Hoắc Lâm Phong mút không hẳn là mạnh, nhưng Dung Lạc Vân vẫn chịu không nổi, vừa bị kích thích là trên trán đã lấm tấm mồ hôi, giống như được phủ một lớp sơn lót trơn bóng mềm mịn.
Y gập cánh tay lên giãy dụa, nhưng giãy không ra, hổ khẩu cọ sát lên bờ môi Hoắc Lâm Phong, chỉ cảm thấy càng khó nhịn hơn. “Ta sẽ giết huynh.” Thẹn thùng bao trùm cả sự sợ hãi, câu đe dọa mềm mại như bông chạy ra khỏi miệng y.
Giọng nói không có chút sức uy hiếp nào nhưng Hoắc Lâm Phong lại nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mang theo cảm giác nhớ nhung, nói: “Đã lâu không được nghe em hù dọa, nhớ thật đấy.”
Dung Lạc Vân cảm giác hơi nhục nhã: “Gì mà hù dọa, ta thật sự dám giết đấy.”
Hoắc Lâm Phong bị dáng vẻ cậy mạnh này trêu chọc, trong lòng nổi ý xấu, mở miệng là ngả ngớn: “Em có gì mà không dám chứ? Ban ngày ban mặt ta có lòng tốt cầm máu cho em, mút một cái thôi mà, nghe thử tiếng động mà em gây ra đi.”
Dung Lạc Vân lập tức nóng mặt: “Ta…”
“Em làm sao?” Hoắc Lâm Phong cúi đầu nhìn người ta, ánh mắt dịu dàng chan chứa tình cảm, nhưng lời nói ra lại vẫn không ngừng ngả ngớn, “Nào ưm nào a, em bị mềm xương à, hay mềm gân? Hay là nhớ lại những hương vị thơm ngọt ngày xưa nên ê ẩm toàn thân?”
Dung Lạc Vân cắn phải lưỡi, lắp bắp nói một câu “Xằng bậy”.
Càng như vậy thì càng chột dạ, sự khôn khéo của Hoắc Lâm Phong không thua gì các quan văn, năng lực không biết xấu hổ thì càng bỏ xa các quan võ. “Em có biết không?” Hắn giả vờ như đang nói cái gì đó đường hoàng lắm, “Thật ra lúc này ta chạm vào em, phản ứng của em giống như là…”
Hắn muốn nói lại thôi, khiến Dung Lạc Vân phải tò mò.
Trong đầu Dung Lạc Vân ong ong: “Giống như cái gì?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Giống như tiểu góa phụ trong thoại bản, ‘khô cạn’ đã lâu thì gặp được người trong lòng, chỉ là vuốt ve bàn tay thôi mà đã có phản ứng, ăn quen bén mùi.”
Câu nói này vừa thô tục vừa dâm ô, so với những lời trong tư phòng ở Triều Mộ Lâu thì chỉ có hơn chứ không kém, Dung Lạc Vân nghe xong, mặt như thoa son, tai đỏ như ánh ráng chiều, bừng bừng tức giận.
“Súc sinh!” Y không mắng là “cẩu quan” nữa mà dổi sang một từ mới tàn nhẫn hơn.
Mặt Hoắc Lâm Phong ăn một cái tát, hắn trở người tránh đi, chạy trốn khắp trướng, Dung Lạc Vân đuổi đánh, không khoa chân múa tay, cũng không thi triển những động tác giả vô ích, mà chiêu nào cũng ở mức độ mưu sát phu quân.
“Em thật sự muốn ở góa luôn à!”
Dung Lạc Vân quát: “Huynh thử nói lại lần nữa coi!” Đánh vào hư không mấy chưởng, nội lực thâm hậu ngưng tụ. Sói con như bị dọa sợ, nhảy loạn cả lên sau đó nhảy phóc vào lòng Hoắc Lâm Phong như tìm kiếm chỗ dựa.
Đúng là con trai “ngoan” của mình, không chỉ cắn mình mà còn nhận giặc làm cha.
Y ép Hoắc Lâm Phong vào một góc trong trướng, gần ngay trước mắt, dồn toàn lực tung một chưởng. Bỗng nhiên, y kêu rên một tiếng, chưa chạm tới đối phương thì toàn thân đã xụi lơ, giống như một đóa hoa sắp héo rũ.
Mới nãy đánh đánh giết giết chỉ là đùa giỡn mà thôi, bây giờ Hoắc Lâm Phong thật sự hoảng lên rồi, vứt sói con đi, vươn tay ra dìu Dung Lạc Vân, vội vàng hỏi: “Em sao thế? Không phải muốn đánh ta sao, sao lại thế này?!”
