Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 70: A di đà phật



Tên thám tử chết tức tưởi, cái đầu chẳng còn ra hình ra dáng mà lõm sâu vào một lỗ, xương đầu vỡ thành mấy mảnh, máu liên tục tuôn ra xối xả. Dung Lạc Vân ngồi xổm trước cái xác còn âm ấm, y chà xát tay sạch sẽ sau đó cẩn thận lần mò.

Xiêm y đầu thu cũng khá mỏng nhẹ, nhưng đai lưng thì dày nặng bất thường, buộc tận hai lớp. Y lần theo đường mép túm một phát gỡ ra, bên trong kẹp một bao bột thuốc, sử dụng vào thời điểm mấu chốt cần phải chết, còn có một cái lệnh bài cỡ bằng miếng bánh đậu xanh.

Dung Lạc Vân cất lệnh bài, đứng dậy, y đấu đá, trút giận, hành hung, chuyện gì cũng làm hết rồi, bây giờ mới cởi khăn bịt mắt ra. Chẳng có gì khác biệt, giơ tay cũng chẳng thấy năm ngón đâu, giống như đang mở một con mắt mù vậy.

Ở đây nồng nặc mùi máu tanh, không lâu sau sẽ thu hút thú rừng kéo tới, không nên ở lại lâu.

Y dắt ngựa đi, ở trong rừng sâu không nhìn thấy sao Bắc Đẩu, không thể phân biệt phương hướng. Đi lòng vòng một hồi, khi giọt nước cuối cùng trong túi đã cạn, y nhìn thấy xa xa loáng thoáng có ánh nến.

Dung Lạc Vân đi theo nguồn sáng đó, định xin tá túc một đêm.

Càng ngày càng gần, dường như đã tới chân núi, chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên thắp sáng cái cổng lớn đang đóng kín. Y bước tới gần, dừng trước thềm đá ngoài cổng, cuối cùng cũng nhìn rõ nơi này.

Đánh bậy đánh bạ thế nào lại đi đến ngôi miếu cổ lần trước.

Ở trên kia chính là thiền viện y đã từng ở tạm mấy ngày.

Dung Lạc Vân nhặt một cành cây khô lên, dùng đèn nhỏ châm lửa, nương theo nó đi lên bậc. Càng lên cao, lá rụng tồn đọng ngày càng dày, giẫm lên rất trơn, xem ra từ sau khi bọn họ đi, rất ít người đến thiền viện này.

Bọn họ, khi đó là hai người.

Y trúng Tôi Mệnh Chưởng, đau xé ruột gan, Hoắc Lâm Phong cõng y chầm chậm leo lên núi. Có lẽ là quá suy nhược, nên y rất thèm muốn và ỷ lại tấm lưng và bờ vai rắn chắc ấy, kề đầu, vịn vai, thậm chí máu trong miệng còn làm bẩn vai người ta.

Y không ngừng chà xát, Hoắc Lâm Phong bật cười, bảo y làm hắn ngứa ngáy.

Dung Lạc Vân vừa leo vừa nhớ lại, thích thú khua cành cây trong tay. Y còn nhớ, Hoắc Lâm Phong vốn chẳng thể che giấu được bản tính thiếu gia, lúc quét dọn thì xụ mặt, lúc trải giường thì chau mày, bộ dạng rất miễn cưỡng.

Nhưng mà khi đó y đau quá, ngồi trên ngưỡng cửa, ngốc nghếch đòi Đại ca tới cứu. Y nói một câu như nhận lỗi —— Đỗ Trọng, ta đau quá.

Dung Lạc Vân bỗng nhiên dừng lại, đứng như trời trồng trên bậc thềm, gò má lặng lẽ biến sắc. Y chỉ nhớ từng la đau hai lần, một lần là khi bị thương lúc đó, một là Hoắc Lâm Phong ‘đùa nghịch’ y ở trong nước.

“Ây cha!” Y vỗ vỗ trán, “Đừng nghĩ nữa mà!”

Một cơn gió thoảng qua, y buồn bực nói: “Tên họ Hoắc kia, đừng đến trêu chọc ta nữa!”

Dung Lạc Vân tự biên tự diễn, ngoái đầu ra sau phát hiện mới leo được gần trăm bậc. Y thật sự không thể nghĩ tiếp nữa, nếu còn nghĩ nữa chỉ sợ đến trời sáng cũng không đến được thiền viện.

