tưởng là mình làm im ắng lắm.

Nào ngờ Hoắc Lâm Phong nói: “Đàng hoàng tí đi.”

Dung Lạc Vân giải thích: “Xiêm y của huynh có đường thêu, cọ ngứa quá.”

Hoắc Lâm Phong nhìn xuống, quần vẫn chưa kéo lên, cái mông trần trụi đè vào áo hắn. “Cây mây thì chịu được, áo cọ mấy cái lại điệu bộ.” Miệng thì nói thế nhưng tay vẫn mò xuống kéo quần lên.

Lúc này hắn không nhìn mà dời tầm mắt sang quả đào trong đĩa. Dung Lạc Vân tự giác dựa vào vai hắn, hỏi: “Lúc huynh gặp sư phụ ta, chắc đã biết ông ấy không hiểu kỳ môn thuật rồi phải không?”

Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng, mỉa mai: “Không hiểu mà vẫn có thể dạy em, mẹ nó đúng là hiếm có khó tìm.”

Lúc này đến lượt Dung Lạc Vân nghẹn họng, hôm đó nói dối không ngờ lại bị lộ tẩy nhanh như thế. “Ta đã gạt huynh, sư phụ không có dạy ta.” Y nhỏ giọng thừa nhận, “Là sở thích của riêng ta, nên ta tự mình mày mò.”

Hoắc Lâm Phong nghĩ, thích từ khi nào? Mới sinh ra đã thích, hay là mưa dầm thấm đất rồi mới thích? Tự mình mày mò như thế nào, vì sao có thể trùng hợp mày mò ra được trận pháp giống như đúc “Nghiệt Kính”?

Bây giờ thừa nhận mình nói dối, có phải lại giấu thêm một lời nói dối khác không?

Trong khoảnh khắc yên tĩnh này, không hiểu sao Dung Lạc Vân lại thấy bất an: “Huynh đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.” Hoắc Lâm Phong đáp. Hắn lại nghĩ lung tung rồi, sau khi hoàn hồn, hắn cúi đầu nhìn thái dương Dung Lạc Vân: “Còn bị đánh vào đầu à, sao lại bầm tím đây?”

Bị đánh đến nỗi chạy loạn khắp phòng, cái này là đụng đầu vào đâu đó. Dung Lạc Vân hơi yên tâm rồi, cảm thấy có thể làm lành, nhưng không chắc chắn lắm, nên y thử toét miệng cười.

Hoắc Lâm Phong thầm mắng y là tên ngốc, rồi lại mạt sát y là kẻ mất trí thích phá hủy đồ đạc, bớt bày trò làm nũng với hắn đi. Có lẽ là thiên phú dị bẩm của hắn, rõ ràng trong lòng thì mắng nhưng trên mặt vẫn không đè nổi khóe miệng xuống, bật cười một tiếng.

Dung Lạc Vân lập tức quấn lấy hắn, ôm khư khư, giống như động tác của góa phụ Lý và đồ tể Trương tối hôm đó. Bên ngoài cửa sổ có gió, hắn ôm Dung Lạc Vân ngồi bên mép giường, trước tiên khoác y bào màu đỏ thẫm lên, sau đó cùng nhau thưởng thức bánh trái.

Dung Lạc Vân cắn một miếng bánh trà chay, nhai chầm chậm, hỏi: “Buổi sáng huynh đã biết ta gạt huynh, vì sao không truy cứu?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Ta cũng từng gạt em, lần này xem như công bằng rồi.” Hắn lại đưa tiếp một cái bánh hạt sen, “Huống hồ ta phải truy cứu thế nào đây? Nói nhẹ thì không trị được em, nói nặng thì không nỡ, còn có khả năng bị lật ngược thế cờ. Nên ta quyết định nhắm một mắt mở một mắt cho qua.”

Dung Lạc Vân ăn bánh hạt sen xong, chủ động cầm một miếng bánh hạnh nhân. “Vậy huynh có giận không?” Y hỏi, “Lúc ở ngoài điện ta cảm thấy huynh không giận, nhưng khi tìm đến đây lại cảm thấy huynh giận rồi.”

Hoắc Lâm Phong thầm nhủ, giận thì không có, nhưng nhìn thấy bộ mặt đáng thương của em thì lại muốn nhân cơ hội này mà ức hiếp. Hắn vừa nhìn đã thấy bánh trái trong đĩa đều được ăn sạch bong, nên hắn đưa bát sữa bò lên.

