Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 58: Biến thái là gì?



Mấy ngày liền trời mưa như trút nước, mặt đất ướt sũng, nước đọng trên con đường chính ngày càng sâu, sáng nay, Lục Chuẩn cầm ô đi đến Vô Danh Cư, một bước nông một bước sâu, trong lòng còn ôm theo hai cái bánh nóng hổi.

Đến cửa, cậu gọi một tiếng “Nhị ca”.

Không ai đáp, Lục Chuẩn đẩy hé cửa, chỉ nhìn thấy một tia sáng lóe lên. Dung Lạc Vân mặc một bộ y phục màu trắng, cầm kiếm đứng trong sân chém gió chém mưa, lại có một tia sáng bạc lóe lên, những mảnh đá vụn bắn tung tóe, khiến người ta chẳng thể nào mở nổi mắt.

Lục Chuẩn thét lên một tiếng, vội dùng ô cản lại, đến khi gió yên sóng lặng mới ló đầu ra. Cậu vui mừng khôn tả, vừa chạy vào vừa la: “Nhị ca, huynh đã khỏe lại rồi!”

Dung Lạc Vân lau mặt: “Hai ngày trước đã khỏe rồi.”

Y đi vào hiên nhà, không để ý lớp sa bào bị nước mưa thấm ướt, chỉ lo lau chùi trường kiếm, quay đầu một cái là đối mắt với mấy con hỉ thước. Mùa mưa vừa tới là những con chim vỗ cánh phành phạch này lười khiếp lên được, ngày nào cũng chỉ đợi y cho ăn.

Y cũng chẳng có gì hơn, y như bầy chim đó vậy, suốt ngày ru rú trong tổ không chịu ra ngoài. Trận bệnh này tổn thương quá khủng khiếp, vết thương da thịt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nó làm tổn thương đến tận trong lòng, khi đọc sách thì cứ nhìn chằm chằm trang giấy thẫn thờ, khi viết chữ thì cứ nhìn chăm chăm đầu bút bần thần, thậm chí dựa vào cửa sổ hóng gió cũng có thể dễ dàng ngẩn người.

“Nhị ca?” Lục Chuẩn gọi y.

Dung Lạc Vân hoàn hồn, đuôi mắt liếc về phía đối phương: “Chuyện gì?”

Lục Chuẩn hơi giật mình, hai chữ “Nhị ca” này cậu đã gọi rất nhiều năm rồi, Dung Lạc Vân vẫn luôn dùng ánh mắt thân thiết dịu dàng, chưa từng lãnh đạm như vậy với mình. Cậu thì thầm: “Nhị ca, huynh không vui hả?”

Dung Lạc Vân đáp: “Vẫn bình thường.”

Vẫn bình thường là thế nào… Lục Chuẩn hết cách, móc bánh từ trong lồng ngực ra, đưa sang làm nũng lấy lòng: “Nhị ca, huynh gầy đi nhiều rồi, phải ăn nhiều lên.”

Dung Lạc Vân liếc một cái rồi nói: “Ta không muốn ăn.” Y tra kiếm vào vỏ, nhìn màn mưa bụi lất phất lại rơi vào trầm tư, mắt lạnh tim cũng lạnh, mãi lâu sau vẫn không thèm để ý đến Lục Chuẩn.

Lục Chuẩn nhai hết bánh, nhận ra mình tự làm mình mất mặt, nên tiu nghỉu nói: “Nhị ca, vậy đệ quay về ngủ chút nha.” Bung ô ra, cậu ảo não đi vào màn mưa, nhịn không được ngoái đầu lại, “Nếu huynh muốn ra ngoài thì nhớ gọi đệ đó.”

Dung Lạc Vân gật gật đầu cho có lệ.

Tiểu thần tài kia bị tổn thương rồi, miệng méo xẹo quay về Tàng Kim Các, nửa đường đụng phải Điêu Ngọc Lương, hai huynh đệ cách màn mưa nhìn nhau. Điêu Ngọc Lương lên tiếng trước: “Tam ca, trông huynh như là mẹ vừa mới chết vậy á.”

Lục Chuẩn mếu máo: “Vốn dĩ mẹ ta chết rồi mà, đệ cũng đến Vô Danh Cư à?”

