Triều Mộ Lâu thanh vắng, thanh quán dựa và lan can ôm tỳ bà gẩy dây cả một ngày, ca kỹ mở rộng cửa phòng, ê a hát khàn cả giọng, người đánh đàn, người thổi sáo, đủ loại âm thanh.
Trời tối rồi, nhưng người đàn ông duy nhất vào Triều Mộ Lâu vậy mà chỉ có Dung Lạc Vân.
Các cô nương vô cùng thất vọng, Dung công tử tới thì có tác dụng gì? Vừa không trộm hương cắp ngọc, cũng không tiêu tiền như nước, chẳng khác gì người xuất gia trong chùa cả. Này cũng thôi đi, Dung công tử tuấn tú vô song, nhìn mát mắt cũng tốt, nhưng hôm nay lại trông vô cùng nhếch nhác.
Cầm Thường lên tiếng trước: “Công tử, nước mưa vốn không màu, công tử đây là đã ngã vào hố bùn sao?”
Hồng Y lại nói: “Y phục có mùi hương bồ, còn để trần một chân, trông giống như một nhóc ăn mày vậy.”
Mỗi người một câu, hòa cùng tiếng cười duyên dáng, trong lâu náo nhiệt hẳn lên. Dung Lạc Vân không phải là một chủ nhân thương hoa tiếc ngọc, đứng bên cạnh cầu thang, đáp trả: “Không có người đến tiêu khiển thì tự đàn tự hát cả ngày trời, còn ai oán hơn cả nương nương trong cung, bây giờ lại còn dám trêu chọc ta.”
Các cô nương lần lượt phản bác: “Bèo trôi chốn phong nguyệt, sao có thể sao sánh với nương nương trong cung chứ?”
Dung Lạc Vân cười nói: “Hà tất phải coi nhẹ bản thân, không phải cũng đều muốn đàn ông sao?” Lời này thật quá thô tục, môi trên môi dưới của y chạm nhau nói rất hờ hững, “Bao nhiêu người vây quanh một mình hoàng đế, còn không bằng các cô.”
Các kiều nga cười đến mức phải vuốt ngực thuận khí, ném khăn tay, ném trâm ngọc về phía Dung Lạc Vân, ngoài miệng thì cười cười mắng mắng. Tiếng ồn ào kinh động lên lầu bốn, cửa phòng mở ra, Dung Đoan Vũ bước ra, gương mặt lạnh nhạt nhìn xuống lầu.
Dung Lạc Vân ngước mặt nhìn lên, chỉ một thoáng mà tiếng ồn ào liền chấm dứt, xen lẫn một vài âm đuôi còn lang thang chưa dừng lại. Đi cầu thang thì sợ rề rà, y liền đạp cột sơn nhảy phốc lên lầu bốn, đứng cách Dung Đoan Vũ chừng bốn năm bước.
“Tỷ tỷ.” Y ngoan ngoãn gọi.
Dung Đoan Vũ chưa chải đầu, xách váy quay vào trong phòng, vẻ lạnh lùng men theo làn váy trôi tuột xuống đất. Dung Lạc Vân theo sau, làm thinh không nói gì, tỏ thái độ chờ được xử lý.
Từ lần trước đến Triều Mộ Lâu, chuyện của y và Hoắc Lâm Phong đã bị Dung Đoan Vũ biết tỏng, từ khi ấy đến giờ vẫn mãi không để ý đến Dung Lạc Vân. Ban nãy đứng ngoài lâu xin ô, cũng không phải là cần che mưa, thật ra là vì muốn thăm dò thái độ của cô.
Sau khi vào phòng, Dung Lạc Vân đứng thừ ra một chỗ, đầu cúi gằm xuống, trông như một nhóc ăn mày rụt rè sợ hãi.
Dung Đoan Vũ ngồi bên bàn, chau mày cũng vẫn xinh đẹp: “Đóng cọc ở đó làm gì, còn không mau tắm rửa đi.”
Dung Lạc Vân gật gật đầu, vòng qua tấm bình phong, tự mình cởi y phục tắm rửa. Cả người y đều bẩn thỉu, bôi sáp thơm chà lấy chà để, đến khi da đỏ ửng lên mới thôi.
Tắm một lúc, y phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng nước.
“Tỷ?” Dung Lạc Vân bỗng nhiên hoảng hốt, e dè phá vỡ bầu không khí im ắng, “Buổi tối ăn cái gì?”