Nhìn Dung Lạc Vân uống sữa, hắn hỏi: “Ta không vạch trần cũng không truy cứu thì em còn chạy tới đây làm gì?”

Trên môi Dung Lạc Vân dính một vòng sữa quanh mép: “Ta sợ huynh đang thử thách ta…” Đáp xong lại thấy hoài nghi, lông mày nhíu chặt lại, “Không phải bây giờ huynh đang thử thách ta đấy chứ?”

Sắc mặt Hoắc Lâm Phong tối sầm, lắc mông cọ vào tay hắn, rốt cuộc là ai đang thử thách ai đây hả? Hắn đặt y vào trong giường, thuốc bôi rồi, tâm sự cũng nói ra rồi, còn ăn uống no bụng luôn rồi, bây giờ nghĩ lại mới thấy hình như hắn bị chiếm dụng rồi.

Hắn cúi người định chiếm lại, ngậm lấy cái miệng đầy mùi sữa kia.

“Ngủ một giấc.” Hắn ra lệnh, “Dưỡng thương lành rồi hẵng đi.”

Đắp chăn hạ rèm, những dây tua rua tả tơi trông rất buồn cười, hắn dứt khoát giật xuống luôn. Hoắc Lâm Phong ra khỏi phòng, đi ra hiên thấy Đỗ Tranh đang đứng trong góc giáo huấn mấy nha hoàn.

Cái gì mà “khâu miệng cô lại đi”… Giọng điệu y như mấy bà thím.

Hoắc Lâm Phong khoanh tay dựa cột, tằng hắng một tiếng để Đỗ Tranh quay đầu lại. Đợi tên ngốc kia vội vã chạy tới, ném tua rua vào người cậu, nói: “Trước khi trời tối đi thay cái mới, phái người đem sổ sách tới đây, hôm nay ta sẽ xử lý.”

Đỗ Tranh tuân lệnh, lén ngó vào trong cửa sổ, Hoắc Lâm Phong đập cho một phát: “Nhìn nữa ta móc mắt ngươi.” Câu này là học của Dung Lạc Vân, hù dọa xong lại tò mò, “Ban nãy nhà ngươi giở thói hách dịch gì đấy?”

Đỗ Tranh tức tối nói: “Mấy đứa nha đầu kia đúng là lắm chuyện, nói thiếu gia và Dung Lạc Vân là… là đoạn tụ.”

Hoắc Lâm Phong giật mình… đoạn tụ?

Thôi bỏ đi, không phải gãy tay gãy chân là được rồi. (đoạn tụ: gãy tay áo)

Sau buổi trưa mưa lại trút xuống, hơi nóng tiêu tan, thậm chí còn hơi lạnh. Trong phòng đốt hương nâng cao tinh thần, Hoắc Lâm Phong ngồi trên án thư xử lý công vụ, Dung Lạc Vân ngồi trên sạp nhỏ bận rộn xem sổ ghi chép.

Cả hai đều không nói chuyện, cứ tiếp tục như vậy đến khi trời tối.

Rèm che đã thay cái mới, dây lụa kim tuyến lấp lánh, sờ lên trơn loáng. Vừa lên giường là ngủ, Hoắc Lâm Phong ôm lấy Dung Lạc Vân, vuốt ve người ta một trận mới thấy dây kim tuyến cùng lắm chỉ đến thế mà thôi.

Ôm ấp một đêm, ai cũng ngủ say, đến khi mặt trời lên ba sào mới tỉnh.

Rửa mặt, dùng bữa sáng, tựa lên cửa sổ ngắm chim… Dung Lạc Vân làm cái này làm cái kia, chỉ duy nhất là không mặc y phục bên ngoài. Đỗ Tranh vào phòng thu dọn, hai mắt tối sầm: “Cung chủ! Đừng chỉ mặc tẩm y đi lòng vòng như thế!”

Dung Lạc Vân nói: “Không sao, ta không lạnh.”

Ai thèm quan tâm huynh lạnh hay nóng, Đỗ Tranh nói: “Để hạ nhân nhìn thấy không biết sẽ còn nói gì nữa! Cung chủ đúng thật không biết xấu hổ, liên lụy đến thiếu gia nhà tôi là không được đâu!”