Điêu Ngọc Lương “Vâng” một tiếng, trả lời xong thấy đối phương hừ một tiếng rồi bỏ đi. Cậu thấy rất ngạc nhiên, nhưng cũng đoán ra được một chút rồi, vội vàng quay đầu đuổi theo.

Hai người chen chúc dưới một cái ô, mỗi người một câu, sau đó quàng vai bá cổ nhau như huynh đệ cùng gặp nạn. Lục Chuẩn nói: “Nhị ca chưa từng đối xử với chúng ta như vậy, đúng không?”

“Phải đó!” Điêu Ngọc Lương nói, “Sau khi huynh ấy khỏi bệnh là bắt đầu như thế, kỳ lạ thật.”

Trận bệnh này nói tới là tới, kỳ quặc hơn nữa là lại còn nhảy lầu nhảy sông, quả thật giống như là muốn đi chết vậy. Nếu đã muốn chết thì chứng tỏ là sống không bằng chết, nhưng lại chết không thành, nên chỉ đành sống trong đau khổ.

Từ đó là ăn gì cũng không thấy ngon, nhìn ai cũng thấy không thuận mắt, lạnh giá hơn cả mưa gió, cô độc hơn cả băng tuyết.

Lục Chuẩn và Điêu Ngọc Lương vừa đi vừa thảo luận, đến Tàng Kim Các, Lục Chuẩn sợ hãi nói: “Lão Tứ, không phải Nhị ca bệnh xong từ giờ sẽ biến thái luôn chứ?”

Điêu Ngọc Lương khẽ run: “Biến thái là gì…”

Dung Lạc Vân không biết “biến thái” là gì, cũng không biết mình đang bị người ta bàn tán, y ngồi một mình trên hành lang, hướng mắt ra sân, cách màn mưa ngắm nhìn lồng chim.

Tam hoàng tử giấu diếm mình bao lâu nay, nếu không phải Hoắc Lâm Phong chủ động thừa nhận thì đến nay y vẫn không biết chân tướng năm đó. Lợi dụng mình, lừa gạt mình, còn muốn mượn tay mình lôi kéo cả Hoắc Lâm Phong, lôi kéo Hoắc gia, hình thành một liên minh ba bên.

Nào ngờ, y và Hoắc Lâm Phong đã kết giao, thân phận cũng bị phát hiện. Càng khó ngờ hơn là, Hoắc Lâm Phong quang minh lỗi lạc, không che đậy không giấu diếm, vậy mà lại chủ động nói cho mình biết tất cả.

Hai bên đã sụp đổ, liên minh ba bên cũng chỉ là chuyện viển vông.

Dung Lạc Vân sinh hận, đứng dậy khỏi bồ đoàn, bước ra góc sân. Đến trước lồng chim, y thò một ngón tay vào, kéo con bồ câu lông xám mắt hạt đậu ra. Nhóc con có thể bay nghìn dặm nhưng lại trốn mưa làm nũng, chui thẳng vào trong tay áo Dung Lạc Vân.

Y quay về thư phòng, cắt giấy mài mực, bồ câu đứng trên tờ giấy trừng đôi mắt nhỏ. “Nhìn cái gì?” Y khẽ cười, nhấc bút lên gõ vào đầu nó, “Chạy một chuyến đi, không thì sẽ biến thành chim mập đấy.”

Nói xong, Dung Lạc Vân viết xuống: Vạn sự thuận lợi.

Cuộn giấy xong nhét vào ống thư, cột lên chân chim, y lại dặn dò: “Ở đây trời mưa, không cần về gấp, cứ ở Trường An chơi một thời gian đi.”

Tiễn bồ câu đi, có lẽ là ông trời mở mắt rồi, mưa dần dần tạnh bớt.

Gió thổi những đám mây tản đi, ánh dương núp bóng nửa tháng cuối cùng cũng lộ mặt, rất lặng lẽ, còn treo thêm một dải cầu vồng.

Dung Lạc Vân ra cửa sổ yên lặng ngắm nhìn, nhủ thầm, có phải ông trời đang nói với y, mưa gió bao phủ nhiều ngày, nhưng nói hết là hết ngay. Ngày hôm qua không thể quay lại được, cần cắt đứt thì cắt đứt, quyết đoán dứt khoát.