Đi nhanh hơn một chút, dùng Bát Phương Du vừa bay vừa nhảy, cuối cùng cũng leo hết bốn trăm bậc. Vừa vào trong viện, mười mấy con chó hoang đang say ngủ chợt bừng tỉnh, sủa inh ỏi xông về phía y.

Sao lại quên mất chuyện này chứ, Dung Lạc Vân tức tốc chui vào trong phòng, đóng cửa lại thở phù một hơi. Ánh nến chiếu sáng một nửa căn phòng, đã lâu không có người tới, bàn ghế đều phủ một lớp bụi dày.

Cũng may trong tủ có chăn đệm, nhìn kĩ hơn, vậy mà vẫn là cái bộ lần trước. Y trải ra qua loa rồi nằm xuống, cuộn người lại, nhìn chằm chằm bức tường ẩm mốc bẩn thỉu.

Ngủ một mình, thật tẻ nhạt.

Lạnh rồi, không có ai đắp chăn cho mình. Khát rồi, không ai đưa nước cho mình uống. Mơ thấy ác mộng, cũng không có ai ôm mình dịu dàng dỗ dành nữa.

Y cũng chẳng muốn người khác, chỉ muốn một người cao cao, vai rộng eo khỏe, lúc nói những lời nói đùa thì rất ngờ nghệch, lúc nói lời hay ý đẹp thì rất anh tuấn, tốt nhất có họ thật là Hoắc, họ giả là Đỗ, như vậy đó, chỉ muốn như vậy thôi.

Dung Lạc Vân siết một góc gối đầu, đã nói là đừng nghĩ nữa mà cứ nghĩ tới mãi.

Hoắc Lâm Phong, bây giờ huynh đang ở đâu?

Bôn ba cả ngày có ăn uống đầy đủ không, có đắp kín chăn ngủ một giấc chưa?

Bây giờ ta nằm xuống giường khó ngủ, cứ toàn nhớ đến huynh, huynh cũng vậy chứ?

Lạc Vân muốn phát điên rồi, từ sau khi biết Hoắc Chiêu sát hại cha mẹ y là y đã hơi điên rồi. Y không cầm lòng được mà nghĩ, kiếp này rốt cuộc là ai nợ ai, kiếp trước đã gieo nhân gì, tạo nghiệt gì?

Nếu có kiếp sau, đừng để cho y gặp gỡ Hoắc Lâm Phong nữa, bèo nước gặp nhau cũng không được.

Mỗi người đều lấy vợ, sinh con đẻ cái, vừa bình an vừa bình đạm sống tới già. Dung Lạc Vân nhắm mắt, trùm chăn, ngăn cách ánh nến leo lét ở bên ngoài.

Một hồi lâu sau, y ở trong chăn lẩm bẩm: “Hoắc Lâm Phong… sẽ cưới một nương tử như thế nào nhỉ?”

Bão Nguyệt không được, Bảo La cũng không được, phải có học thức, biết chữ đọc sách, ít nhất phải đọc được “chao đảo khôn nguôi”. Cầm Thường cũng không được, đến khi đó một người gảy đàn, một người thổi sáo, ở quê còn tưởng ngày nào cũng làm đám tang. Kiểu người như tỷ tỷ càng không được, tâm tư quá tinh tế, tên họ Hoắc nói dối một câu là sẽ bị vạch trần ngay, nghe thảm quá đi.

Dung Lạc Vân đúng thật là một người giang hồ quái lạ, đầu tiên là hành hung trong đêm, sau đó đột nhập vào thiền viện, bây giờ một mình nằm trong căn phòng bẩn thỉu, ngăn cách với bọn chó hoang hung dữ, nghĩ trái nghĩ phải, hết lòng tìm kiếm, cuối cùng cho ra một kết luận.

—— Hoắc Lâm Phong cưới ai cũng đều không hợp.

Cách đó bốn trăm dặm, Hoắc Lâm Phong ghìm cương dừng bước, dừng trước cửa một dịch quán ở địa giới Huỳnh Châu.

Quan sai đã chờ đợi rất lâu rồi, cho ngựa ăn, xách tay nải, cơm rượu và phòng hảo hạng đã chuẩn bị xong từ lâu. Đỗ Tranh xóc nảy trên lưng ngựa cả ngày trời, bây giờ nhảy xuống, chân ngoặt đi như bị liệt.

“Ra ngoài hết đi, không cần hầu hạ.” Vừa vào phòng, Hoắc Lâm Phong đã cho tất cả mọi người lui.