Dung Lạc Vân ngạc nhiên, y vốn đã là “tiểu nam sủng”, bây giờ có lẽ thành “điếm lẳng lơ” rồi. Nhưng y thật sự không muốn mặc hồng y, hôm qua bức thiết quá nên mới mặc, bây giờ liếc một cái cũng thấy khó xử.

Ngẩn người một hồi, y mượn Đỗ Tranh một bộ xiêm y, vậy mà lại vừa in.

Dung Lạc Vân mặc đồ đàng hoàng ngồi dưới mái hiên, nhàm chán nhìn người hầu làm việc. Bỗng nhiên mí mắt ấm lên, một bàn tay từ phía sau che mắt y, bắp tay của người kia rắn chắc như một cái chày.

Hoắc Lâm Phong buông tay ra cười nói: “Đoán được là ta à?”

Dung Lạc Vân nói: “Chứ không thì ai dám làm như vậy?” Y cầm lấy tay đối phương, dùng ngón tay vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay hắn. Hoắc Lâm Phong cũng phối hợp duỗi tay ra, vừa ngước mắt lên liền thấy sắc mặt vi diệu của đám hạ nhân.

“Ở đây chán lắm.” Hắn cố ý nói lớn tiếng, “Đi nào, ta dẫn em tới một nơi vui hơn.”

Hoắc Lâm Phong trở tay lại nắm lấy tay Dung Lạc Vân, dắt đi men theo hành lang ra khỏi cửa bên, quang minh chính đại cho người khác nhìn. Phủ đệ của hắn, hoa viên của hắn, giấu giấu diếm diếm thì ra thể thống gì nữa.

Hao người đi đến góc đông nam của phủ tướng quân, đằng sau hàng cây ngọc lan là một căn lầu hai gác. Dung Lạc Vân nhớ lại căn lầu giữa hồ của Giả Viêm Tức, lòng thầm nhủ, không phải là những món bảo bối khi làm tướng quân nhận được chứ?

Lúc này Hoắc Lâm Phong mỉm cười: “Bên trong toàn là bảo bối không đấy.”

Mặt Dung Lạc Vân trở nên nghiêm túc: “Cha huynh có biết không?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Cha ta còn có nhiều bảo bối hơn.”

Cha nào con nấy… Dung Lạc Vân kinh sợ bước vào bên trong, lại chỉ thấy một chiếc bàn gỗ lim cùng bút mực giấy nghiên, một chiếc ghế xích đu, bốn phía đặt các kệ tủ, trên kệ trưng bày đủ loại binh khí.

Y thậm chí còn chẳng thèm nắm tay người ta nữa, nhào đến trước kệ quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy một thanh bảo kiếm đã gỉ sét. Ngoại trừ cái này ra còn có chủy thủ, mũ sắt, hàm ngựa, y ngắm đến nỗi hoa cả mắt.

“Đây đều là chiến lợi phẩm.” Hoắc Lâm Phong nói, “Chuyện duy nhất triều đình quan tâm đến ta chính là vận chuyển những thứ này từ nhà ta đến đây.”

Dung Lạc Vân giống như lần đầu nhìn thấy cảnh đời, lúc thì đi tới đi lui ngắm nghía, lúc thì vịn kệ tủ không thèm di chuyển. Y phát hiện một hộp gỗ, mở ra xem thử, trong hộp cất đồ trang sức. Có hoa tai, chuỗi hạt bện, còn có rất nhiều viên bảo thạch.

“Đây cũng là chiến lợi phẩm à?” Y hỏi.

Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Vương tộc man di thích đeo những thứ này.”

Dung Lạc Vân hiếu kỳ hỏi: “Vậy sau khi huynh đánh thắng, huynh bắt đối phương cởi ra đưa cho huynh?” Thấy Hoắc Lâm Phong ấp úng không đáp, y nhớ tới những lời đồn về người này, kiêu ngạo quyết liệt, thích tước bỏ thủ cấp quân địch để răn đe…

Chẳng lẽ là chém đầu địch xong sau đó tháo những món này ra ư?

Dung Lạc Vân nổi da gà, biểu cảm chợt thay đổi: “Hoắc đại ca, không đến mức tuyệt tình thế chứ…”

Hoắc Lâm Phong còn tuyệt tình hơn như vậy: “Ta không có hứng thú gì với đồ trang sức cả, lúc đó chỉ nghĩ, sau này đem tặng cho thê tử tương lai của ta.” Ngước mắt nhìn về phía đối phương, “Bây giờ thê tử thì không cần nữa, em cứ nhận lấy đi.”