Dung Lạc Vân khuỵu xuống, mồ hôi lạnh từ hai bên thái dương cứ liên tục chảy xuống, y ngả vào lòng Hoắc Lâm Phong, không một kẽ hở, sói con đứng một bên lườm y, giống như đang mắng y “nhận giặc làm cha”.
“Tên… khốn.” Y yếu ớt mắng từng chữ một.
Hoắc Lâm Phong chấp nhận: “Ta là tên khốn, ta là cẩu quan.” Hắn ôm chặt lấy Dung Lạc Vân, ngã ra thảm nỉ, tháo lỏng vạt áo đối phương. “Ngoan nào, để ta kiểm tra tâm mạch.” Hắn luồn tay vào, lồng ngực dưới ngón tay toát một lớp mồ hôi trơn nhẵn.
Bàn tay hắn đầy những vết chai sần, mân mê trên lồng ngực ấy, dời về bên trái một chút, khó mà không quệt vào điểm nhạy cảm kia. Hắn hạ tầm mắt xuống, Dung Lạc Vân đang gối lên vai hắn, nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ tủi thân.
“Đau à?” Hắn hỏi.
Dung Lạc Vân khẽ oán hận: “Huynh không được nghĩ!”
Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Ta nghĩ cái gì, không được nghĩ cái gì?”
Dung Lạc Vân nói: “Không được nghĩ ta là tiểu góa phụ!” Lúc nãy nắm tay đã vặn vẹo làm nhục mình, bây giờ lại xoa ngực mình, không biết sẽ làm chuyện đê tiện gì với mình nữa, “Ta không có phản ứng gì hết, ta không có một chút cảm giác nào hết!”
Lúc nãy còn hừng hực khí thế, bây giờ thì lại mong manh yếu ớt, còn mồ hôi đầm đìa, ngước mặt lên nghiêm túc hù dọa người ta.
Hoắc Lâm Phong mê nhất là dáng vẻ này của Dung Lạc Vân, nhưng cũng ghét cái miệng sắt đá ấy. Hắn cúi đầu tì lên trán Dung Lạc Vân, ngón tay giấu trong xiêm y nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi: “Không có cảm giác ư, vậy sao em lại cứng như một hạt đậu đỏ vậy.”
Dung Lạc Vân nổi cáu, vừa nổi cáu là càng trở nên yếu ớt hơn, lạnh run cầm cập. Nhân tính của Hoắc Lâm Phong vẫn chưa tan biến hết, hắn rút tay ra, bế người ta lên giường, dùng chăn bọc y thật cẩn thận.
Tấm chăn mềm mại ấm áp, hắn cứ ôm như thế, giống như đang ôm một em bé.
“Ta bị làm sao vậy?” Dung Lạc Vân ngập ngừng.
Hoắc Lâm Phong lạnh lùng nói: “Ta còn đang muốn hỏi em đây.” Kinh mạch rối loạn, nếu không phải có nội công thâm hậu thì đã thổ huyết từ lâu rồi, “Bị thương còn nổi cáu, em có biết chừng mực không vậy hả?”
Dung Lạc Vân mê man, mình không hề bị thương, chợt nhớ lại Đoạn Hoài Khác đã cảnh cáo chân khí của y đang rất hỗn loạn, trong vòng hai canh giờ không được vận công.
Y hỏi tiếp: “Khi nào ta mới có thể hồi phục?”
Hoắc Lâm Phong lắc đầu, hắn cũng không biết, nhưng trong lòng lại rối rắm lạ thường. Hắn muốn đối phương mau chóng khỏe lại để không phải suy nhược và đau đớn, nhưng hắn lại lưu luyến tình trạng hiện giờ, muốn nhân cơ hội này ở chung với y thêm một lúc nữa.
Hắn nhìn gương mặt Dung Lạc Vân chăm chú, trên đầu toát mồ hôi lạnh, sáng lấp lánh. Hắn lau sạch mồ hôi, ở trong chăn nắm lấy cổ tay Dung Lạc Vân, móc ra xem vết thương.
Dấu răng đỏ ửng, máu đã ngừng chảy, hắn móc khăn tay giấu trong vạt áo ra, dùng một tay vụng về băng bó. Dung Lạc Vân cụp mắt nhìn, là chiếc khăn tay màu xám thêu ngân hạnh y tặng, giặt rất sạch sẽ, thoang thoảng hương thơm.
Hoắc Lâm Phong nói: “Chiếc khăn này thuộc về ta, sau khi lành thì phải trả lại đấy.”
Lấy khăn tay làm lí do, một đến hai đi, lại có thêm cơ hội gặp mặt. Trong lòng Dung Lạc Vân biết rõ, y rút tay về, không chịu phối hợp mà nói: “Không cần băng bó, ta cảm thấy để nguyên như vậy cũng được rồi.”