Y hít thở sâu một lúc, nghênh đón trời trong và cầu vồng rời khỏi Vô Danh Cư.

Dung Lạc Vân đi men theo con đường chính về phía trước, từ khi đổ bệnh đến giờ, trong cung đều đồn y phát điên đến ngây dại, bây giờ chúng đệ tử nhìn thấy y, nhất thời vui mừng đến độ nói năng lộn xộn. Cả một quãng đường y đều cúi đầu, đến Trầm Bích Điện hỏi thăm sư phụ một tiếng, sau đó xuất cung đi dạo.

Khi cổng chính vừa mở ra, y đứng mãi ở bên trong, phụng phịu nhìn đống bùn nhầy nhụa. mùa mưa khắc nghiệt, làm chân núi Lãnh Tang biến thành một cái đầm lầy, hóa đất thành bùn, bên ngoài Bất Phàm Cung trông như một cái ao.

Dung Lạc Vân cúi đầu nhìn đôi giày vải trắng tinh của mình, không biết thế nào mà mãi không chịu bước ra, ra lệnh cho đệ tử canh cửa: “Dẫn lừa đến đây cho ta.”

“Vâng, cung chủ đợi một chút.”

Dung Lạc Vân khoanh tay đứng yên, ánh mắt liếc về phía rừng cây cách đó không xa, bây giờ là gió đông nam, lá cây lay động về phía tây bắc. bất thình lình, y phát hiện ở một bụi cây loáng thoáng có điều dị thường, vểnh tai lắng nghe, là âm thanh sọt soạt của quần áo.

Mũi chân chạm đất, Dung Lạc Vân nhanh nhẹn vút qua, như một con én trắng vỗ cánh theo gió. Nhào tới bụi cây, y giẫm lên những cành cây gãy và hoa dại, vài ba bước đã đuổi kịp người đang ẩn núp.

Vén mũ trúc lên, lột áo tơi ra, đập một chưởng cho gã ngã vào vũng nước.

Dung Lạc Vân điềm tĩnh nhìn thật kĩ, đối phương mặc trang phục thị vệ, binh khí mang theo lại là đao chim nhạn chỉ duy nhất có ở phủ tướng quân. Y hiểu nhưng vẫn cố hỏi: “Ai phái ngươi tới?”

Thị vệ mím chặt miệng không nói, giãy dụa bò dậy khỏi hố nước, còn chưa đứng vững lại bị một chưởng đập ngã xuống. Dung Lạc Vân cười lạnh: “Không nói? Vậy thì chịu chết chìm trong hố nước, đợi tướng quân của các ngươi tới dọn thi thể đi.”

Thị vệ hết cách: “Xin cung chủ đừng trách, tướng quân phái thuộc hạ tới thăm dò, chứ không có ý mạo phạm gì khác.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Thăm dò cái gì?”

Thị vệ nói: “Thăm dò cung chủ có xuất cung hay không, sức khỏe có ổn hay không.”

Nửa tháng không ra ngoài, chẳng lẽ tên này cũng ẩn núp ở ngoài cung nửa tháng trông chừng hay sao? Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Bắt đầu từ khi nào, rồi khi nào mới có thể kết thúc?”

“Từ sau buổi trưa cung chủ rời khỏi phủ tướng quân, thuộc hạ vẫn luôn bám theo từ dạo đó.” Thị vệ trả lời, “Cung chủ phát điên ở Triều Mộ Lâu… không phải, lúc cung chủ bị thương, tướng quân phái thuộc hạ thông báo cho Tam cung chủ và Tứ cung chủ, sau đó cung chủ hồi cung, thuộc hạ ở ngoài đây âm thầm canh chừng. Còn khi nào mới kết thúc thì phải nghe theo phân phó của tướng quân.”

Dung Lạc Vân hơi sửng sốt, người kia thật sự rất chu đáo, vậy mà cũng không yên lòng. “Ngươi quay về đi, nói với tướng quân của các ngươi.” Mặt y điềm tĩnh nói, “Bổn cung chủ rất khỏe, sau này không cần phải tốn công phí sức nữa.”