Dung Đoan Vũ không đáp, mà hỏi ngược lại: “Hôm nay đệ đi làm gì vậy?”
Dung Lạc Vân nói: “Mưa lớn quét qua, đệ dẫn đám đệ tử đi tuần tra trong thành.”
“Ồ?” Dung Đoan Vũ làm ra vẻ kinh ngạc, đến cả giọng điệu kì lạ cũng rất êm tai, “Tỷ mở cửa sổ ném ô, sao không thấy đệ với đệ tử mà lại thấy đệ với Hoắc Lâm Phong?”
Sáp thơm bị chà thành bùn thơm luôn rồi, Dung Lạc Vân trả lời: “Hoắc Lâm Phong dẫn binh lính đi tuần tra… đúng lúc đi cùng đường.” Y vịn tay lên mép thùng, quẫn bách nhìn chằm chằm bình phong, “Hôm nay bọn đệ đã cứu được rất nhiều người dân ở Tiểu Bồ Trang, còn có một ông lão định kết liễu đời mình nữa…”
Dung Đoan Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Đệ muốn nói cái gì? Nói các đệ đồng tâm hiệp lực như thế nào, hay là cùng lùi cùng tiến như thế nào?” Từ đầu đến cuối cô đều cụp mắt nhìn xuống, bây giờ khẽ giương lên, ánh mắt sắc như kim châm nhìn về phía tấm bình phong, “Ngược lại tỷ rất muốn nghe, đêm hôm trước đệ ở lại quân doanh, ngủ trong trướng của ai, đắp chăn mền của ai?”
Dung Lạc Vân giật mình, suýt nữa trần nhồng nhộng đứng phắt dậy khỏi thùng nước rồi. Tỷ tỷ phái thám tử điều tra mình rồi… khi mình luyện công bảy ngày thì không tra, sao đi một chuyến đến quân doanh lại trùng hợp bị phát hiện!
Gì mà trướng của ai, chăn của ai, sao lại hỏi mờ ám như thế chứ?
“Là vì chuyện chiêu nạp nhân lực, đệ muốn đi xem thử thôi mà.” Y giải thích, “Đệ vốn chẳng muốn đi đâu, tại lão Tứ cứ lôi đệ đi… Đúng rồi, chính là lão Tứ, tối hôm qua lão Tứ cũng ở đó!”
Dung Đoan Vũ nói: “Vậy là đệ đẩy hết tội lên người một đứa nhỏ?”
Cô tức đến nỗi đạp đổ ghế: “Ngọc Lương bảo đệ đi, Ngọc Lương bảo đệ ở qua đêm, nếu Ngọc Lương bảo đệ với Hoắc Lâm Phong thành thân, hai đứa có phải cũng lập tức bái đường luôn không?”
Dung Lạc Vân lắc đầu nguầy nguậy, nước cũng đã nguội lạnh rồi, y đáng lẽ nên đứng dậy mặc y phục, nhưng y cứ trốn mãi trong thùng không nhúc nhích. Dung Đoan Vũ lại không tha cho y, lấy xiêm y trong tủ ra, cách tấm bình phong ném mạnh vào trong.
Y hoảng hốt chụp lấy, mặc xong rồi đi ra ngoài, nước nhỏ tí tách, y đứng lì ở bên giường.
Dung Đoan Vũ hỏi: “Còn về Hoắc Chiêu, có phải đệ muốn báo thù không?”
Tim y run lên: “Muốn.”
Dung Đoan Vũ nói: “Được, tỷ xem như đệ không nói dối.” Cô bước đến gần, buộc dây thắt lưng cho Dung Lạc Vân, “Trước tiên khoan bàn luận đến chuyện nghiện đoạn tụ của đệ, đệ thích Hoắc Lâm Phong, thích đến mức có thể xem nhẹ hắn là con trai của kẻ thù sao?”
Dung Lạc Vân cắn răng không nói gì, chỉ chột dạ lắc đầu.
Dung Đoan Vũ hỏi: “Hôm nay không thể cắt đứt với hắn, đến khi đệ giết Hoắc Chiêu rồi đợi hắn quay lại phản bội đệ hay sao?” Cô thương xót vì sự bất hạnh này, tức giận vì sự nhu nhược này, “Đến khi đó đệ báo được thù rồi nhưng cũng trở thành kẻ thù giết cha của người ta, trở thành người quen xa lạ cũng là chuyện tốt lắm rồi!”