Hoắc Lâm Phong hít sâu một hơi, gì mà em bé chứ, rõ ràng là hắn đang ôm một miếng đồng hư một miếng sắt vụn, tim vừa lạnh vừa cứng. Mới nói xấu xong, sói con nhảy lên giường, dùng ánh mắt màu xanh lục liếc hai người họ. Miếng sắt vụn kia có lẽ là hơi hoảng sợ nên rụt người lại, ngoảnh đầu đi vùi vào cổ Hoắc Lâm Phong.
Sói con thấy thế, nằm bẹp lên chăn, còn đạp đạp mấy cái.
Miếng sắt vụn kia ngẩng đầu, lên, khẽ nói: “Bỏ nó ra đi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nó chỉ dựa vào một chút thôi mà, không đến nỗi ghi thù như vậy chứ?”
Sắt vụn vội vàng nói: “Lỡ như nó nổi máu lại cắn ta nữa thì làm sao?”
Hoắc Lâm Phong không cần nghĩ đã trả lời: “Vậy ta cho em gặm lại.”
Dung Lạc Vân hồi phục chân khí, không còn vừa lạnh vừa cứng nữa mà đã túng quẫn thành một đống hồ dán. “Gặm cái đầu huynh mà gặm.” Y lí nhí nghiến răng nói, “Chỗ đó là mông của ta.”
Nhiệt độ trong trướng dần dần tăng lên, Hoắc Lâm Phong cố gắng kiềm chế, trong lòng âm thầm niệm binh pháp. Niệm tới lần thứ tư, bên ngoài trướng có một tiểu binh hô gọi hắn, hắn đặt Dung Lạc Vân nằm xuống, xách sói con đi ra doanh trướng.
Bên ngoài quân doanh mọi người xếp thành hàng dài, toàn là tới báo danh tòng quân, bây giờ đã chiêu mộ đủ số người mục tiêu cho mỗi ngày. Hoắc Lâm Phong một tay ôm “con”, một tay nhìn danh sách, đích thân đến thao trường kiểm tra.
Sàng lọc từng người một, sau đó kiểm tra tài nghệ tiến hành phân chia cấp bậc, bận rộn hơn nửa ngày. Trong lúc này, ánh mặt trời có chiều hướng trở nên ảm đạm, mây đen ùn ùn kéo tới. Trời sắp đổ mưa to, nhưng trên mặt mọi người lại vô cùng xán lạn.
Không vì gì khác, từ khi dán cáo thị ở cổng thành thì tháp Mâu ni ở giữa thành ngày nào cũng có đông bá tánh đến chen chúc, toàn là người đến dâng hương cầu mưa. Nếu mưa to kéo tới thì Trường Sinh Cung sẽ không thể khởi công, đành phải hoãn lại mà thôi.
Xem ra lòng dân đã cảm động được thượng đế, lại gặp đúng mùa mưa, trận mưa bão này đến rất đúng lúc.
Hoắc Lâm Phong vươn bàn tay ra, những hạt mưa to như hạt châu lộp bộp rơi xuống, chỉ trong nháy mắt đã thấm ướt thảm cỏ trên thao trường. Hắn hô lớn: “Thu dọn binh khí, vào trướng trú mưa!”
Các tướng sĩ chạy xồng xộc về trướng, những ai bước chậm thì chớp mắt một cái đã ướt sũng cả người. Trong khoảnh khắc đó, mây đen kéo theo sấm sét, những tia sáng bạc lóe lên xé toạc đất trời, mưa từ trên bầu trời đổ giàn giụa khắp nhân gian.
Hoắc Lâm Phong chui vào trong trướng của mình, trong lòng ôm một sói, sau lưng đi theo một người, bộ dạng như kéo cả nhà đi tị nạn. Điêu Ngọc Lương vẫy vẫy bím tóc, liếc mắt lên giường thấy Dung Lạc Vân đang ngủ say.
Cậu sầu não nói: “Đệ với Nhị ca làm sao mà quay về đây?”
Hoắc Lâm Phong an ủi: “Đợi mưa tạnh rồi đi.” Ngoài miệng hắn nói nghe rất êm tai nhưng trong lòng cầu nguyện mưa lớn đừng tạnh. Hắn đi đến bên giường, ghém chăn cho Dung Lạc Vân, sau đó ngồi một bên lật xem danh sách.
Sau nửa canh giờ, Điêu Ngọc Lương đùa nghịch sói con rụng lông đầy đất.
Một canh giờ sau, Điêu Ngọc Lương buồn chán chạy đi tìm Hồ Phong giải sầu.