Thị vệ gật đầu nghe lời, lau mặt một cái thì Dung Lạc Vân đã biến mất rồi. Khoác áo tơi đội mũ trúc vào, mang một thân đầy bùn đất quay về phục mệnh, còn chưa biết sẽ bị mắng mỏ như thế nào. Một tướng quân đang yên đang lành lại đi nhớ thương một thảo khấu giang hồ như cha nhớ thương con, nương tử nhớ thương tướng công.

Hoắc tướng quân đang nghị sự trong phòng khách, bị người ta oán thầm nên chóp mũi hơi ngứa ngáy.

Đỗ quản gia đi vào từ cửa bên, bưng một ấm ngọc, luân phiên rót trà cho các đại nhân. Không ai dám uống, đây gọi là “thêm trà tiễn khách”, mọi người lục tục đứng dậy cáo từ.

Đợi khách đi hết, Hoắc Lâm Phong vuốt vuốt ấn đường: “Quan văn mà nói chuyện cũng vô vị quá.” Chuyện nhỏ như hạt mè mà cũng phải bàn bạc mất một lúc lâu, nhìn trước ngó sau, nếu như trên chiến trường đấu võ mồm một trăm trận cũng không đủ chết.

Nhớ tới chiến trường, lúc trước Thẩm Châu có thông báo, bọn man tặc Đột Quyết liên tục khiêu khích, không biết gần đây thế nào rồi. “Đỗ Tranh.” Hoắc Lâm Phong ngoắc tay, đến gần nhỏ giọng nói, “Bảo Trương Duy Nhân đến thư phòng đợi ta.”

Hắn vẫn chưa thu dọn giấy bút, viết một phong thư gửi về quê nhà. Một là hỏi thăm chuyện bọn man di khiêu khích, hai là để thân quyến khỏi nhớ mong, ba là lòng quyết tâm muốn báo thù của Dung Lạc Vân, nhắc nhở phụ thân phòng bị các nhân sĩ giang hồ.

Viết xong, Hoắc Lâm Phong đi sang thư phòng, ai ngờ chẳng thấy Trương Duy Nhân đâu mà ngược lại là một thị vệ dính đầy bùn đất. Đỗ Tranh đã quen xử lý công việc, dùng một câu trấn an ngọn lửa trong lòng chủ tử: “Thiếu gia, đây là thị vệ đã âm thầm đi theo Dung Lạc Vân.”

Mặt đầy bùn đất, Hoắc Lâm Phong lười phân biệt, ý bảo mau chóng bẩm báo.

Thị vệ chắp tay thành quyền: “Bẩm tướng quân, hôm nay Dung Lạc Vân ra ngoài, sức khỏe đã không còn gì đáng ngại.” Đâu chỉ có thế, gã dừng lại giây lát rồi tỏ vẻ bối rối, “Y đã biết sắp xếp của tướng quân, còn khiến thuộc hạ thành ra thế này…”

Hoắc Lâm Phong nhíu mày: “Ngươi làm sao? Không chết không tàn tật kia mà.”

Thị vệ nhẫn nhịn tủi thân: “Dung Lạc Vân nói y rất khỏe, bảo tướng quân không cần tốn công phí sức nữa.”

Sắc mặt Hoắc Lâm Phong chợt biến đổi, hơi bí xị cũng hơi tai tái, giữa lông mày ẩn giấu chút đáng thương. Hắn phất tay cho thị vệ lui, gọi người còn lại đang chờ đợi.

Người tới lên Trương Duy Nhân, là thám tử do phủ tướng quân huấn luyện, vẫn luôn phụ trách việc đưa thư tới Hạn Châu. Hoắc Lâm Phong cầm phong thư viết về nhà, gấp mấy đường rồi dùng da hươu bọc lại.

“Lần này đi một chuyến khá xa.” Hắn trầm giọng nói, “Đi về phía tây, đưa đến Định Bắc Hầu phủ ở Tái Bắc.”

Trương Duy Nhân nhận lệnh: “Tướng quân yên tâm, thư còn người còn, thuộc hạ lập tức lên đường.”