… Vậy chuyện xấu thì sao?
Dung Lạc Vân lùi lại một bước, đầu óc rối như bòng bong.
Đừng nói nữa, y không muốn Dung Đoan Vũ tiếp tục nói nữa.
“Tình cảnh đó, chẳng lẽ đệ chưa từng liệu tới hay sao?” Dung Đoan Vũ nói, “Đệ đã liệu được từ lâu rồi, hà tất phải lừa mình dối người? Bây giờ qua lại thân mật, sống được một ngày là bớt đi một ngày, nhìn ánh hoàng hôn trông mong tới bình minh, còn không bằng đệ cắt đứt tình cảm càng sớm càng tốt!”
Dung Lạc Vân cuối cùng cũng bộc phát: “Tại sao tỷ cứ phải ép đệ?!”
Cắt đứt tình cảm, cắt như thế nào đây, uống một thang đoạn trường thảo (lá ngón) hay sao? Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì đâu cần đợi đến hôm nay! Y đánh một chưởng lên tấm bình phong, lớp vải rách toạch thành hai nửa, đường thêu trên vải nối nhau kéo dài ra.
Đường thêu còn vương vấn tơ lòng, huống hồ gì là con người làm bằng máu thịt?
Dung Lạc Vân căm hận nói: “Người quen xa lạ cũng được, trở mặt thành thù cũng được, đến lúc đó đệ sẽ gánh chịu tất cả!” Y xông ra trước cửa, trước khi đi bỏ lại một câu, “Báo được thù, đợi tỷ tỷ xuất giá, đệ cũng sẽ vào chùa xuất gia!”
Hai tỷ đệ cãi nhau không hề nhỏ tiếng chút nào, tiểu nhị đưa cơm không dám đến gần, những cô nương khác ngửa cổ nhìn lên, bà vú định đi khuyên can còn chưa tới trước cửa đã thấy công tử kia tức giận chạy đi rồi.
Dung Lạc Vân chạy xồng xộc ra khỏi Triều Mộ Lâu, giận thì giận nhưng vẫn tiện tay xách theo cái ô. Ra đến phố bung ô ra, không còn là “Bướm yêu hoa” nữa mà đổi thành “Hoàng anh bão nguyệt”. (Chim hoàng anh ôm trăng)
Bão Nguyệt ư, sao nghe quen thế nhỉ?
Y đi dọc theo ven đường, lúc này xung quanh không có ai, đến phu canh cũng ở trong nhà say ngủ. Đi qua mấy cái đầu phố, ngang qua Luận Trà Cư, bên trong chỉ có vỏn vẹn vài ba quan khách, nhưng người nghệ nhân vẫn đang diễn cảm kể chuyện.
Y che ô, đứng bên ngoài cửa sổ dỏng một tai lên nghe.
Nghệ nhân đang kể chuyện ở trên núi Lãnh Tang, bên khe suối nhỏ, mãnh hán chiến đấu với sói dữ.
Dung Lạc Vân nghe đến khi lòng sục sôi, mãnh hán kia không phải mình sao? Đang vui vẻ, định ném vào một thỏi bạc vụn, mò cả buổi mới phát hiện không đem hầu bao. Đến khi thước gỗ gõ xuống, nghệ nhân đã kể xong, y chỉ đành cao giọng khen ngợi.
Đang định rời đi, vừa xoay người thì thoáng thấy một người đi ngang qua.
Bóng người trên phố chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy rằng trời mờ tối nhưng dáng người đó, chiều cao đó, y liếc một cái là nhận ra. “… Trương Duy Nhân.” Y nói thầm, Trương Duy Nhân đã trở về rồi sao? Vậy kế hoạch kia có thể thực hiện được không?
Dung Lạc Vân lập tức quay đầu đi về phía phủ tướng quân, đi được mười mấy bước, nhìn xung quanh xem có thám tử hay không. Thôi kệ đi, y vượt nóc băng tường, dùng Bát Phương Du không bao giờ sai.
Bay đến phủ tướng quân, chỉ nhìn thấy ngoài cổng có rất nhiều thị vệ, còn cổng lớn thì đóng kín mít.
Nếu y quang minh chính đại đi vào thì quá huênh hoang, truyền đến Triều Mộ Lâu chắc sẽ chọc tỷ tỷ tức chết mất. Nghĩ như thế, y liền nhảy lên đầu tường, chưa đáp xuống đất, thong thả bay về phía chủ uyển.