Một canh giờ rưỡi sau, cơn gió lạnh cuốn theo nước mưa thổi vào trong trướng, thảm nỉ quăn góc, giấy Tuyên trên án thư bay loạn. Dung Lạc Vân lạnh run tỉnh giấc, mơ màng nhìn vọng ra ngoài: “Ta ngủ đến khi trời tối luôn rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Mưa rồi nên trời âm u.”
Dung Lạc Vân gật đầu: “Cứ rơi đi, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu.”
Hoắc Lâm Phong phụ họa, không thắp đèn, trong trướng lờ mờ tối, thứ sáng nhất chính là ánh mắt của Dung Lạc Vân. Hắn đặt danh sách xuống, chậm rãi cúi người vây bọc y, ngăn gió, cản mưa.
“Em thấy sao rồi?” Hắn hỏi.
Dung Lạc Vân giương mắt lên nhìn hắn, sau đó xoay tròn mắt trốn tránh, nhưng mà quá gần nên dù có trốn thế nào cũng không thoát.
Hoắc Lâm Phong đè một góc chăn xuống, dùng ngón tay nắm lấy cằm Dung Lạc Vân, nhẹ nhàng mân mê. Phần da ở đó thật mềm mịn, bị hắn mân mê đến đỏ ửng, nóng ran, giống như một cánh hoa đào được thấm ướt.
Trận mưa này giống như hiểu rõ nhân tính, nghe thấy lời thỉnh cầu của bách tính, mưa mãi mà không dứt.
Cũng nghe thấy lời thỉnh cầu của hắn, tích nước thành hố, núi đá sạt lở, mọi người chỉ có thể núp trong trướng.
Hoắc Lâm Phong hỏi rất giả dối: “Làm sao em về đây?”
Dung Lạc Vân sao mà biết được, đường không đi được, Bát Phương Du thì không được sử dụng, tâm mạch vẫn đang loạn cào cào.
“Hay là…” Hoắc Lâm Phong chủ động lót đường, “Hôm nay đừng về nữa, ngủ ở chỗ ta đi.”
Hắn biết tỏng đối phương da mặt mỏng, không chỉ lót đường mà còn chu đáo cung cấp lựa chọn: “Nếu vui vẻ đồng ý thì hích mũi, nếu miễn cưỡng đồng ý thì chớp mắt trái.”
Dung Lạc Vân sững sờ, bên ngoài sấm sét nổ đùng đùng, y vẫn không có phản ứng. Hoắc Lâm Phong lại không hề hối thúc, chỉ kiên nhẫn nhìn y giống như có thể đợi đến khi bãi bể hóa nương dâu.
Mãi một lúc lâu sau, y hích hích mũi.
Miệng Hoắc Lâm Phong ẩn chứa nụ cười: “Vậy là vui vẻ đồng ý?”
Dung Lạc Vân phủ nhận: “Bởi vì… ta không biết chớp một mắt.”
Câu trả lời thành thật như vậy tiếp xúc với sợi dây cung trong đầu Hoắc Lâm Phong, hắn từ từ áp người xuống, ôm chặt lấy Dung Lạc Vân. Dung Lạc Vân lại để lộ ánh mắt kinh sợ, nhưng mà không thể lay động được hắn, thậm chí càng khiến hắn động lòng hơn.
Huống hồ, hắn chưa từng tự xưng là quân tử, giỏi nhất là giậu đổ bìm leo.
Hoắc Lâm Phong cúi đầu định hôn, trán chạm trán, mũi cọ mũi, ngay khi hơi thở giao thoa, Dung Lạc Vân lại nghiêng đầu tránh đi.
Hắn nhào vào hư không, cứng đờ người, ngũ vị trong lòng chỉ còn lại vị đắng chát.
Hoắc Lâm Phong bừng tỉnh, hắn hỏi: “Mỗi một giây phút em ở chung với ta trong lòng đều vô cùng rối bời, có phải không?”
Bởi vì hắn là con trai của kẻ thù, đây là chuyện không thể nào thay đổi được.
Nếu đã như thế, thì hà cớ gì phải chịu giày vò mà mềm lòng với hắn.
Dung Lạc Vân lẩm bẩm: “Bởi vì ta cảm thấy mình thất bại.” Y dùng bàn tay dính dấu răng sói che bụm mặt, ủ rũ nói, “Thù oán này… không thể nào vượt qua được tình cảm của ta dành cho huynh.”
Nói xong, trong trướng rơi vào khoảng không tĩnh mịch.
Lặng lẽ hé mở kẽ ngón tay, Dung Lạc Vân liếc mắt nhìn đối phương, chỉ thấy Hoắc Lâm Phong đang nhìn y chăm chú, ánh mắt đầy thương xót và luyến tiếc.
Lát sau, cái người gân sắt cốt thép ấy vậy mà đỏ bừng mắt, một giọt nước mắt tuôn rơi.