Hoắc Lâm Phong gật đầu, đợi người kia đi rồi, hắn ngả vào ghế bỗng nhiên không còn chuyện gì để làm. Nha hoàn ở ngoài đang líu líu lo lo, hình như đang xem cầu vồng, hắn nghe mà phiền lòng liền đứng dậy về phòng.

Đỗ Tranh đi theo, vào phòng ngủ trải sạp, bức họa kia vẫn cứ treo trên tường, Hoắc Lâm Phong vẫn cứ ngủ trên sạp. Một lần ngắm là mất một hồi lâu, một lần nhìn là đến tận đêm khuya.

“Thiếu gia, chợp mắt một lúc đi.”

“Ừm.” Hoắc Lâm Phong nâng cánh tay đè lên đôi mắt, chứ nếu không thì hắn sẽ cứ nhìn chằm chằm bức họa, không biết đến lúc nào mới có thể nhắm mắt được.

Tâm trạng hắn không tốt, sau khi bị người ta bỏ thì chẳng có lúc nào tốt, cơm vẫn ăn như thường, công việc vẫn làm như thường, nhưng cứ được nghỉ ngơi là hắn lại thấy khó chịu, lồng ngực cứ căng cứng.

Hắn dần dần chìm vào giấc ngủ, mày nhíu lại, ở trong mộng cũng chẳng vui vẻ gì.

Dải cầu vồng kia không kiên trì được bao lâu đã biến mất trên bầu trời, chỉ còn lại ánh mặt trời chói chang. Trong thành bắt đầu náo nhiệt, bá tánh reo hò vui vẻ, quét đi hết những phiền não tích tụ trong những ngày mưa gió vừa qua.

Buổi chiều trời trong xanh, thị vệ bên ngoài phủ tướng quân đang thay phiên nhau trực, suýt nữa bị một người xông tới đụng ngã. Mọi người trừng mắt nhìn, thấy người tới là chủ soái quân doanh Hồ Phong thì chỉ đành bỏ qua.

Hoắc Lâm Phong vốn dĩ đã thức dậy rồi, từ xa nghe thấy tiếng “tướng quân”, không biết là ai đang gọi hắn. Hắn mơ màng ngồi dậy thì Hồ Phong đã toát mồ hôi xông vào rồi, giống như lửa đã đốt tới mông rồi vậy.

“Chuyện gì?”

“Có phải tướng quân đã phái Trương Duy Nhân ra khỏi thành không?” Hôm nay Hồ Phong tuần tra ở cổng thành nên chợt nhìn thấy.

Hoắc Lâm Phong nói: “Phải, có chuyện gì?”

Hồ Phong bẩm báo: “Nửa đường Dung Lạc Vân đuổi theo ra khỏi thành bắt Trương Duy Nhân đi rồi!”

“Cái gì?!” Hoắc Lâm Phong đứng phắt dậy, Dung Lạc Vân bắt Trương Duy Nhân ư?

Hắn từng để Dung Lạc Vân đi theo hắn hành sự, cận vệ, thám tử Dung Lạc Vân đều biết, khi đó nào có ngờ sẽ phải chia đôi ngả. Không chỉ chia đôi ngả mà bây giờ xem ra là muốn trở mặt thành thù rồi.

Hoắc Lâm Phong đi ra ngoài, hỏi: “Dung Lạc Vân đang ở đâu?”

Hồ Phong nói: “Ở Triều Mộ Lâu.”

Hắn bước đi thật nhanh, cưỡi ngựa đến Triều Mộ Lâu đòi người. Ban ngày ban mặt ngay trước cổng thành người qua kẻ lại mà dám bắt thám tử của phủ tướng quân… Quả không hổ là Nhị cung chủ của Bất Phàm Cung.

“Đi!” Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa đến bờ Trường Hà, xoay người xuống ngựa, dùng một chân đá toang cửa lớn Triều Mộ Lâu. Thấy là hắn nên không ai dám cản, ai cũng liên tục lùi về sau.

Hắn xông vào trong lâu, một mùi hương gió phả vào mặt, oanh oanh yến yến ăn mặc lộng lẫy đợi khách, hắn chẳng thèm liếc lấy một cái, ánh mắt thô bạo ngang ngược nhìn thẳng vào một cái bàn ở trước đài ca vũ.