Dung Lạc Vân dừng trên nóc nhà của gian nhà chính, trời tối om om, che ô ngồi trên đó. Y dỏng tai nghe, tiếng của Đỗ Tranh, hình như vừa nói “Cẩn thận cảm lạnh”.
Sau đó y nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, không nhìn cũng biết là Hoắc Lâm Phong ra ngoài.
Tuy rằng không nhìn cũng biết… nhưng sao có thể kiềm lòng mà không nhìn được chứ.
Dung Lạc Vân len lén nhìn xuống, thấy người kia mặc tẩm y, khoác một cái ngoại bào dài, nhân lúc mưa không lớn, bước chậm ra sân. Y chợt nghĩ, không trăng không sao, đứng ngoài sân làm gì?
Một giai điệu thê lương cất lên, xuyên qua xà nhà, quẩn quanh cột sơn, như một con chim nhạn cô độc bay về phương xa.
Dung Lạc Vân kinh ngạc, đây là tiếng sáo ư? Nhưng nghe nặng nề hơn tiếng sáo. Y mơ hồ nhớ lại, Hoắc Lâm Phong từng nói mình có một cây sáo xương chim ưng, lẽ nào là cái này sao?
Nếu phải, vì sao giai điệu lại ai oán như thế?
Hoắc Lâm Phong đứng một mình giữa cơn mưa bụi, góc bào phất phơ, chậm rãi thổi một khúc. Mỗi khi xảy ra chiến sự hắn đều muốn thổi sáo, hy vọng dù ở Giang Nam cũng có thể an ủi cô hồn của tướng sĩ chết trận.
Một hồi lâu sau, hết một khúc, đôi môi hắn rời khỏi lỗ âm.
Hoắc Lâm Phong nói: “Thổi xong rồi, xuống đây đi.”
Dung Lạc Vân siết chặt cán ô, người kia từ nãy đến giờ đều quay lưng lại với mình, chẳng lẽ sau đầu cũng có mắt à? Y ngồi yên không nhúc nhích, Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Mái ngói đọng nước mưa, cẩn thận không lại ướt mông đấy.”
Hay cho một chữ “lại”, Dung Lạc Vân phi người bay xuống, vén áo bào của người ta như đang kiếm chuyện. Y bất mãn nói: “Rõ ràng ta đã dùng Tỏa Tức Quyết.”
Lúc này Hoắc Lâm Phong mới xoay người: “Chưa đạt đến tầng mười thì ta đều có thể nghe thấy.” Hắn kéo lại áo bào, liếc nhìn cái ô, “Hóa ra đến Triều Mộ Lâu là để đổi cái ô xấu hơn.”
Dung Lạc Vân phản bác: “Sao mà xấu, đây gọi là Hoàng anh bão nguyệt… chỉ là ‘Bão Nguyệt’ nghe có hơi quen tai.”
Hoắc Lâm Phong không biết có nên nói hay không: “Nha đầu suýt nữa làm thiếp của ta, tên Bão Nguyệt.” Nói xong thấy mặt đối phương biến sắc, hiểu rồi, xem ra là không nên nói.
Hắn chuyển chủ đề: “Vì sao đêm khuya rồi còn tới đây?”
Dung Lạc Vân nói thẳng là y nhìn thấy Trương Duy Nhân, nên muốn hỏi thử tình hình thế nào rồi. Hoắc Lâm Phong cười bất đắc dĩ, xem ra sau này phải bảo Trương Duy Nhân che mặt lại, nếu không cứ toàn đụng phải người này.
Hắn nói: “Thư đã gửi tới rồi, cha ta sẽ thượng tấu thúc giục Hoàng thượng trả quân lương.” Nếu thượng tấu vẫn vô dụng, vậy thì huynh trưởng của hắn, Đại tướng quân trấn biên Hoắc Kinh Hải, sẽ khoác chinh bào ngự thưởng đến Trường An, đích thân vào triều đòi tiền.
Nói như thế vậy chứng tỏ kế hoạch tiến hành thuận lợi, Dung Lạc Vân nghi ngờ hỏi: “Vậy sao ta thấy huynh có vẻ như đang có tâm sự thế?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Kế hoạch thuận lợi, nhưng tình hình lại biến hóa bất ngờ.” Hắn vốn muốn giấu, nhưng đối phương lại đặc biệt tìm đến đây, còn hỏi hắn rõ ràng, “Chiến sự ở Tái Bắc vốn không cần khoa trương, quân lương không đủ, các tướng sĩ phải chịu khổ mấy tháng.”