Dung Lạc Vân vội vàng đặt xuống, y không dám nhận đâu… Y chỉ biết vại hoa cá chép đầy sức sống, đèn lồng diều yến tinh xảo, quạt lụa hợp ý, thiệp nhỏ lãng mạn, nhưng lại không ngờ còn có món quà đầy mùi máu tanh này tặng cho mình.

Trong đầu y chợt hiện lên một cảnh tượng, Hoắc Lâm Phong ngồi bên sạp, tay ôm một cái đầu người nhuốm máu. Vén tóc mai, gỡ hoa tai, gỡ bím tóc, tháo chuỗi hạt châu. Làm xong, hắn vuốt ve vết chém trên cổ, tự khen một câu, đã chém đẹp hơn lần trước rồi.

Y khẽ run rẩy, mình đúng là quá sơ suất rồi. Người ta là tướng quân chỉ huy nghìn vạn binh mã, thân đầy vết sẹo, chiến lợi phẩm chất đầy cả một căn nhà, số người hắn giết tuyệt đối không ít hơn những thủ đoạn của người trong giang hồ.

Dung Lạc Vân thức thời nói: “Sau này ta sẽ không đạp huynh, đấm huynh, chém huynh nữa.” Y tính kỹ lại mới thấy mình quả thật là quá đáng, lặng lẽ lùi về sau hai bước, “Ta tạ lỗi với huynh nhé.”

Hoắc Lâm Phong cười không dừng lại được, nếu biết những món đồ này có hiệu quả trừng trị Dung Lạc Vân thì hắn sớm đã dắt y tới đây rồi. “Người một mình chiến đấu với cả bầy sói, bớt giả bộ nhát gan đi.” Hắn cười mắng, “Lên gác xem thử không?”

Gác hai toàn là giá sách, binh thư, sách quân mật án, những tư liệu chi tiết trong quân đội, ngay cả bản đồ địa hình cũng chất đầy một kệ. Dung Lạc Vân lượn mấy vòng, giống như một ông nông dân trong thâm sơn cùng cốc mới tới Trường An vậy, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ lạ mắt.

Y rút ra một quyển sách, bên trong ghi chép lại một trận chiến sáu năm trước, còn chưa kịp xem kỹ thì đã bị một bàn tay ngăn lại.

Hoắc Lâm Phong nói: “Đừng xem cuốn này.”

Dung Lạc Vân cười hỏi: “Sao thế? Đánh trận thua sợ mất mặt à?” Y giằng ra, chạy tới một góc úp vào tường xem sách. Ánh mắt đặt trên giấy, xem kĩ từng chữ, nụ cười còn vương trên mặt cũng từ từ tan biến.

Sáu năm trước, Hoắc Lâm Phong chỉ mới mười bảy tuổi, lần đầu làm chủ soái xuất chiến, đánh bại quân địch.

Sau khi đại thắng, dẫn quân đồ sát cả thành.

Số người chết ở phía sau y không dám đọc kĩ, vội vàng đóng sách lại. Ở khe tường dính ít mạng nhện, cuộc chiến nhiều năm trước cũng được niêm trong sổ ghi chép, y nghĩ, đoạn hồi ức này chắc cũng đã bị khóa chặt trong tâm khảm Hoắc Lâm Phong.

Dung Lạc Vân đứng ngẩn ra một lúc, mãi cho đến khi Hoắc Lâm Phong bước đến sau lưng y.

Y quay người lại: “Khoảng thời gian sau đó, chắc huynh đã rất đau khổ.”

Hoắc Lâm Phong sửng sốt, tưởng là Dung Lạc Vân sẽ không hiểu cho hắn, thậm chí sẽ trách hắn tàn nhẫn, ai ngờ lại cho hắn một câu quan tâm. Dung Lạc Vân nhìn hắn: “Nỗi đau trong quá khứ huynh đã chịu khổ một mình rồi, sau này nếu có nữa, ta có thể ở bên huynh.”

Luồng cảm xúc chua xót ngập trong lồng ngực, hắn trầm giọng nói “Cảm ơn em”.

Hai người ở trong căn gác hơn nửa ngày, đến gần hoàng hôn mới rời khỏi.

Đúng lúc dùng bữa tối, trong các uyển đều không có ai qua lại, cũng chưa thắp đèn. Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân dạo quanh hoa viên, hơi mờ tối, chỉ có hòn giả sơn là sáng đèn.