Ở bên bàn, Dung Lạc Vân vắt chéo hai chân, đang đọc một bức thư.

Hoắc Lâm Phong đứng cách đó năm bước: “Tất cả cút hết vào phòng cho ta.” Các kiều nga kinh sợ, hoảng loạn chạy đi trốn, bốn phía đều đã chuồn đi sạch sẽ.

“Cung chủ.” Hoắc Lâm Phong nhìn chăm chú vào y, “Vì sao lại bắt người của ta?”

Giọng của Dung Lạc Vân xuyên qua bức thư: “Người ta bắt là thám tử, đương nhiên là vì bức thư này rồi.”

Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Cướp thư của ta làm gì?”

Dung Lạc Vân nói: “Biết người biết ta, Hoắc tướng quân không hiểu sao?” Nói xong đặt bức thư xuống, cách năm bước đối mắt với hắn, mặt thì âm trầm nhưng con ngươi lại bập bùng lửa đỏ.

Y hờ hững nói: “Sai người âm thầm quan sát ta, vừa mới xác nhận ta khỏi bệnh là đã lập tức gửi thư nhắc nhở cha huynh cẩn thận nhân sĩ giang hồ.”

Hoắc Lâm Phong nói: “Hai chuyện này không liên quan đến nhau.”

Hắn nhịn không được mà tới gần một bước, rồi lại tới gần một bước nữa, rõ ràng đang cố khống chế bản thân mình nhưng mà vẫn mất kiểm soát. Nếu hắn không mau chóng đòi người, không mau chóng rời khỏi thì hắn có thể làm ra những chuyện vượt quá giới hạn tình cũ.

“Trương Duy Nhân đang ở đâu?” Hắn nói, “Thả người ra đi.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh thật sự cho rằng huynh làm chủ cả Tây Càn Lĩnh này sao?”

Hoắc Lâm Phong nuốt nước bọt: “Vậy em làm chủ đi, phải làm gì em mới chịu thả thám tử của ta ra?”

Dung Lạc Vân chợt cúi mặt, sao mà y biết đáp án chứ, trong đầu y hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ ra được cái gì. Khóe mắt liếc tới hai chữ “phụ thân” trên thư, lập tức căm hận và khó chịu.

Y đứng dậy, nhấc một chân đạp lên ghế: “Chui qua chân ta, sau này tuyệt đối sẽ không động đến thám tử của huynh nữa.”

Hoắc Lâm Phong trầm ngâm một lúc, vậy mà lại đáp “Được”.

Đường đường là một tướng quân, con trai được cưng chiều của Định Bắc Hầu, vậy mà lại chấp nhận chịu nỗi nhục chui qua chân người khác.

Hoắc Lâm Phong tiến tới một bước, ngóng nhìn ánh mắt Dung Lạc Vân, thêm một bước nữa, phát hiện ánh mắt ngoài lạnh trong nóng của Dung Lạc Vân, một bước cuối cùng dừng lại trước nặt đối phương.

Hắn hơi cúi người xuống, thấp giọng hỏi: “Nói giữ lời chứ?”

Ngón tay Dung Lạc Vân cuộn thành quyền trong tay áo, che giấu sự căng thẳng: “Đương nhiên, huynh có dám chui không?”

Hoắc Lâm Phong cười khẽ một tiếng: “Tiểu Dung, mở chân rộng ra chút nữa.”

Dung Lạc Vân lập tức phát cuồng, hồi ức cuộn trào như thủy triều, trong đầu toàn là cảnh xuân đáng xấu hổ. Y gầm lên một tiếng, dốc hết sức tung ra một chưởng, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt lấy.

Hoắc Lâm Phong lặng lẽ mân mê, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Dung Lạc Vân đã gầy đến mức hóp lại bằng một bàn tay, hồi sau, hắn buông tay ra thở dài một hơi, giống như không còn cách nào: “Chi bằng em đồng ý với ta một chuyện, sau này thám tử của ta mặc cho em bắt.”

Dung Lạc Vân lạnh lùng nhìn hắn, hết sức đề phòng.

Hắn nói: “Ăn cơm đàng hoàng, chỉ vậy thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.