Rửa tay dùng cơm, chủ tớ ngồi cùng một bàn, Đỗ Tranh đói gần chết, nhồm nhoàm gặm chân vịt. Khẽ ngước mắt lên, cậu bẻ cái chân còn lại đưa tới, hỏi: “Thiếu gia, sao không động đũa đi?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Ta không muốn ăn lắm.”

Đỗ Tranh khuyên nhủ: “Đường xa vất vả, tốt xấu gì cũng ăn một chút đi.” Y móc ra một đống khăn tay từ trong lồng ngực, mở tầng tầng lớp lớp ra, bên trong là những quả mơ ngào đường.

“Thiếu gia, ăn hai quả khai vị đi.” Cậu liền tung chiêu, “Đem phơi khô là sẽ thành mứt, tôi định làm cho Nhị cung chủ đó, vốn định đợi lần tới Nhị cung chủ vào phủ thưởng thức.”

Hoắc Lâm Phong nghe thế hơi dao động, cầm một quả lên bỏ vào miệng, trong vị ngọt còn có vị chua, tiết ra rất nhiều nước bọt. Hắn cầm đũa lên, nhân lúc hương vị trong miệng chưa tan hết, hắn há miệng và cơm.

Lấp đầy bụng, tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau còn phải tiếp tục lên đường. Trong phòng đèn đã tắt, rèm đã buông, hắn nằm ngửa nói chuyện một mình: “Không biết Dung Lạc Vân ra sao rồi.”

Đỗ Tranh nằm trên sạp: “Nhị cung chủ một mình trong khuê phòng, chắc chắn là đang nhớ thiếu gia rồi.”

“…” Hoắc Lâm Phong chau mày, “Nếu có người bầu bạn với em ấy, chẳng lẽ sẽ không nhớ nữa sao?”

Cái cụm từ “có người” này ý chỉ Lục Chuẩn hoặc Điêu Ngọc Lương, nếu thật sự không ổn thì thôi Đoạn Hoài Khác cũng được, nhưng mà Đỗ Tranh rất phàm tục, hiểu sai: “Không phải chứ? Thiếu gia mới đi có một ngày mà Nhị cung chủ đã đi tìm nam nhân khác rồi ư?”

Hoắc Lâm Phong nện giường mắng: “Bớt nói nhảm đi!” Vẫn chưa đủ, còn hù dọa đầy tớ, “Một ngày đúng thật ngắn ngủi, nào giống như ngươi với Mai Tử, xa cách lâu ngày, khi về Hầu phủ có khi đã vật còn người mất rồi.”

Nói xong, trong phòng rơi vào bầu không khí trầm lắng, không ai lên tiếng.

Hắn liếc về chiếc sạp nhỏ, chẳng lẽ là không chịu được đả kích nên dỗi rồi sao?

Một hồi lâu sau, Đỗ Tranh mới lẩm bẩm: “Không giấu gì thiếu gia, tất cả nguyệt ngân tôi đều tích góp lại, còn đến Trâm Bảo Các chọn một cái kẹp tóc. Lần này về Tái Bắc, nếu như Mai Tử đã gả cho người ta thì tôi sẽ làm ca ca nhà mẹ của cô ấy, đưa ngân lượng cho cô ấy làm của hồi môn. Nếu cô ấy chưa gả chồng thì cả ngân lượng và kẹp tóc tôi đều lấy làm sính lễ.”

Hoắc Lâm Phong im lặng nghe, cực kỳ ngưỡng mộ, thậm chí còn đố kỵ, khoảng thời gian tươi đẹp hắn từng có, đều đã là quá khứ rồi.

Hắn và Dung Lạc Vân, đời này biết đến bao giờ mới có thể tương phùng?

Có phải khi gặp lại, tình không còn là tình, yêu không còn là yêu, mà còn muốn tính toán ân oán của bề trên hay không.

Hoắc Lâm Phong trở mình vùi đầu vào gối, nghĩ không thông, cưỡng ép bản thân mau chóng chìm vào giấc ngủ. Dung Lạc Vân từng nói, trong mộng không có gì khác, chỉ có hai người bọn họ, tất cả đều rất sạch sẽ.

Trăng sáng soi đêm dài, dù cách trở nghìn trùng, nhưng vẫn ở cùng một đất trời.

Giờ Thìn, tăng lữ trong miếu cổ tụng kinh lễ Phật, một vị tiểu tăng đi dọn dẹp, thoáng thấy dưới chân núi có dấu chân ngựa. Liếc mắt lên trên núi, cao như thế, quả thật rất lười leo lên.