“Đến cha ta cũng…” Hắn dừng lại một thoáng.
Dung Lạc Vân hỏi: “Cha huynh làm sao?”
“Cha ta bị tập kích, không may trúng một mũi tên.” Hoắc Lâm Phong nói, “Em… nghe có vẻ rất sảng khoái?”
Ánh mắt Dung Lạc Vân bỗng tối sầm, tỷ tỷ nói không sai, bọn họ sớm muộn cũng sẽ trở thành người quen xa lạ, trở mặt thành thù. Bây giờ Hoắc Chiêu bị thương, những ngờ vực và bất đồng ùn ùn kéo tới.
Y không hề cảm thấy sảng khoái, Hoắc Chiêu bị thương chứng tỏ quân địch rất hung hãn, thương vong của tướng sĩ và hiểm nguy của bá tánh cũng ngày càng lớn. Y tới gần, túm lấy áo bào của Hoắc Lâm Phong, không vén bừa lên nữa, mà nhẹ nhàng siết trong tay.
“Trận ác chiến kéo dài đến năm sau mới kết thúc, trong vòng một năm quân địch lại khởi binh lần nữa thì sao?” Y vô cùng bất ngờ.
Hoắc Lâm Phong nói: “Sau khi Mạc Hạ Lỗ chết, thân vương Đột Quyết A Trát Thái lập tức lên thế chỗ, có liên hôn với bộ tộc Khâm Sát, binh lực được bổ sung.” Mà quân ta vẫn còn trong giai đoạn nghỉ ngơi chỉnh đốn, thường xuyên giao chiến thật sự rất mệt mỏi.
Quân không có vũ khí sẽ chết, không có lương thực sẽ chết, không có tích trữ sẽ chết, lương bổng dây dưa lề mề không khác gì họa vô đơn chí.
Hoắc Lâm Phong thông báo tình hình, thấy mặt Dung Lạc Vân sa sầm mới phát hiện mình đã quá nghiêm túc rồi. Hắn thò tay ra khỏi áo bào, một tay ôm người, một tay cướp ô đè xuống thấp.
“Với tình hình như vậy, Hoàng thượng không dây dưa nổi nữa đâu.” Hắn vừa “hù dọa” người ta xong, bây giờ lại dỗ dành, “Đợi quân lương được phát đủ, đội quân Tái Bắc nhất định có thể giết hết lũ man tặc không còn mảnh giáp.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Thật sao?”
Hoắc Lâm Phong chọc giỡn y: “Không thể thiếu một mình ta mà lại không thể thắng trận được đúng không?”
Dung Lạc Vân thở phào một hơi, khóe miệng vẫn chưa chịu nhếch lên, bên eo bị món gì đó đâm vào. Y cúi đầu nhìn, là cây sáo xương chim ưng của Hoắc Lâm Phong ức hiếp người ta, y đoạt lấy, đúng là chỉ lớn bằng bàn tay.
Y hỏi, khúc nhạc lúc nãy hắn thổi tên gì?
Hoắc Lâm Phong nói, là “Trở về”.
Nhưng Hoắc Lâm Phong chưa nói xong, khúc nhạc đó là thổi cho người đã khuất nghe, quy hồn phục cốt, cuối cùng là nói lời giã từ. Hắn ôm lấy Dung Lạc Vân, giở giọng thương lượng.
“Ta dạy em thổi nhé, hôm nào ta không quay về, thì em thổi nó gọi ta.”
Dung Lạc Vân hơi mông lung, cũng nhìn ra được manh mối: “Ta không thổi, ta sẽ đi tìm huynh.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nếu tìm không được thì em thổi.”
Dung Lạc Vân bướng bỉnh nói: “Nằm mơ đi, nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ lập tức đi tìm một nam nhân anh tuấn khác.”
Hoắc Lâm Phong cười rộ lên: “… Được.”
“… Được cái gì mà được!” Dung Lạc Vân thỏa hiệp, “Ta thổi là được chứ gì, vậy huynh nói được làm được, nhất định phải xuất hiện đấy.”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Nếu có gió bắc thổi, có nghĩa là ta đã tới rồi.”