Nhìn kỹ lại hình như là có mấy đốm lửa?

Hoắc Lâm Phong đi phía trước, Dung Lạc Vân đi đằng sau, cùng nhau bước đến hòn giả sơn. Vào trong sơn động, ở đầu bên kia động nối với một con sông nhỏ, ở đó có bóng dáng vài ba người.

“Núp ở đó làm gì thế?” Hoắc Lâm Phong đột nhiên lên tiếng.

Tiếng nói làm mọi người hoảng hốt, họ vội vàng đứng thẳng dậy, hóa ra là mấy cô nha hoàn. Bên chân mỗi người đều có mấy chiếc thuyền giấy, giữa thuyền đặt một ngọn nến. Xem ra là ra nhân lúc vắng vẻ mà tụ lại thả đèn.

Tiểu nha hoàn hoảng sợ nói: “Con sông này có thể chảy đến Trường Hà trong thành, thuyền giấy cũng sẽ được đẩy đi xa, sẽ không làm bẩn hoa viên đâu ạ.”

Một người khác bổ sung: “Bẩm tướng quân, hôm nay là sinh thần của mẹ nô tỳ, cho nên nô tỳ muốn cầu phúc cho bà ấy.” Sợ nói chưa rõ ràng còn phải giải thích thêm, “Mẹ nô tỳ vẫn còn khỏe mạnh, sẽ không dính vận rủi đâu ạ.”

“Cha mẹ nô tỳ cũng còn sống, tuyệt đối không phải là đèn cầu hồn đâu!”

Hoắc Lâm Phong chỉ là hỏi thăm là đang làm trò gì thôi mà, không ngờ lại dọa cả đám nha đầu này. Hắn đã nhìn quen kẻ sống người chết rồi, làm gì còn kiêng kỵ may rủi gì nữa đâu, bèn phất tay nói: “Thả đi, đừng đốt cháy váy đấy.”

Xoay người định đi, Dung Lạc Vân đứng ngay phía sau hắn, dưới ánh lửa leo lét, sắc mặt y có hơi lo sợ bất an.

“… Ta muốn hỏi một chút.” Giọng Dung Lạc Vân không lớn lắm, “Đèn cầu hồn là cái gì?”

Một nha hoàn đáp: “Là đèn thả cho người đã khuất, cầu chúc linh hồn họ sớm về trời, nếu có lời gì muốn nói thì cũng có thể nói ra, sau khi thuyền trôi đi thì họ sẽ có thể nhận được.”

Lời nói vô căn cứ, nghe rất hoang đường, nhưng Dung Lạc Vân lại đứng mãi không đi.

Hoắc Lâm Phong ngầm hiểu, liền kéo y ra khỏi sơn động, cưỡng ép đi một đoạn, sau khi chắc chắn không còn ai mới nói: “Ta biết em đang nghĩ gì, đợi tới đêm khuya ta sẽ cùng em đến bên sông thả đèn, để nó trôi đi thật xa.”

Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm không gian tối đen: “Lúc trước không có ai nói cho ta biết, ta muốn thả thật nhiều.”

Hoắc Lâm Phong đồng ý: “Được, cha mẹ em mỗi người mười chiếc, thả hai mươi chiếc.”

Dung Lạc Vân thì thầm: “Không được, phải thả ba mươi chiếc.”

Hoắc Lâm Phong thuận miệng hỏi: “Mỗi người mười lăm chiếc à?”

Nhịp bước chợt dừng lại, Dung Lạc Vân xoay người, dưới cảnh đêm tối như mực không nhìn thấy rõ biểu cảm. Y không biết có nên nói hay không, cũng không biết có thể nói hay không, chỉ cảm thấy bí mật chôn giấu mười mấy năm chốc lát đã đổ ập tới, chướng đến mức lồng ngực y muốn nổ tung.

“Ta còn có một đệ đệ nữa.”

Y khẽ nói: “Năm ba tuổi… đã mất rồi.”

Tác giả:

Dung Đoan Vũ, Dung Lạc Vân, người em trai kia vốn định đặt là Dung Thính Phong. Nhưng nghe nói có Hoắc Lâm Phong rồi nên đổi thành Dung Thính Tuyết, là một cái loa bass. (loa bass: một người con trai gọi là cái loa bass tức là người đó có chất giọng trầm ấm dịu dàng)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.