Lúc này, lũ chó hoang trong thiền viện đều đã về núi, Dung Lạc Vân vừa mới tỉnh giấc, nằm trên phản mơ màng. Sột soạt, y sờ lên lồng ngực mình, nhớ lại lần đầu tiên Hoắc Lâm Phong kiểm tra tâm mạch cho mình.

Lúc đó cực kỳ bối rối, y ngoảnh đầu một cái là ngượng chín cả mặt.

Đứng dậy rời khỏi phản, cái bàn gỗ phủ bụi đặt ở bên phản, là cái y dùng khi lau người. Bước ra sân, ghế đẩu, vại nước, cánh cửa căn bếp nhỏ cách vách hé mở.

Hoắc Lâm Phong mặc áo cho y, giúp y gội đầu.

Bọn họ còn chen chúc bên lò lửa nướng thỏ ăn, Hoắc Lâm Phong lau vệt dầu trên khóe miệng y.

Thiền viện này giống như một cái lưới kín kẽ, Dung Lạc Vân sa vào trong lưới, bị những thứ vụn vặt vây bắt. Y dịch một bước, nhìn một cái, chỗ nào cũng đều là hồi ức.

Y thật sự đã hiểu tức cảnh sinh tình là thế nào, nên liền vội vã rời đi, không dám ở lại lâu.

Vừa bước xuống hai bậc, Dung Lạc Vân lại khựng lại: “Tối đó…” Y lầm bầm, tối đó chính là ở chỗ này, y tặng chiếc khăn tay thêu ngân hạnh cho Hoắc Lâm Phong, đối phương thích thú ôm chầm lấy y.

Rốt cuộc là ai trêu chọc ai trước, y cũng không nhớ rõ nữa.

Dung Lạc Vân lắc lắc đầu, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, còn nghĩ nữa sẽ là con rùa rụt đầu. Y chăm chăm đi xuống, thiền viện ngày càng xa, bốn trăm bậc cũng lướt qua vội vàng.

Tiểu tăng đang quét đất nhác thấy y, kinh ngạc nói: “Thí chủ…”

Dung Lạc Vân chắp hai tay: “A di đà phật.”

Tiểu tăng hỏi: “Thí chủ có phải người lần trước bị thương không?” Tiểu tăng nhớ ra, cậu còn từng búi tóc cho đối phương nữa, “Thí chủ đi một mình sao? Cái người lần trước chăm sóc cho thí chủ đâu rồi?”

Dung Lạc Vân điên điên khùng khùng: “Sắc tức là không, không tức là sắc, ta và huynh ấy đã mỗi người một ngả rồi.”

Tiểu tăng nghi hoặc khó hiểu, đang định hỏi thì kẻ điên xinh đẹp kia đã phi ngựa đi về hướng nam rồi. Tiểu tăng tiếp tục quét đất, quét được chừng ba bậc thềm, tiếng vó ngựa truyền tới, kẻ điên xinh đẹp kia quay lại rồi.

“Thí chủ có chuyện gì sao?”

Dung Lạc Vân bỗng hỏi: “Trong miếu… có thể cầu bùa bình an không?”

Tiểu tăng gật đầu: “Trụ trì khai quang, cần biết danh tính thí chủ.”

Dung Lạc Vân không cầu cho mình, ấp úng nói: “Ta tên Hoắc Lâm Phong…”

Y ở lại hết một canh giờ, bái Phật niệm kinh, tốn rất nhiều công sức cầu được bùa bình an. Sau khi được như ý nguyện, y tức tốc rời đi, chạy một mạch về Tây Càn Lĩnh.

Khi tiến vào cổng thành, Dung Lạc Vân và hai người sượt qua vai nhau, hai người kia đeo tay nải, là đầy tớ của phủ tướng quân. Xem tình hình thì chắc hẳn là bị cho thôi việc rồi.

Tim Dung Lạc Vân hơi run lên, chạy đến phủ tướng quân, giở lại trò cũ phi người vào trong chủ uyển.

Y cũng không biết mình muốn làm cái gì, lượn xà dạo nóc, thanh thoát nhảy vào trong phòng, giữa thanh thiên bạch nhật mà còn đóng một màn phi tặc. Vừa đáp xuống đất, tầm mắt y đã dừng trên mặt tường.

Trống đi một khoảng, thiếu mất một bức.

Bức còn lại trông vô cùng cô đơn, dường như đang đợi y tới.

Dung Lạc Vân nhìn chăm chú, gọi một tiếng —— Lâm Phong ta yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.